Chap 4: Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi bao nhiêu cây số rồi mới hết khoảng cách. Đi bao nhiêu giấc mơ rồi mới thành sự thật. Đi bao nhiêu cô đơn để thấy người là duy nhất. Đi bao nhiêu tháng năm ta mới gặp được người.
=========================
Sáng mai ngủ dậy Prem quay sang bên cạnh tìm anh nhưng cũng chả thấy anh đâu. Với tay lấy điện thoại xem giờ thì cũng đã 8 giờ rồi. Cậu hốt hoảng ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh. Vệ sinh cá nhân xong thay 1 bộ quần áo rồi hớt hải chạy xuống dưới nhà. Vừa xuống tới nơi thì thấy anh ngồi trên ghế sofa xem phim.

-Em làm gì mà lật đật thế. Nhỡ té thì sao? - anh thấy cậu chạy nhanh xuống mà k khỏi tò mò liền hỏi.

-Sao anh không gọi em dậy? Trễ giờ mất rồi - cậu hỏi lại anh thay cho câu trả lời

-Hôm nay là ngày nghỉ mà. Em dậy sớm làm gì?

-Em phải đi làm thêm.

-Gì chứ? Em không cần đi làm nữa - Sao lại thế? Em còn phải đóng tiền học nữa đấy. Năm nay em không cần đóng học phí nhưng năm sau em vẫn phải đóng mà.

-Không phải anh đã nói rồi sao? Anh sẽ nuôi em. - Anh nhìn cậu nói

-Nhưng mà...

-Paopao này. Anh nói nuôi em thì anh sẽ làm được. Còn bây giờ, lên thay một bộ đồ khác. Anh đưa em đến một nơi.

-Dạ. Cảm ơn anh.

-Ừ - anh mỉm cười nhìn cậu. Cái tính cách lạnh lùng của anh từ khi gặp cậu lại không biết đã đi đâu mất rồi.
Cậu lên thay đồ rồi anh đưa cậu đến quán ăn. Anh bảo là ăn sáng như cũng đã trưa mất rồi. Nên tiện thể ăn trưa luôn. Ăn xong anh đưa cậu đến trung tâm giải trí

-Người lạnh lùng như anh cũng đến được những nơi như này á

-Chỉ khi đi với em thôi, bảo bối

-Bảo bối gì chứ? - Cậu hỏi nhưng vẫn cười tươi nhìn anh.
Boun rủ cậu chơi trò tàu lượn siêu tốc. Mặc dù cậu cũng sợ đấy. Nhưng có anh đây rồi nên chẳng sao cả. Lên tàu lượn khi đã ổn định vị trí cậu bỗng dưng nắm lấy tay anh. Rồi anh cùng đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của cậu. Sau đó quay sang cậu nở một nụ cười mà có lẽ nụ cười ấy chỉ cậu mới được chiêm ngưỡng. Chẳng ai ngoài cậu cả. Tàu lượn bắt đầu lăn bánh. Lên đến đỉnh cao bỗng dưng nó lại lao xuống như không phanh làm cậu sợ hãi mà bất giác siết chặt tay anh hơn. Bây giờ mới thấy ấm áp. Vô cùng ấm áp.

Sau khi trò chơi kết thúc cũng đã xế chiều anh đi mua nước ép Dâu cho cho Prem uống. Anh và cậu cùng chơi thêm vài trò chơi nữa thì trời tối. Anh đưa cậu đến một quán thịt xiên ăn. Rồi sau đó cả ăn cùng ra bờ biển rồi đi dạo.

 Dưới cái hơi sương buổi đêm làm cậu lạnh nhưng anh thì vẫn bình thường. Boun thấy cậu lạnh nên cầm tay cậu cho vào túi áo này. Điều này làm cậu hạnh phúc vô cùng.
Sau một lúc đi dạo thì anh đưa cậu trở về nhà. Trên đường về hai người cứ nắm tay nhau như vậy không buông. Làm cậu đỏ mặt vì có bao người đang nhìn họ với ánh mắt ghen tị.
Về đến nhà. Cậu đi tắm rồi lao ngay lên giường nằm ôm điện thoại. Đến khi anh tắm xong thấy cậu chẳng chú ý đến mình mà tủi thân. Giả vờ ho một tiếng, hai tiếng, ba tiếng cậu vẫn chẳng phản ứng gì. Lao nhanh lên giường ôm cậu lại.

-Anh làm gì đấy? - cậu hốt hoảng hỏi anh

-Sao em không thèm để ý đến anh hả??

*Úi dồi ôi BB nhà ta đang làm nũng kìa~*

-Em đang xem phim mà. Có anh diễn viên đẹp trai lắm - cậu trả lời tỉnh bơ mà chẳng để ý có 1 ánh mắt hình viên đạn đang nhìn mình.

-Đẹp hơn anh sao?

-Tất nhiên. Người ta là diễn viên anh ơi!

-Ừm. Kệ em - anh giả bộ giận rồi quay lưng lại với cậu.

Cậu biết anh giận nên ôm lấy anh từ phía sau. Vùi đầu vào vào lưng anh rồi thủ thỉ:

-Anh giận sao?

-...- đáp lại cậu là sự im lặng của anh

-Đừng giận mà.

-....- vẫn là kiên trì im lặng

-BB à, đừng giận

-Anh ơi, đừng giận em mà

-Anh đừng giận - Prem nài nỉ.

Cậu nói bao nhiêu lần anh vẫn im lặng. Prem bắt đầu khó chịu rồi cũng chẳng thèm xin lỗi anh mà giận lại cả anh luôn. Anh im lặng một lúc chẳng thấy cậu nịnh nữa. Quay lại thấy cậu đang hướng lưng về phía mình. Biết cậu giận nên ôm cậu rồi hôn một cái lên đỉnh đầu cậu.

-Paopao à~~

-Em yêu ơi!!!!

-Bảo bối của anh ơi!!!!

-Cục cưng ơi!!!

*Ngọt quá đêiii*

-....- Sau anh thì bây giờ tới lượt Prem im lặng.

-AAAAA. Anh đau quá. Anh đau đầu quá em ơi

-Anh có sao không? Để em xem
Thấy anh bị đau cậu liền quay lại định đưa tay lên sờ trán anh thì bị anh giữ tay lại

-Để em xem anh có sao không?

-Anh có bị gì đâu

-Hồi nãy anh còn kêu đau cơ mà~

-Giả bộ đấy. Tại em giận anh nên phải làm thế.

-Chứ không phải anh giận em trước à

-Thế ai kêu em nói người khác đẹp hơn anh

-Em đã nói xong đâu. Người ta đẹp hơn anh nhưng em vẫn thích anh hơn

-Thế có yêu anh không? - Thấy cậu nói thế anh vui vẻ ôm lấy cậu rồi hỏi

-Có chứ. Yêu nhiều ơi là nhiều - cậu vừa nói vừa nhìn anh bằng ánh mắt cún con làm tim anh đập lệch nhịp

-Ừm. Ngủ đi. Mai còn dậy đi học

-Dạ. Anh ngủ ngon.

-Ừ. Bảo bối ngủ ngon.

---------------------
Sáng mai anh dậy sớm xem tivi một lúc chờ đến khi giúp việc nấu xong đồ ăn sáng mới lên đánh thức Prem dậy:

-Bảo bối à, sáng rồi.

-Cho em ngủ tí nữa thôi mà

-Dậy đi em, trễ rồi đấy

-Mấy giờ rồi anh - cậu hỏi nhưng mắt vẫn nhắm tịt

-7 giờ rồi đấy!

-7 giờ á - cậu hốt hoảng. Lúc trước rất ít khi cậu dậy trễ mà bây giờ sống cùng anh được anh chiều nên quen mất rồi.

-Em dậy đây.

Boun thấy cậu hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh mà không khỏi bật cười. Anh đi xuống nhà được một lúc thì cậu cũng vệ sinh cá nhân xong rồi đi xuống:

-Lại ăn sáng đi.

-Dạ

Ăn sáng xong anh đưa cậu đến trường. Trên đường đi cậu cứ hát vu vơ từ bài này sang bài khác mà chẳng thuộc lời làm anh cứ cười liên tục. Hết hát cậu lại kể chuyện học ở trường cho anh nghe.

-Em vào lớp trước nha

-Ừ. Tạm biệt, bảo bối

Vì nhà trường cấm cho yêu trong trường nên anh và cậu không công khai. Chỉ có Ohm với Fluke là biết anh và cậu yêu nhau. Bởi thế nên anh mới bực tức vì không thể đưa cậu vào tận  lớp học được.
-------------------------------------------
*Ở lớp Prem*
Fluke đã đến từ sớm và bây giờ đang ngồi tám chuyện với mấy đứa trong lớp. Đến khi cậu vào thì chạy tọt lại ôm lấy cậu hỏi chuyện.

-Sao rồi? Hai người vẫn ổn chứ.

-Ổn chứ sao không. Cái thằng này.

Nói rồi cả hai cùng về chỗ của mình. Được một lúc thì thầy giáo vào. Hôm nay thầy lại hỏi bài cũ. Do hôm qua đi chơi với anh nên cậu chưa kịp học bài gì cả. Thế là hôm nay ăn nguyên một con trứng ngỗng.

*Tại lớp Boun*
-Từ khi yêu Prem đến giờ cái vỏ bọc lạnh lùng của cậu bay đi đâu rồi nhỉ? - Ohm đang nằm lên bàn. Thấy anh đến thì liền chạy ra.

-Vậy sao? - anh trả lời lại nhưng cũng chẳng thèm nhìn mặt Ohm lấy một cái.

-Aiss. Tôi tưởng cậu không còn lạnh lùng nữa chứ - Ohm bất mãn trả lời.

-Ai dè chỉ có trước mặt Prem mới như thế. Nói chuyện gì mà chẳng thèm nhìn mặt người ta luôn.

-Mắc gì tôi phải nhìn mặt cậu chứ~

 
-Haizz. Tôi khổ quá mà.

Ohm luyên thuyên một lúc thì cũng vào giờ học.
-------------------------------------
Những tiết học nhàm chán cứ thế trôi qua. Prem vẫn lắng nghe rất say sưa. Khác với anh bây giờ đang nằm gục trên bàn và đánh một giấc ngon lành. Vì hôm nay cả trường chỉ cần học chắc buổi sáng nên được về sớm hơn.

Ra đến cổng trường cậu hậm hực đi về phía anh. Khi anh đang đứng ở bên cạnh chiếc ô tô màu đen quen thuộc chờ cậu:

-Lên xe đi.

Cậu chẳng trả lời anh mà lên xe đóng mạnh cửa lại làm anh giật mình. Lắc đầu ngán ngẩm anh cũng trèo lên xe. Trên đường về nhà mặt cậu cứ hằm hằm. Anh ghẹo như thế nào cũng chẳng chịu cười:

-Cục cưng à, ai làm gì em vậy

-Tại anh hết, tại anh hết đó

-Anh làm sao? Nói anh nghe

-Tại hôm qua anh đưa em đi chơi nên em không học bài, sáng nay em bị gọi lên kiểm tra bài cũ rồi bị 0 điểm đấy. Tại anh hết - Prem nói một mạch.

-Thôi được rồi. Anh xin lỗi mà - anh thấy cậu như vậy vừa thấy tội vừa thấy buồn cười.

- Dạ.

-Ừ. Bây giờ đi ăn chút gì nhé

- Dạ. Đi ăn. Đi ăn nào - cậu nói rồi vui vẻ nhìn anh.

Anh nhìn cậu như thế rất dễ thương rồi cười. Khởi động xe rồi bắt đầu đi ăn. Ngồi trên xe cậu cứ hát vu vơ rồi kể chuyện cho anh nghe. Anh lái xe nhưng nghe cậu kể rồi lại cười. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu lại tiếp tục cười một mình.
_________End chap 4_________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net