Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy khi nào anh định công bố việc đính hôn với em gái tôi? Anh dự định thực hiện nó như thế nào? Anh đã thảo luận với em ấy về câu chuyện đằng sau việc cả hai đã hẹn hò được bao lâu, anh đã cầu hôn như thế nào, tại sao anh lại cầu hôn vào thời điểm này?"

Boun nhìn lên từ tài liệu của mình, cố gắng xử lý tất cả các câu hỏi đang được ném vào anh. Đưa tay lên xoa thái dương, anh nở nụ cười xin lỗi với người trợ lý nóng nảy của mình, "Tôi đã không gặp cô ấy kể từ bữa tối với gia đình hôm trước. Cả tuần nay, tôi quá bận rộn làm mọi việc mà cậu bảo tôi làm. Đơn giản là không có thời gian chút nào."

Anh né một chiếc bút đang bay và khi nó tạo ra tiếng nổ vang dội vào bức tường phía sau , anh ngồi thẳng dậy và nhìn Prem thích thú, "Một tuần làm việc với cậu và tôi nghĩ tôi đã nắm bắt được tất cả..." . Một cây bút đập mạnh vào trán anh, làm anh ngắt lời khi anh giữ chặt một vết bầm tím đang ngày càng lớn, xoa nó và trừng mắt nhìn cậu, "Yah! Tôi không xứng đáng với điều đó!

"Ừ, đúng vậy." Prem gầm gừ trong khi cậu ngày càng nhích lại gần anh hơn, dậm chân vào mỗi bước đi của anh . "Em gái tôi đã nói với tôi rằng tối qua cô ấy nhớ anh thế nào khi tôi về nhà và gặp em ấy. Em ấy thực sự rất háo hức khi lễ đính hôn sẽ diễn ra. Tôi đã nghĩ rằng em ấy chỉ đang bám víu anh nhưng không có gì lạ khi em ấy nhớ anh! Anh chưa gặp em ấy chút nào?".

"Chà, như chính cậu đã nói, tối qua cuối cùng cậu cũng về nhà. Trước đó, cậu đã ở đâu?" Boun giải thích: "Cậu đã cùng tôi soạn thảo các chính sách và quy định mới để áp dụng cho công ty này phải không? Và ngay cả khi chúng ta rời văn phòng, cậu thậm chí còn ở lại chỗ tôi, làm việc đến tận đêm khuya và thức dậy vào sáng sớm. Phải không?"

Cậu chớp mắt khi nhớ lại tuần vừa qua và Boun không muốn làm gì hơn ngoài việc nhéo vào khuôn mặt đáng yêu đó của cậu. "Chà... lẽ ra anh có thể gọi cho em ấy." Anh đảo mắt, cảm thấy bớt lo lắng hơn cho sự an toàn của mình và bước đến trước bàn, khoanh tay khi dựa vào bàn, nhìn chằm chằm vào cậu chỉ cách anh hai bước. Không hiểu sao, Boun lại cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi giữa họ thật kỳ lạ, rất... thoải mái.

"Mỗi lần tôi với tay lấy điện thoại để kiểm tra tin nhắn, một cây bút lại bay về phía tôi. Cậu có nghĩ rằng tôi thậm chí còn dám gọi điện thoại không?"

Prem bĩu môi và trừng mắt phẫn nộ với anh nhưng không thể tìm được lời phản bác nào vì cậu biết rằng Boun nói đúng. Mỗi lần Boun rời mắt khỏi công việc của họ thì cậu sẽ tấn công anh bằng hành động hoặc bằng lời nói. Đang suy nghĩ, cậu cảm thấy một ngón tay chọc vào giữa hai lông mày của mình. Lúc này cậu đang mở to mắt, cảm thấy ngón tay đang xoa bóp nhẹ nhàng cho mình và Boun thì thầm, "Đừng cau mày. Nó khiến cậu có nếp nhăn"

Tát ngón tay đi, cậu hờn dỗi, "Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi. Khi nào anh định thông báo lễ đính hôn và kế hoạch là gì?

Boun hít một hơi thật sâu và thở dài khi đặt hai tay bên hông, nhìn lên trần nhà, "Tôi không biết. Tôi biết rằng tôi đã hứa với bố cậu và tôi sẽ thực hiện nó. Đừng nhầm lẫn rằng bây giờ tôi đang rút lui. Chỉ là, tôi tự hỏi liệu làm điều đó sớm như vậy có thực sự là một ý kiến hay không. Tôi có thể không phải là chàng trai phù hợp với em gái cậu và tôi không muốn tạo gánh nặng cho cô ấy trước công chúng và truyền thông nếu lễ đính hôn không thành công và cuối cùng chúng tôi không kết hôn."

"Nhưng em tôi là người phụ nữ ngọt ngào và dịu dàng nhất mà anh có thể tìm thấy! Anh không thể napf sẽ không yêu em ấy. Về phần em ấy, tôi có thể nói rằng em ấy rất say mê anh!"

"Sự mê đắm khác với tình yêu, Prem à. Sự mê đắm không phải là điều tạo nên một cuộc hôn nhân".

"Nhưng", Prem nhấn mạnh, "Đó là sự khởi đầu của tình yêu!"

Anh thở dài, "Tôi biết cậu muốn việc này thành công và tôi cũng vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ còn quá sớm để thông báo về việc đính hôn. Hậu quả nếu việc kết hôn không diễn ra sẽ gây bất lợi cho em gái cậu. Tôi? Tôi đã có phần khá lớn về các phương tiện truyền thông kể từ khi tôi tiếp quản nên tôi không bận tâm chút nào về điều đó. Nhưng cậu không muốn em gái cậu cũng phải chịu đau khổ đúng không."

"Tôi chắc chắn rằng em tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những điều đó khi em ấy đồng ý với lời đề nghị của bố tôi.

Boun tò mò nhìn cậu, "Cậu thực sự mong muốn cả hai chúng tôi ở bên nhau đến vậy sao?" Không phải là anh ấy buồn, anh ấy thực sự không nên như vậy và thực sự không có lý do gì mà anh ấy nên như vậy. Nhưng vì một lý do không thể giải thích được, trong lòng anh có một cảm giác giằng xé khó chịu khi Prem bày tỏ sự háo hức như vậy đối với sự phát triển của mối quan hệ giữa anh và em gái cậu.

"Tất nhiên rồi!" Prem thở dài bực bội khi nhảy lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Boun, "Anh có biết tôi ghét bạn trai trước đây của em gái tôi đến mức nào không? Tôi biết em ấy xứng đáng nhận được điều tốt hơn và đúng hơn là tên cặn bã đó đã bỏ rơi em ấy, bỏ rơi em ấy một mình mà không có lý do thực sự nào cả. Nếu tôi gặp lại anh ta, tôi sẽ bóp cổ anh ta đến chết. Nhưng dù sao, sau khi anh ta rời bỏ em ấy thì em ấy đã không thực sự là chính mình nên khi bố đề nghị đính hôn vào đêm hôm đó sau khi anh đến gặp ông, tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy em ấy đồng ý dễ dàng như vậy! Có vẻ như em ấy thực sự thích anh và tôi thực sự, thực sự hy vọng rằng chuyện này sẽ thành công. Tôi đã thấy anh như thế nào và tôi nghĩ anh là một người chồng xứng đáng với em ấy!

Điều đó không hề mang lại sự an ủi nào cho Boun, người đã quay lưng lại với ánh mắt cầu xin của cậu trợ lý nhỏ bé của mình. Sâu thằm bên trong, anh cảm thấy ruột gan mình thắt lại khó chịu mà anh không thể xác định chính xác nó là gì. Nhẹ nhàng gật đầu, anh đặt lòng bàn tay an ủi lên đầu gối Prem, "Được rồi, tôi sẽ gặp cô ấy để bàn bạc về lễ đính hôn của chúng tôi vào tối nay. Giúp tôi gọi điện thông báo cho cô ấy nhé. Bây giờ tôi đi họp với bộ phận bán hàng."

Nói xong, anh rời khỏi bàn, thu dọn tài liệu và rời khỏi cậu mà không hề nhìn vào mắt cậu. Prem hơi ngạc nhiên trước hành vi bất thường của CEO nhưng quyết định nhún vai khi hỏi anh ấy, "Anh có muốn tôi đi cùng anh việc này không?"

Boun hơi quay đầu lại nhưng ánh mắt lại u ám khi nói: "Không sao đâu, cậu đã giúp tôi rất nhiều về chính sách cùng mọi thứ. Hãy để tôi thử tham dự một cuộc họp một mình. Tôi không thể luôn có cậu bên mình nếu tôi muốn xây dựng sự tự tin của mình. Nói xong, anh quay gót và bước thẳng ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại sau lưng nhẹ nhàng nhất có thể bằng bàn tay run rẫy của mình. Lắc đầu khi cố gắng trấn tĩnh lại, anh hít một hơi thật sâu và thì thầm một mình.

"Và anh không thể luôn có em bên mình nếu anh phải yêu em gái em."

Prem gần như suýt nhảy chân sáo khi đi bộ cùng Boun từ bãi đậu xe về nhà. Cậu biết rằng bố mẹ cậu cũng rất vui mừng khi CEO lại đến nhà họ ăn tối và tất cả họ đều chào đón anh rất nồng nhiệt, ngoài việc anh sẽ sớm trở thành thành viên của gia đình họ, Boun thực sự là một người đàn ông tốt bụng và chu đáo. Cậu cũng mừng vì em gái mình sẽ nằm trong vòng tay an toàn của một người đàn ông đáng tin cậy. Không có vấn đề gì khi công việc kinh doanh vẫn không khởi sắc vì mới chỉ được một tuần. Tuy nhiên, trước những thay đổi được thực hiện trong thời gian ngắn khi anh đảm nhận vai trò trợ lý riêng cho Boun, anh rất chắc chắn rằng khách sạn sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây, thậm chí còn tốt hơn.

Tuy nhiên, vị CEO tỏ ra không nhiệt tình bằng, khi anh lê bước trên sàn, mắt không hề rời khỏi mặt đất. Prem đi trước vài bước, quay đầu ngây thơ nghiêng đầu nhìn Boun, "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Ồ không có gì. Chỉ là công việc thôi."

Prem cười toe toét và đi thẳng tới chỗ Boun khi cậu quàng tay qua vai anh, "Chà, tôi không thể tin được là tôi đang nói điều này bây giờ nhưng đừng nghĩ về công việc nữa! Bây giờ, hãy tập trung vào đời sống tình cảm của anh!

Boun mỉm cười khi cảm nhận được hơi thở của Pem sượt qua má mình, tận hưởng sự ấm áp của nó, "Tôi ước mình có nhiều tự do hơn trong cuộc sống tình yêu của mình." Anh cúi xuống ngay khi Prem vung cánh tay về phía đầu, vừa cười vừa chạy trước cậu.

Cậu khịt mũi và trợn mắt, "Tôi chỉ để anh đi vì anh sẽ trở thành em rể của tôi. Nhưng lần sau khi tôi nghe anh nói điều như vậy, tôi sẽ bỏ cuộc. Anh lấy em gái tôi làm vợ, lấy tôi làm trợ lý. Nếu anh không muốn em gái tôi, cũng sẽ không có được tôi. Sau đó cậu thè lưỡi ra một cách vui tươi.

Anh giữ im lặng nhìn chằm chằm vào Prem khiến người sau có chút khó chịu khi cậu di chuyển đôi chân của mình. "Cái gì? Anh đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy?" Boun thoát ra khỏi sự trang trọng của mình khi cười khúc khích, "Cậu xấu đến mức nào khi làm điều đó."

Một bàn tay, hay đúng hơn là, bàn tay bay về phía anh khi Prem bắt đầu đuổi theo, cố gắng đập vào đầu anh rồi hét lên, "Tôi là người đàn ông đẹp trai nhất mà anh từng thấy, anh hãy rút lại điều đó!"

Giám đốc điều hành thậm chí còn cười to hơn khi chạy trốn khỏi tên tiểu trợ lý đang tức giận, "Không, không lấy lại được!" Anh tăng tốc, chạy về phía nhà và lao vào cửa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của bố mẹ Prem, những người mà anh biết sẽ bảo vệ anh khỏi cơn thịnh nộ của cậu. Ông bà Warut ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai mặc vest lịch sự bước vào nhà, khuôn mặt toát lên vẻ vui tươi và trẻ trung trong khi con trai họ đang giận dữ bước vào với khuôn mặt đỏ bừng và nhăn nhó.

Cậu bĩu môi nặng nề khi nhìn thấy bố mẹ mình, biết rằng lần này mình đã thua trận. Cậu trừng mắt nhìn Boun và làm điệu bộ chế giễu là cứa cổ anh như một hình thức đe dọa Boun trước khi anh bước vào phòng khách. Anh lại bật cười, thích thú như thường lệ trước trợ lý của mình, người luôn thực hiện những động tác dễ thương và kịch tính nhất. Làm thế nào mà cậu lại có thể tin rằng Boun nghĩ rằng cậu xấu xí là điều hoàn toàn không thể hiểu được đối với anh . Nếu có thì Boun nhận ra rằng cậu chính là người có vẻ ngoài thiên thần nhất mà anh từng gặp. Không phải là cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Một cơn ho làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh và anh nhảy dựng lên, hơi giật mình. Ông bà Warut đang cười rạng rỡ với anh, bà Warut ôm anh như một người mẹ và mời anh ngồi trên ghế dài với ông Warut khi bà chuẩn bị xong một số công việc cho bữa tối. Trong khi CEO bắt đầu cuộc trò chuyện với ông Warut thì Prem đang ở trong phòng của cậu ấy, tắm rửa và thay một bộ trang phục thoải mái hơn, lầm bầm một mình và nghĩ cách trả lời CEO.

Cậu không để ý cửa phòng mình đóng hay mở, cũng không để ý có người đang ngồi trên giường mình. Vì vậy, khi rời khỏi phòng tắm, cậu nhướn mày hơi ngạc nhiên khi thấy Pean đung đưa chân cô từ mép giường, mỉm cười thật tươi với cậu.

"Em sao thế? Không phải em nên xuống tầng dưới nói chuyện với chồng sắp cưới của mình sao?"

Pean cười khúc khích và hơi đỏ mặt khi trả lời cậu, "Anh có nghĩ em trông giống như đang cố gắng hết sức không?" Cô chỉ vào bộ trang phục của mình và chờ đợi Prem trả lời.

Cậu chỉ khịt mũi, "Anh nghĩ em mặc quá ít và quá chật. Che ngực lại, không cần quyền rũ anh ấy. Anh ấy không giống bạn trai cũ của em. Prem dừng lại khi thấy cơ thể Pean cứng đờ khi nhắc đến người tình cũ của cô. Thở dài một hơi tội lỗi, anh cố gắng làm dịu bầu không khí, "Chỉ vì em sắp đính hôn không có nghĩa là em phải ngừng quan sát hình thể của mình. Cái bụng của em lớn lên từ khi nào vậy?"

Mặt em gái anh bây giờ đỏ bừng khi cô ấy lắp bắp, "Do... em, em đã ngồi làm việc rất nhiều."

Prem cười khúc khích khi đi đến ngăn kéo của mình, mở nó ra và ném một gói kẹo dẻo về phía em gái mình, "Anh đã muốn tặng em cái này từ lâu rồi nhưng chưa bao giờ có thể làm được. Đó là hương vị yêu thích của em." Trước sự ngạc nhiên của cậu, Pean tỏ ra ghê tởm với gói đồ ngọt và ném lại cho cậu, "Urgh, em không thể nuốt nỗi thứ này. Dạo này em không thích đồ ngọt lắm, nó làm em buồn nôn".

"Từ khi nào? Anh nhớ chúng mình đã thích đồ ngọt từ khi còn nhỏ!"

"Chà, em đoán là sở thích sẽ thay đổi khi chúng ta lớn lên," Pean hát khi đứng dậy và đi về phía cửa, "Dù sao thì, em sẽ nghe theo lời khuyên của anh và che đậy nhưng nếu anh ấy không cho em một cái liếc thid em sẽ cởi áo khoác ra.

Prem lắc đầu và cười thầm trước lời nói của em gái, cất túi kẹo vào ngăn kéo khi chuẩn bị xuống ăn tối cùng gia đình. Khi đi ngang qua Boun và bố, cậu ôm bố mình và lườm Boun một cái làm cho người sau bật cười một mình. Sau đó, cậu đi thẳng vào bếp, đeo tạp dễ và châm biếm: "Mẹ ơi, để con giúp mẹ. Đã được một lúc rồi."

Bà Warut mỉm cười dịu dàng và xoa đầu con trai mình, "Prem à, con đã không về nhà một tuần rồi. Hãy đi nghỉ ngơi và đợi bữa tối được phục vụ." Cậu bé mỉm cười và nở một nụ cười dễ thương mà cậu ấy chỉ dành riêng cho mẹ mình sau đó ôm chặt lấy eo bà giống như một đứa trẻ mới biết đi, "Không thể nào, mẹ. Mẹ sẽ không thoát khỏi con. Con đã bỏ lỡ thời gian ở bên mẹ." "Đôi khi, mẹ ước gì con vẫn ở lại công ty cũ, ra ngoài làm những việc phiêu lưu sau giờ làm và ít nhất sẽ quay lại ăn tối muộn. Bây giờ con chỉ qua đêm ở chỗ Boun thôi. Mẹ không trách con nhưng mẹ nhớ con trai yêu quý của mẹ rất nhiều". Prem cười khúc khích trước tiếng rên rỉ nhẹ của mẹ, "Vậy hãy để con cùng mẹ nấu ăn nhé".

Khi hai mẹ con nấu ăn, họ không nhận ra rằng Boun đã vào bếp lấy đồ uống cho mình, dừng lại sau bức tường nhìn họ thân thiết. Nỗi nhớ cha mẹ của anh ngày càng lớn nhưng còn có điều gì đó hơn thế nữa. Anh không khỏi khắc ghi hình ảnh nụ cười đặc biệt, dễ thương của Prem trong tâm trí. Bước ra khỏi bếp, hoàn toàn quên mất đồ uống, anh ngồi xuống ghế dài và nhận ra rằng Pean cũng đang ở đó.

"Xin chào P'Boun" Cô đứng lên chào và mỉm cười ngọt ngào, "Anh khỏe không?"

Anh cúi đầu lịch sự khi nhìn lướt qua trang phục của cô, để ý rằng cô đang mặc áo khoác trong nhà. Rất có thể đó là việc làm của anh trai cô, người chắc chắn đã bảo cô che đậy, vốn là một người em gái cần được bảo vệ. Khẽ mỉm cười một chút, anh nhận xét về cách ăn mặc của cô ấy, "Em mặc bộ trang phục đó thực sự rất đẹp."

Nụ cười của Pean càng lớn khi đôi mắt cô sáng lên vì lời khen, cảm ơn anh vì những lời tốt đẹp. Khi cả Boun và Pean bắt đầu trò chuyện, ông Warut từ từ bước ra khỏi phòng khách để đảm bảo sự riêng tư cho họ. Có vẻ như cả hai đã phối hợp khá tốt và đêm đó cũng sẽ trôi qua. Rất nhanh, bữa tối đã sẵn sàng và mọi người đã tụ tập quanh bàn.

Ông Warut, người ngồi ở đầu bàn, đang gắp thức ăn lên đĩa của Boun người ngồi cạnh ông. Về phía bà Warut, người cũng đang làm điều tương tự như chồng mình. Pean, người đang ngồi cạnh Boun, đang nhìn anh với ánh mắt đầy đăm chiêu, rõ ràng là vô cùng say mê chàng trai trẻ quyến rũ. Tuy nhiên, Prem lại im lặng một cách đáng ngạc nhiên trong suốt bữa tối, hầu như không chạm vào bất cứ thứ gì trên đĩa của mình.

Boun cau mày, lấy miếng thịt đùi lớn nhất trên đĩa của mình đưa tay về phía Prem, đặt nó vào đĩa của cậu. "Này, ăn gì đi. Tôi vẫn cần cậu còn sống để làm việc vào ngày mai ". Kỳ lạ thay, Prem không đáp lại điều đó, không một lời phản bác nào, cậu chỉ lầm bầm một lời cảm ơn nhẹ nhàng nhưng thậm chí không hề di chuyển đũa về phía chiếc đùi đầy cám dỗ.

"Prem à, có chuyện gì sao?" Ông Warut hỏi lúc này trong khi mọi người nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Cậu nuốt khan khi nhìn lên tất cả bọn họ, lắc đầu và nở nụ cười đẹp nhất, "Không, con chỉ không thực sự đói thôi."

Anh càng nhíu mày hơn, biết rằng cậu đang nói dối trắng trợn. Tuy nhiên, trước sự chứng kiến của các thành viên khác, anh quyết định không nói gì về chuyện đó mà tiếp tục cuộc trò chuyện sôi nổi với ba người còn lại. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nỗi lo lắng của anh càng tăng lên khi Prem rõ ràng không quan tâm đến việc tham gia vào cuộc trò chuyện và trên thực tế, dường như anh đang trằn trọc một cách khó chịu như trên ghế đang cắm đầy kim tiêm.

Cuối cùng cũng đến lúc Boun phải về nhà. Giám đốc điều hành đã yêu cầu Prem đi bộ cùng anh ấy ra xe với lý do là để thảo luận về công việc nhưng thành thật mà nói, anh ấy cực kỳ lo lắng trước hành vi kỳ lạ của người trợ lý đầy tinh thần thường ngày của mình. Khi cả hai ở một mình, anh chọc vào sườn cậu và trêu chọc: "Ghen tị vì tôi đẹp trai, quyến rũ đến mức em gái cậu lại yêu tôi à?"

Prem chớp mắt vài lần rồi dừng bước. Cậu từ từ bắt gặp ánh mắt của Boun đang hoảng hốt khi nhìn thấy một đôi mắt mệt mỏi và tội lỗi đang nhìn chằm chằm vào anh. Đây là điều mà anh chưa bao giờ thấy ở Prem và mặc dù chỉ mới biết cậu được một tuần, anh khá chắc chắn rằng đó là điều mà anh sẽ không thường thấy ở cậu. Không, Prem đã quá tự tin và quyết tâm thể hiện khía cạnh này của mình.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đang làm tôi sợ đấy."

"Hai người đã quyết định ngày đính hôn trong bữa tối chưa?"

"À vâng. Trong khi cậu đang phân vân, chúng tôi đã quyết định rằng thứ Sáu, hai tuần nữa sẽ là thời điểm tuyệt vời. Tại sao? Đó là những gì cậu muốn, phải không?

Prem nhắm chặt mắt, dường như đang đấu tranh nội tâm và cuối cùng khi cậu mở mắt ra, cậu bước một bước lại gần Boun, tay cậu lúc này đang nắm lấy cổ áo sơ mi của Boun. Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch khi khuôn mặt của anh đang ở rất gần với cậu và anh ấy cảm thấy Prem thậm chí còn đẹp hơn khi nhìn gần với làn da trắng và đôi má hồng hào.

Và đôi môi màu anh đào đó, trông chúng thật... quyến rũ.

Trước khi Boun kịp phản ứng, trái tim anh đã ngừng đập hoàn toàn khi tầm nhìn của anh về cậu giờ đã hoàn toàn bị chặn và tất cả những gì anh nhìn thấy là hàng mi dài tô điểm cho đôi mắt nhắm nghiền của Prem. Tất cả những gì anh cảm nhận được là đôi môi mềm mại của Prem, của cậu ấy. Nhắm mắt lại, cánh tay anh tự nhiên vòng qua eo cậu, kéo lại gần, muốn nếm được nhiều hơn. Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị hôn sâu hơn, Prem đã lùi ra, thở hổn hển nhẹ khi cố gắng lấy lại hơi thở.

"Prem ah, đó là..."

"Tôi sẽ cố gắng chiếm được trái tim của anh, Boun Noppanut. Tôi sẽ cho anh một lý do để hủy bỏ kế hoạch đính hôn của anh với em gái tôi. Tôi sẽ làm cho anh yêu tôi."

Boun tự hỏi liệu mình đang mơ hay cậu chỉ đang thử mình. Khi sự bối rối thoáng qua trong mắt anh, cậu hôn lên má anh và thì thầm dịu dàng, "Hẹn gặp lại vào ngày mai" rồi nhanh chóng chạy về nhà. Vị CEO trẻ đặt tay lên má anh, nụ cười nở trên môi khi anh nhận ra đây không phải là một giấc mơ. Anh ấy nhìn bóng lưng đang biến mất của cậu và cười khúc khích, "Tôi chắc chắn rằng em sẽ thắng, em bé của tôi."

----------------------

Prem bước vào phòng và khi nhìn thấy em gái mình đang ngồi trên giường, cậu cố tình đi ngang qua cô và đi đến tủ quần áo của mình, chuẩn bị quần áo đi làm cho ngày hôm sau.

"Có chuyện gì thế, P'Prem à? Kể từ bữa tối, anh đã cư xử rất kỳ lạ."

Cậu quay lại nhanh nhẹn, dùng ánh mắt như dao găm nhìn vào em gái mình, "Pean Warut, anh đã mong đợi điều tốt hơn từ em. Nhưng anh không bao giờ biết em sẽ dùng đến mảnh khoé như vậy .

"Cái gì? Ý anh là sao?"

Prem gầm gừ không đồng tình khi bước tới cửa, mở cửa và thò đầu ra ngoài. Biết bố mẹ đang ở ngoài, anh đóng cửa lại và nhìn em gái, rít lên dữ dội, "Bạn trai cũ cặn bã của em... Anh ta bỏ em vì em có thai phải không?"

Đôi mắt của Pean mở to và khuôn mặt cô ấy tái nhợt, "Em... em không biết anh đang nói gì."

"Đừng cố nói dối anh, em biết em không thể giấu anh chuyện gì mà. Cái bụng ngày càng lớn, đột nhiên không thích đồ ngọt và vừa rồi khi đang nấu ăn với mẹ, mẹ nói với anh rằng em đã ngừng uống cà phê và những thứ có chứa caffein, ngừng uống rượu và mỗi sáng đều ở trong phòng tắm rất lâu. Có thể mẹ không để ý nhưng anh không ngu ngốc và không quên như em đâu, Pean Warut. Em có thai."

Cô gái vùi mặt vào tay khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, "Em xin lỗi, P'Prem à. Em thực sự là vậy. Em không có ý giấu chuyện này với tất cả mọi người."

"Em phải biết rằng gia đình sẽ không đuổi em ra khỏi nhà chỉ vì em đang mang thai. Gia đình sẽ giúp chăm sóc đứa trẻ. Tại sao lại phải kéo Boun vào chuyện này? Anh ấy vô tội!"

"Anh không hiểu đâu, Prem! Anh không biết một đứa trẻ sẽ cảm thấy thế nào khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC