Nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi cứ làm như vậy đi, sau này những chuyện tương tự cứ làm như vậy không cần gọi cho tôi"

Hắn cúp máy đi lại vào trong. Vừa đi đến chưa kịp ngồi vào bàn thì đập vào mắt hắn là cậu đang ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài đua nhau chảy xuống, lại nhìn trên bàn chai rượu vang đã vơi đi gần phân nữa thì thở dài rút vội khăn giấy lau nước mắt cho cậu

Hắn ngồi xuống khoảng trống còn lại của chiếc ghế. Vừa lau vừa hỏi "chuyện gì đã xảy ra". Nhưng đáp lại hắn chỉ là những âm thanh thổn thức của cậu

"Prem chuyện gì đã xảy ra? Sao nhóc lại khóc rồi? Nín đi có chuyện gì thì nói tôi nghe thử xem nào?"

"Hức... P'Top chúng ta quay lại đi mà anh...làm ơn em không thể sống thiếu anh được..."

Chân mày hắn nhíu lại, cảm giác bực tức khó chịu dần rõ rệt hơn. Hắn biết rất rõ lí do vì sao khi nghe cậu nhắc đến tên Top hắn lại có cảm giác như thế này. Cậu thì đã bị rượu che mờ hết lí trí bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu uất ức mà cậu đã cố giấu trong lòng đều mang ra nói sạch sẽ. Khiến hắn nghe vừa đau lòng cho hắn vừa đau lòng cho cậu

"Prem ngoan tôi đưa nhóc về"

"Hức...P'Top là anh đúng không? P'Top..."

"Ừ là tôi, ngoan ngoãn chút đi tôi đưa nhóc về"

Nghe hắn thừa nhận mình là Top cậu không chút nghĩ ngợi mà ôm chầm lấy hắn khóc lớn hơn. Hắn cũng không phản kháng, thuận tay vuốt nhẹ lên lưng cậu vỗ về

Được một lúc thì không nghe thấy gì nữa, hai tay cậu đang ôm hắn cũng buông xuống dần

"Ngủ rồi à? Không dậy là tôi bế đi đấy nhé?"

Hắn gọi nhân viên tính tiền rồi bế cậu đi ra xe trước bao nhiêu ánh mắt tò mò, thích thú, ngưỡng mộ của mọi người. Hôm nay tài xế nhà hắn nghĩ phép nên hắn chỉ có thể tự mình lái xe. Đặt cậu yên vị ở ghế phụ, thắt dây an toàn đầy đủ xong hắn mới hài lòng ngồi vào ghế lái

Lái xe được một đoạn hắn cảm nhận vai mình nặng nặng, nhìn qua thì thấy cậu đang tựa đầu vào vai mình. Đối với một người đang yêu mà nói, được người trong lòng tựa đầu lên vai thì chính là một cảm giác tuyệt vời. Hắn ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng mới quyết định tấp vào lề đường, dừng lại một chút để kéo dài khoảnh khắc này thêm

Thật buồn cười, không ngờ khi say cậu lại trở thành một người ham ngủ đến như vậy. Có bị người mang đi đâu cũng không biết

"Thật xinh đẹp"

Hắn biết dùng từ "xinh đẹp" để diễn tả một chàng trai thì cũng không đúng lắm. Nhưng đối với cậu thì chỉ có thể là từ đó mới diễn tả được. Hắn nhẹ nhàng vén mớ tóc đang rũ xuống trán cậu ra sau, nhìn ngắm khuôn mặt của cậu. Không biết có phải là trùng hợp hay trời đất xui khiến, mà ngay lúc này cậu lại tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn của cậu nhìn thẳng vào hắn. Hắn nuốt xuống một cái. Hiện tại cậu và hắn thân thể tiếp xúc rất gần, hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài cm khiến hắn có chút lo lắng trong lòng

"P'Top"

Không biết vì sao lúc này khi nghe cậu gọi tên Top khiến hắn nhẹ nhõm như vậy, có lẽ vì như vậy khiến hắn chắc chắn cậu vẫn còn say và không nhận ra hắn. Ngay sau đó một hành động của cậu đã khiến hắn bất ngờ. Cậu tiến gần lại hôn phớt nhẹ lên môi hắn một cái như chuồn chuồn đáp nước rồi nhìn hắn bằng bằng ánh mắt và khuôn mặt ngây thơ như không có chuyện gì

Đây là lần đầu tiên và hắn hứa cũng sẽ là lần cuối cùng hắn không thể kiểm soát được bản thân mình. Hắn đưa tay che mắt cậu lại, tay kia áp ở sau gáy đưa cậu vào một nụ hôn dài. Cậu cũng không phản kháng hay từ chối hắn mà rất thuận theo, chỉ là không biết phải phối hợp như thế nào

Đúng là kinh nghiệm của một người đàn ông 28 tuổi không thể đùa, kĩ thuật của hắn vô cùng tốt khiến cậu không thể từ chối, cũng không thể thoát ra. Trao nhau tư vị ngọt ngào nhất, chiếc lưỡi rụt rè của cậu bị hắn trêu đùa đuổi bắt trong khoang miệng mãi. Hết dưỡng khí cậu đẩy nhẹ hắn ra, hắn mặc dù chưa thoả mãn nhưng vẫn đồng ý buông tha cho cậu, và không quên buông bàn tay che mắt cậu xuống

"Đây xem như làm phí bồi thường cho việc nhóc làm tôi đau lòng"

Cậu sau đó ngửa đầu ra sau cố lấy lại dưỡng khí ổn định hơi thở của mình. Cả hai đều im lặng một lúc rất lâu. Hắn không biết khi cậu tỉnh dậy cậu có nhớ được chuyện này hay không, nó làm hắn rất bất an trong lòng. Nhưng cũng phải nói, ngày hôm nay được hôn cậu là điều trước đây hắn chưa từng dám nghĩ đến, nó thật tuyệt vời đối với hắn

"Ngủ thêm chút đi Prem, khi nào đến nhà nhóc tôi sẽ gọi nhóc dậy"

Cậu không nói gì mà đi vào giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường quen thuộc. Ngoài ra, còn cảm nhận được một trận đau đầu, chóng mặt, buồn nôn dữ dội. Cậu chạy vội vào nhà vệ sinh

"Oẹ..."

*Cạch*
"Prem ổn không con?"

"Ổn ạ oẹ... khụ khụ..."
.
.
.
"Uống nước chanh ấm vào đi con cho tỉnh rượu"

"Cảm ơn mẹ. Mà mẹ này, con về nhà bằng cách nào vậy? Con không nhớ gì cả"

Bà thở dài

"Bạn của con đã đưa con về đấy. Đến nhà rồi gọi mãi con không chịu dậy, cũng may có bạn con giúp mẹ bế con vào nhà. Chứ không mẹ cũng không biết làm sao"

"Bạn con? Chú Boun ạ?"

"Ừ cậu ấy có giới thiệu mình tên là Boun"

Chết rồi không biết lúc say mình có làm ra trò gì phiền phức cho chú ấy không nữa. Nếu có chắc sau này mình không còn mặt mũi gặp lại chú ấy mất

"Prem con bệnh hả? Sao mặt mũi đỏ bừng thế này?"

Mẹ cậu lo lắng hỏi. Quả thật là mặt mũi cậu đã đỏ đến lợi hại. Cậu bối rối đến nói lắp bắp

"Mẹ...mẹ con hơi mệt. Mẹ ra ngoài cho con nghỉ ngơi chút nha"

"Ừ mẹ đi ngay, nghỉ ngơi đi đấy mai còn đi học"

"Dạ"

Mẹ cậu đi ra ngoài. Nói đến đi học cậu mới nhớ đến chuyện hắn nói, lật đật đi tìm điện thoại. Thật may mắn là mẹ cậu đã giúp cậu sạc pin rồi, mở lên xem thông báo thì đúng thật là nhà trường có lên tiếng xin lỗi mời cậu đi học lại và hứa sẽ kỉ luật những người đăng, chia sẻ thông tin không hay về cậu. Cậu mừng trong lòng, tảng đá đè nặng lên cậu trước đó liền biến mất

Nằm trên giương tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ này thì đột nhiên cậu nhớ đến hắn

"Không biết chú ấy đã về nhà chưa nhỉ?"

"Nhưng cũng không phải chuyện của mình thì quan tâm làm gì? Đi ngủ"

Thì ra cậu ngoài năng lực học ra, thì cũng còn một năng lực đặt biệt khác nữa là ngủ nhiều, ngủ siêu nhiều luôn
.
.
.
"Thưa chú con về rồi"

"Bà vừa gọi nói mẹ con vừa về nước muốn con qua thăm bà ấy"

"Con biết rồi"

"Được rồi lên phòng tắm rửa đi"

"..."
Top vẫn đứng đó ngập ngừng như muốn nói điều gì đó

"Còn chuyện gì sao?"

"Chú con có chuyện muốn hỏi?"

Hắn nhướn mày ý kêu Top nói

"Chú và Prem quen biết nhau sao? Vừa sáng con thấy trên diễn đàn trường có bài đăng liên quan đến hai người"

"Con không cần quản chuyện này, lo chuyện của con là đủ rồi"

"..."

Top đành ngậm ngùi quay đi. Anh thật thắc mắc tại sao cậu sau khi chia tay lại không hề níu kéo anh. Mặc dù anh không xem trọng tình cảm của cậu, nhưng anh biết cậu yêu anh rất nhiều, cũng rất mù quáng trong mối quan hệ này. Khi chia tay rồi về ngẫm lại, anh cũng thấy có một chút ít gì đó trong lòng tiếc nuối cậu. Một người luôn xem mình là cuộc sống, xem mình là tất cả, một người là của riêng mình khi không cần gìn giữ cũng không mất đi. Đến một ngày không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, đương nhiên phần đông số người đều sẽ cảm thấy trống trãi như anh bây giờ thôi

Hắn nhìn theo anh đi lên tầng ánh mắt khó có thể giải thích

"Top chú xin lỗi, nhưng bây giờ chú không muốn đánh mất cơ hội của mình nữa rồi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net