Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh từng hỏi em, có hối hận không khi cho anh tiến vào cuộc sống của  em? Lúc ấy em không trả lời anh.

Em cũng từng hỏi anh, có hối hận không khi làm cho em yêu anh? Anh cũng không trả lời.

Em không biết đáp án của anh nhưng em lại biết  đáp án của mình. Em chưa từng hối hận. Cho dù mọi  chuyện đến nông nỗi như ngày hôm nay. Nếu muốn hỏi tại sao, em chỉ có thể nói là em không biết.

Khi đó anh giống như ánh mặt trời, rất tuấn tú, thậm chí có thể nói thật trẻ con.

Em chưa bao giờ biết anh có khả năng như vậy, cho đến lần đó nhìn thấy danh thiếp trên bàn anh, em mới biết anh chính là tổng giám đốc công ty Gun, mà anh chỉ nhìn em cười cười, nói :"Không có gì giỏi đâu, không phải chỉ là một quản lý sao?"

Nụ cười của anh đánh vỡ khúc mắt trong lòng em. Em không biết đó chỉ là sự ngu xuẩn khờ dại của mình. Em đã xem lời nói của anh là thật. Em nghĩ thiên tài cũng có thể sống với phàm nhân.

Có lẽ anh không biết, khi đó em thật sự rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi quên đi hết thảy. Hạnh phúc có thể sống trong thế giới như vậy.

Em bắt đầu mỗi ngày đợi anh mở cửa rồi nói câu "Thơm quá, hôm nay ăn cái gì vậy?"

Em bắt đầu mỗi này đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của anh.

Thậm chí bắt đầu chờ mong mỗi câu anh nói với em.

"Ngày mai cậu phải giao bài sao?" Nhìn anh miệng đầy cơm, em cười gật đầu.

"Tôi tới đón cậu đi".

"Không, không cần, cậu bận như vậy!" Chưa từng có người nói qua sẽ đến đón em, trước kia người trong nhà không ai có thể nhờ vả, ai cũng không không nguyện ý phải đón đứa trẻ vì bệnh tim mà có thể chết bên đường. Huống chi quan trọng nhất là mặt mũi nhà Warut.

"Ai da, khách khí cái gì, huống chi, tôi mua xe mới cũng chưa 'rửa', tôi tới đón cậu thuận tiện khởi động luôn".

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, em chỉ còn biết gật đầu. "Tôi đợi cậu dưới gốc cây đại thụ, cậu biết không?"

"Ừ, biết, chính là gốc đại thụ rất xấu kia đúng không?"

Em chỉ cười cười, sau đó thu dọn chén dĩa. Em không ngại làm việc này giống như em không ngại cho anh xông vào thế giới của em. Em thích có một người bởi vì quan hệ với em mà vui vẻ.

Em thích chờ dưới gốc cây kia, nhìn con đường hỗn loạn, chờ mong chiếc xe thể thao màu đỏ kia tiến vào tầm mắt, sau đó anh anh sẽ mặc tây trang đi về phía em, thật tuấn tú, thật tiêu sái.

"Thật là, trời lạnh như thế lại không biết mặc nhiều hơn!"

Em vui vẻ nghe anh cười mắng, cảm giác thật ấm áp. Em có thể cảm thấy sự ấm áp của chiếc áo anh cởi ra khoác trên người em.

Có thể ngửi được hương vị của anh trên quần áo, mùi thuốc lá thực nhạt, thực nhạt.

Nếu anh có thể vĩnh viễn ở bên em thì tốt rồi, vĩnh viễn không cần rời xa em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net