Chap 53: Ảnh Cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người yêu ơi, em phải làm cái đống này tới bao giờ?"

"Ráng đi em"

Earth nằm dài trên sofa, tay ôm cái laptop cứ chỉnh đi chỉnh lại mấy tấm ảnh đến mờ cả mắt, chỉnh đến khi nào cho nó đúng ý Ohm nhất thì thôi, biết Earth có cái trình photoshop đỉnh cao nhất phòng sáng tạo nên Ohm ưu ái giao phó cho Earth việc này, Earth cũng không dám từ chối.

"Em cũng muốn đi chơi như cái đôi kia"

Được một lúc rồi cũng nằm dài, Earth quăng hẳn cái laptop đắt tiền sang một bên, thở dài bất mãn với cái sự mệt mỏi này. Earth thà chạy bảy tám cái bản thảo một lúc còn đỡ hơn dí mắt vào màn hình chỉnh chỉnh sửa sửa từng chi tiết nhỏ như thế này, sắp mù đến nơi rồi.

Mà cũng do ở phòng sáng tạo chỉ có Earth là tốt nghiệp cùng lúc cả ba ngành và hai trường, ngành thiết kế, công nghệ thông tin và đại học nghệ thuật Bangkok. Cái trường mà Prem Warut chỉ thiếu 0,1 nữa thôi là đủ điểm vào.

Vậy nên là Earth rất được Ohm ưu ái, nếu không kiêm bên mảng đào tạo dancer và biên đạo, dạy nhảy cho gà nhà của công ty cùng với Santa thì cái chức phó phòng sáng tạo Earth cũng được anh giám đốc tin tưởng giao cho trước khi Prem vào rồi.

Nhân viên của phòng chỉ toàn tiềm năng trẻ thôi. Ohm cũng đắc ý lắm.

Mà anh giám đốc đâu có biết, nhân viên của anh đang giãy đành đạch hết lên vì công việc anh giao cho đây này.

"Boun với Prem cũng chỉ là đi làm việc thôi"

Santa vừa gọt một đĩa trái cây đầy ụ bưng lên cho người yêu, tiện tay đút cho Earth một miếng như muốn cổ vũ tinh thần.

Từ nãy đến giờ chỉnh sửa cái nào cũng bị Ohm soi ra bắt chỉnh lại, anh sếp này kĩ tính quá rồi. Bình thường ngố ngố vậy thôi chứ trong công việc thì khắt khe phải biết, giám đốc Ohm mà cau mày một xíu thôi thì không có ma nào dám ho một tiếng, nhìn thẳng anh cũng không dám nhìn.

"Ba à, mọi việc ở bên đó ổn chứ?"

"Vẫn tốt con trai, thằng bé Paopao rất là ngoan"

Ohm chợt cười khi nghe thấy ba mình khen Prem, tự dưng lại vòng tay ôm lấy eo Fluke đang loay hoay nấu ăn làm người ta giật mình.

"Con cũng sắp mang sang cho ba một cậu nhóc ngoan như Prem vậy đó"

Fluke nghe thấy ai kia kêu mình bằng nhóc thì tự dưng lùng bùng lỗ tai, đang cầm dao trên tay mà không lẽ xiên cho một cái ấy chứ. Fluke cũng không ngại quay sang lườm cho Ohm muốn rách hết mặt.

"Sao chứ, sao lại liếc anh"

"Cái anh này hôm nay kêu em bằng nhóc hả?"

Fluke thẳng tay thục một phát vào eo Ohm cũng hơi bị đau đó, làm anh giám đốc chỉ biết ôm cái eo tội nghiệp mà chạy ra ngoài. Cho bỏ cái thói lớn hơn người ta 2 tuổi lại đi kêu người ta bằng nhóc.

"Không được sao?"

Fluke trong này đang cắt rau củ mà hai tai bỏ bừng thêm nữa, Fluke đâm thẳng cây kéo xuống bàn, cây kéo ghim thẳng dựng đứng trên mặt bàn gỗ trị giá chục triệu của Ohm. Cái hành động tức giận này 99% là học theo Prem Warut, cũng hại anh giám đốc sợ tới toát mồ hôi.

"Có muốn nói lại lần nữa không?"

Ohm sợ hãi, bỏ đi một mạch lên phòng khách mà không dám hó hé thêm lời nào. Cũng là giám đốc điều hành của cả một công ty lớn vậy mà Ohm chịu lép vế trước Fluke, ai bảo anh yêu em người yêu chi, anh phải sợ rồi.

Mà từ nãy giờ Ohm mới biết là anh chưa tắt điện thoại.

"Ba à, ba có nghe gì không vậy?"

Ông Rok bên kia chỉ biết cười lớn, khiến cho con trai của ông ở bên này ngại đỏ hết cả mặt.

"Ai cũng nghe hết nha con"

Ông Rok nói xong thì cả bốn người bên kia phá lên cười thêm một lần nữa, quê quá, anh giám đốc tắt máy luôn. Fluke ở trong bếp cũng không nhịn nổi cười.

Đôi trẻ kia sang Mỹ được hai ba hôm đã đi ăn đi chơi đủ chỗ, công việc Ohm giao phó cho xem như đã xong một nửa, Prem cũng dần dần thấy quen hơn, dễ chịu hơn. Vậy chứ cậu vẫn muốn trở về Thái Lan, đất Mỹ này rộng quá làm Prem thấy bản thân mình nhỏ bé ghê. Mà phải công nhận, hotdog ở bên này ngon tê tái, cậu ăn một lúc ba cái mà vẫn chưa đã, Boun không ngăn lại thì chắc Prem sẽ ăn đến no mất thôi, bụng đâu nữa mà ăn tối.

Lin phu nhân ở nhà thảnh thơi shopping, trà chiều cùng mấy người bạn, đợi con trai và con dâu về để bà được xem ảnh cưới. Lee phu nhân cũng trông ngóng cậu con rể quý, hai bên thông gia đã định ngày định giờ, đặt nhà hàng và mời những người bạn thân thiết trước hết cả. Mấy ngày này bà Lin dễ chịu, người làm trong nhà khi không cũng được thưởng tiền, gặp ai bà cũng tươi cười vui vẻ.

Bà Lin cứ tưởng là con trai mình đã nghe lời mẹ, tưởng bà sắp rước được cô con dâu vàng bạc mà bà yêu quý về nhà. Sáng nay có kiện hàng gửi về cho phu nhân Lin, nơi gửi từ Paris, Pháp.

Mấy tấm ảnh cưới của con trai cưng, bà Lin cứ xem đi xem lại, khen con dâu của bà xinh hết phần thiên hạ. Còn cẩn thận bảo người mang đi lồng khung từng tấm một. Trong kiện hàng gửi về còn có tấm thiệp Boun và Hami tự tay viết cho mẹ, phu nhân không thể giấu đi sự vui sướng hiện rõ trên gương mặt.

"P'Ohm, ở bên đó đã xong chưa?"

"Xong cả rồi, có vẻ rất êm đẹp, còn em thì sao?"

"Em và Prem cũng xong rồi!"

"Chúc vui, anh có việc rồi. Phần còn lại tuỳ vào em"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net