Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đã dành cả đêm nhìn chằm chằm màn hình, mong muốn số lượng đặt phòng sẽ tăng lên. Họ theo dõi một cách chậm rãi, các chữ số di chuyển và nhân lên, chậm rãi nhưng đều đặn. Ở phía dưới bên phải màn hình, thời gian đang tích tắc trôi qua, báo hiệu đã gần 4 giờ sáng mà họ vẫn còn rất xa, rất xa so với việc đạt được tỷ lệ lấp đầy 50% cho đêm lễ hội . Việc số lượng ngày càng tăng cũng không giúp ích được gì, và cũng cho thấy rằng đã đến lúc hầu hết những người trẻ tuổi phải đi ngủ.

Trên thực tế, đối với cả hai người họ, tất nhiên là không được coi là già nhưng cũng không trẻ, họ cũng đang rất buồn ngủ. Không lâu sau, họ thở dài chán nản lần cuối cùng và chìm vào cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi trên cùng một chiếc ghế bành. Nửa ngủ nửa tỉnh, với tâm trí còn tỉnh táo, họ bắt đầu di chuyển vào những tư thế thoải mái hơn. Ở đâu đó Prem gần như đã bò vào lòng Boun khiến người sau thức dậy hơi ngạc nhiên, nhưng quyết định ích kỷ chỉ trong một đêm cũng không sao khi anh trượt tay vào ôm lấy eo của Prem. Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, hít lấy mùi hương êm dịu của cậu và dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu càu nhàu rồi vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực ấm áp của anh, tự nói với chính mình rằng những con số trên màn hình tốt hơn nên tăng lên nếu không cậu sẽ ném nhiều hơn một cây bút vào khuôn mặt kiêu kỳ của Dean trong suốt thời gian diễn ra cuộc họp sáng mai. Hình ảnh khó chịu của Pean và sự thất vọng của ba mẹ đang lướt qua tâm trí nhưng cậu quyết định bỏ qua nó. Cậu đã đóng tròn vai một người anh trai tốt đó là lý do đủ chính đáng để cậu trở nên ích kỷ trong đêm nay. Vì vậy, cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ khi đặt bàn tay phải lên chiếc áo sơ mi cotton của Boun và nắm giữ nó thật chặt.

Ngay cả khi trong tư thế khó ngủ và chật chội trên chiếc ghế bành nhưng họ thật sự ngủ rất ngon. Vì vậy, không thể phủ nhận sự bực bội khi tiếng gõ cửa vang lên. Prem ngồi dậy, vươn vai và ngáp một cách thật dễ thương trước khi hoàn toàn tỉnh hẳn. Cậu quay đầu về phía cửa nhìn nhận được cái lườm cháy mặt từ Dean.

Boun hắng giọng cố gắng làm giãn cơ thể của mình, anh giơ tay với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm rồi đưa qua cho Prem. Dùng tay vuốt vuốt tóc, anh nhìn thẳng vào Dean và thản nhiên chào hắn trong khi biết rằng hắn ta đang ghen tị "Chào buổi sáng, K'Dean. Anh sao lại đến đây vào sáng sớm thế này?"

Dean nghiến chặt quai hàm, rồi nói "Bây giờ đã là 10h30, mặt trời đã lên đỉnh điểm rồi. Cuộc họp chỉ còn nửa giờ là bắt đầu nên tôi đến mời Prem đi ăn sáng". Cậu nhanh chóng lắc đầu khi nghe đến tên mình "Xin lỗi K'Dean, chúng tôi ngủ quên nên không thể ăn sáng cùng anh, tôi phải giúp sếp sắp xếp chuẩn bị trước cuộc họp".

"Vấn đề ở đây là gì? Anh ta sẽ mức đi chức CEO và cậu sẽ trở thành trợ lý riêng của tôi".

"Nếu Boun không làm CEO nữa thì tôi cũng sẽ từ chức" Prem trả lời chắc nịch. Boun ngạc nhiên nhìn Prem vì anh không ngờ Prem sẽ nói như vậy.

Cậu quay lại gõ vào trán anh "Tất nhiên rồi, nét ngạc nhiên này là sao vậy?" Anh cười cười đưa tay lên xoa trán "Ở đây cậu được trả lương khá cao và tôi tin vị CEO mới sẽ đối xử rất tốt với cậu" Anh cúi đầu nhỏ giọng nói tiếp "Và hơn hết cậu sẽ thoải mái hơn khi làm việc với một người ít có khả năng thất bại hơn tôi........"

Cậu từ từ uốn cong cái chân không bị thương chạm vào người anh. Khi cả hai CEO đang thắc mắc Prem định làm gì thì chân cậu hoàn toàn đá ra khiến anh hơi loạng choạng. "Sự tự tin, Tôi đã nói với anh là phải tự tin? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy chứ?"

"Aaaa, tôi thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với anh" Prem tức giận nhảy khỏi bàn và khập khiểng đi về chỗ của mình. "Tôi thậm chí không biết tại sao anh lại nói như thể K'Dean sẽ là người chiến thắng trong khi chúng ta có thể chờ mong vào một điều kỳ diệu sẽ xảy ra chứ".

Boun ngay lập tức dán vào màn hình máy tính khi nghe thấy cậu đề cập đến tỷ lệ lấp đầy phòng , anh giơ tay lên như một đứa trẻ ngoan xin được phát biểu.

"Cái gì?" Prem nhìn anh.

Tăng gấp ba bốn lần..... Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Trước khi đi ngủ tôi nhớ tỷ lệ lấp đầy phòng là 19% vậy mà bây giờ đã tăng đến mức 78%. Prem à, đúng là phép lạ".

Cậu nhanh chóng nhìn vào màn hình và nở một nụ cười thật tươi. Gõ bàn phím, nhấp chuột vài lần nữa, cậu bắt đầu cười lớn, tiếng cười của cậu pha trộn giữa sự vui mừng và ngạc nhiên. Cậu bắt đầu nói một cách hào hứng "Đúng như tôi nghĩ, có một tỷ lệ tăng vọt đỉnh điểm lúc 8 giờ sáng. Tôi cá rằng các bạn sinh viên đang chia sẻ tin tức và muốn lấy khuyến mãi trước 9 giờ sáng nên tất cả đã nhanh chóng đặt chỗ. Thật phi thường".

Boun gật đầu, hơi chóng váng vì sự phấn khích vfa ngạc nhiên đang dâng trào trong lòng anh "Chúng ta nên có một đêm đặt biệt dành cho người hâm mộ như chiếu video ca nhạc , đồ ăn nhẹ hay nước uống gì đó".

"Anh là fanboy à? Anh thích thần tượng nào?" Prem trêu chọc anh, cậu tin CEO của cậu cuối cùng đã thể hiện được tiềm năng hơn khi mà thoát được sự chôn vùi của sự thiếu tự tin này. Nhớ ra Dean vẫn còn đang trong phòng, cậu quay đầu nhìn hắn với sự vui vẻ trắng trợn "Không đời nào anh có thể đánh bại tỷ lệ lấp đầy phòng của chúng tôi. Mỗi thần tượng chỉ ở môt phòng riêng và một số phòng thậm chí còn phải để đạo cụ và quần áo phải không? Vì vậy, ngay cả quản lý, nhà tạo mẫu và nhân viên của họ đặt hết phòng của anh thì chúng tôi cũng có thể thắng. bởi vì tất cả các phòng của chúng tôi đều có trung bình 3 người một phòng. Điều đó có nghĩa là có nhiều người ở chỗ chúng tôi hơn".

Dean nheo mắt rồi nghiến răng nói "Đừng ăn mừng quá sớm, Prem à. Chúng ta còn chưa có số liệu chính xác".

"Chúng tôi không cần những con số chính xác, K'Dean". Cậu mỉm cười rồi tháo chiếc nơ lỏng lẻo trên cổ áo đặt lên trên bàn tiếp tục nói "Tôi đã làm việc cho anh trong khi tôi còn học đại học. Anh và tôi biết rất rõ những con số này sẽ diễn ra như thế nào mà. Không thể nào khi khách sạn chỉ phục vụ thần tượng lại có tỷ lệ cao hơn nơi đó có 78% tỷ lệ với 3 người một phòng".

Boun đang chờ đợi lời phản bác từ Dean, nhưng lại ngạc nhiên khi hắn ta hoàn toàn không buông lời chế giễu như thường "Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp Boun Noppanat cậu, nhưng thành thật mà nói có lẽ anh sẽ không làm đươc điều này nếu không có Prem".

"Anh ấy vẫn sẽ làm được điều tương tự nếu như không có tôi". Prem nói với vẻ chắc chắn và tự tin.

Trong lòng Boun vốn không đồng ý nhưng vẫn giữ im lặng. Anh khá chắc chắn rằng bản thân anh sẽ không là gì cả và cũng không dám đưa ra những chương trình khuyến mãi như vậu nếu không có sự đồng ý của bộ phận quảng có và tiếp thị. Nghe có vẻ vô lí nhưng Prem đã cho anh can đảm để thực hiện ý tưởng của mình.

"Dù thế nào đi nữa thì đây vẫn chưa phải là kết thúc đâu". Dean cau có với Boun, chỉ tay vào anh một cách thô lỗ "Không ai có thể lấy đi những gì thuộc về tôi. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn". Dean xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng thì Prem gọi anh lại.

"Ồ, vậy cuộc họp lúc 11h vẫn diễn ra chứ K'Dean".

Cánh cửa văn phòng được đóng sầm lại môt cách thô lỗ sau hai giây im lặng, cả Boun và Prem đều bật cười ăn mừng. Boun bước đến ôm lấy Prem và nói "Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tôi". Prem không biết từ đâu móc ra một cây bút chỉ vào trán anh "Tại sao? Anh có từng nghĩ rằng tôi sẽ qua mặt anh và giúp đỡ Star hay không? Anh có biết là tôi vẫn đang nhận lương từ anh không?"

Boun bật cười và ngượng ngùng gãi đầu "Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ vượt qua được ngày hôm nay".

"Tôi cũng không nghĩ nhưng chúng ta đã làm được. Điều này cho thấy rằng anh có bao nhiêu tiềm năng nếu anh không ngừng trốn sau vỏ bọc của mình. Aaaaaaa. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để khám phá thác nước. Nó sẽ khiến ngày hôm nay trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết".

"Không thể đi. Mắt cá chân của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục và tôi không cho cậu làm nó trầm trọng hơn nữa. Thực ra tôi muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi khoảng một tuần".

Prem kinh hãi nhìn anh "Tôi không muốn phải ở nhà nhàm chán như vậy".

Đôi mắt Boun nhìn cậu ánh lên sự thích thú "Thác nước thì không thể nhưng cậu có muốn chúng ta cùng thực hiện một chuyến du ngoạn thiên nhiên mà ít hao tổn thể chất không?"

"Ở đâu?"

"Đó là bí mật".

"Được rồi, nếu anh không bắt cóc tôi là được".

Boun cười lớn "Không ai có đầu óc tỉnh táo lại đi bắt cóc cậu cả. Cậu là một người khá bạo lực và sẽ mất rất nhiều công sức để bắt......ôi!"

Anh nhanh chóng nhận lấy một cú đánh mạnh từ Prem. Lẽ ra anh phải đoán được rằng Prem không bao giờ thừa nhận bản chất bạo lực của mình.

.............

"Sao anh lai biết nơi này?"Prem kinh ngạc hỏi. Cậu quan sát từ ngoài vào trong nhưng dường như không thấy một điểm kết thúc nào cho cái hồ rộng lớn này cả. "Bạn tôi, Team cũng là một người mê thiên nhiên điên cuồng thậm chí còn chưa biết đến nơi này. Tại sao anh lại tìm được nó?"

"Cậu thật sự không có niềm tin vào tôi à?" Boun nói với một chút tổn thương. Prem nhận ra và nhanh chóng giải thích "Không! Tôi không có ý như vậy . Ý tôi là anh không phải là người thích đi khắp nơi tìm cảnh đẹp nhưng lại tìm thấy được một cái hồ tráng lệ như thế này....À. Hãy nói với tôi rằng đây không phài là tình cờ".

Đôi lông mày nhíu chặt của Boun cuối cùng cũng giãn ra khi chấp nhận lời giải thích của cậu. Anh thoải mái ngồi xuống cởi giày cảm nhận từng ngọn gió lướt qua chân. "Chắc chắn là không....Mẹ tôi là người tìm ra nơi này. Bà ấy rất giống cậu, bà thích thiên nhiên hơn sự nhộn nhịp, thích khiêu vũ dưới mưa hơn là sự che chắn ấm áp, thích dạo công viên hơn là đi mua sắm trong trung tâm thương mại. Đây là phát hiện của bà trước khi bà tìm thấy bố tôi".

"Bà tìm thấy bố anh?"

"Phải, tìm thấy ông ấy". Boun tự cười một mình khi nhợ lại câu chuyện mẹ anh đã kể lại. "Khi bà ấy còn là một sinh viên đại học, một hôm bà cầm một cái kinh lúp muốn đi khám phá khu rừng, bà cố gắng nhìn gần tất cả các loại côn trùng bà bắt gặp. Sau đó, bà ấy phát hiện ra một đôi mắt".

Prem khịt mũi rồi ngồi xuống cạnh Boun "Bố anh làm gì trong rừng vậy?"

"Ông ấy đang trốn trong bụi rặm hy vọng thấy được người sói".

"Lúc đó là mấy giờ?"

"5 giờ chiều. Ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng một túi đồ ăn nhẹ có thể dùng cả đêm. Ông ấy chắc chắn sẽ thấy được người sói biến hình trong đêm".

"Điều gì khiến ông ấy nghĩ như vậy?" Prem hỏi, cậu vô cùng tò mò, cậu cởi giày và nằm xuống bãi cỏ, tựa đầu vào đùi Boun. Tuy nhiên, Boun cũng không bận tâm và ngón tay của anh luồn vào tóc cậu trong vô thức, mỉm cười nói "Bạn bè của ông đã nói với ông ấy như vậy. Rõ ràng chính là đang chơi khăm ông ấy".

"Bố anh khá ngốc nhỉ?"

"Phải. Tôi và em trai luôn trêu chọc ông ấy sau khi được nghe câu chuyện mẹ tôi kể. Vì vậy, ông cũng không trụ được 5 phút khi mẹ tôi nói với ông ấy rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra khi bà thường xuyên đi vào rừng với bạn. Họ chưa bao giờ nhìn thấy hoặc thậm chí nghe thấy người sói. Kể cả khi trăng tròn nhất".

Prem cười, đôi mắt cậu chớp chớp lấp lánh đầy sự vui nhộn "Anh biết không, dù tôi có rất nhiều lý do để cười bố anh nhưng tôi cũng phải nói rằng ông ấy thật dũng cảm khi thực sự lên kế hoạch đi thám hiểm trong rừng một mình xuyên đêm chỉ để xác nhận có thứ gì đó đang tồn tại".

"Đó là ưu điểm của ông ấy. Khi đã quyết tâm vào một việc gì đó thì ông ấy sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó. Vì vậy, ngay cả khi không đạt được thì ông ấy cũng tự nhủ rằng ít nhất ông ấy cũng đã cố gắng". Boun không kiềm chế được khi nhìn vào làn da trắng hồng mời gọi của Prem mà vô thức vuốt ve khuôn mặt cậu."Tôi luôn tôn trọng ông ấy vì điều đó. Bởi vì chính quyết tâm đó đã chiếm được trái tim của mẹ tôi".

Prem gật đầu khi thấy Boun đang nhìn về một nơi xa xăm, trái tim cậu có chút đau đớn "Anh đang nhớ họ phải không?"

"Rất nhiều". Boun trả lời gần như thì thầm. "Tôi ghét việc mình không bao giờ có được cơ hội nói lời tạm biệt với họ một cách đàng hoàng".

'Mọi việc xảy ra quá đột ngột, không ai kể cả anh cũng không thể biết được rằng nó sẽ xảy ra".

"Tôi biết" Boun thở dài "Thôi đừng nói những việc này nữa, tâm tình sẽ không còn vui nữa".

Prem ngồi dậy và nghiêm túc nhìn anh "Không, chúng ta sẽ nói về chuyện này. Nếu tâm trạng đi xuống thì sao? Boun à, anh không thể lúc nào cũng lảng tránh chủ đề này được. Đối mặt sẽ giúp anh vượt qua nó".

"Đã hơn nửa năm rồi, tôi đã vượt qua nó khá tốt".

Cậu gần như đầy tức giận nắm lấy vai anh "Đừng nói với tôi những điều nhảm nhí đó. Tôi đã hỏi và nghe được rằng anh chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt kể từ khi sự việc xảy ra mặc dù người khác nói rằng do anh bận rộn trong sự giàu có, nhưng tôi biết rõ hơn điều đó".

"Cậu biết cái gì? Chúng ta chỉ mới quen nhau bao nhiêu ngày". Boun nói với tông giọng cao hơn khi cơ chế phòng vệ của anh đang bắt đầu hoạt động. Anh không bao giờ muốn bị coi là một kẻ yếu đuối, không bao giờ muốn mọi người thương hại mình, không bao giờ muốn mọi người lãng phí thời gian an ủi anh vì gia đình anh không bao giờ trở lại được nữa.

"Tôi biết rằng tôi thương hại gia đình anh vì đã mắc kẹt trong ký ức của anh ở trạng thái mà họ bi thảm nhất".

Giọng Prem nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Boun nghĩ rằng tai của mình có vấn đề. Và...đó không phải là câu trả lời anh mong đợi "Cái gì?"

"Tôi đã nói tôi thương hại gia đình anh. Họ gặp tai nạn rồi qua đời, mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài phút mà anh lại không có mặt ở đó. Nhưng kể từ ngày đó thì đó là tất cả những gì anh nhớ về họ. Câu chuyện về mẹ anh gặp bố anh cũng là lần đầu tiên anh kể sau sự việc đó đúng không?"

"Làm sao cậu........."

"Boun à, khi một người qua đời, chúng ta không chỉ tưởng nhớ về cái chết của họ mà chúng ta nên nhớ cuộc sống mà họ đã sống, những kỷ niệm chúng ta đac có. Tại sao chúng ta lại sợ rằng mình sẽ buồn khi nghĩ đến những kỷ niệm này? Chúng ta không nên làm như vậy. Vượt lên trên nỗi sợ hãi đó chắc chắn sẽ có hạnh phúc và tình yêu. Bởi chính những điều đó đã tạo nên những kỷ niệm đẹp. Đặc biệt là gia đình anh. Phải không?"

Boun nhìn chằm chằm vào mắt Prem, tim anh đập thình thịch khi nhìn thấy đôi mắt mở to ngấn nước của cậu, nhìn thấy sự chân thành, chân thật. Khi thấy anh vẫn im lặng, Prem tiếp tục "Văn bia của họ là gì? Trên mộ bia của mẹ anh có viết 'Một người phụ nữ chết thảm' không? Nói cho tôi biết nó là gì? Tôi chắc chắn anh vẫn nhớ".

"Trên đó viết 'Một người vợ đức hạnh, một người mẹ tuyệt vời và một nhà thám hiểm tài giỏi' Boun thấp giọng thì thầm, nhìn xuống đôi tay đặt trên đùi.

Prem nhẹ nhàng nâng cằm Boun lên bằng một tay rồi nhìn vào mắt anh một cách trìu mến "Vậy đó là lý do anh nên nhớ bà ấy. Tương tự như vậy đối với bố và em trai anh. Đó là lý do họ muốn anh nhớ đến họ".

Đôi môi Boun run run, giọng khàn khàn "Nhưng mỗi khi nhớ đến những ký ức đó chỉ một phần nghìn giấy thôi thì tôi lại choáng ngợp bởi nổi buồn ập đến ngay lập tức và không thể tiếp tục. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi yếu đuối".

Cậu nắm chặt hai tay Boun và nhìn anh một cách nghiêm túc "Anh phải trãi qua nổi buồn trước khi xoa dịu ký ức bằng những niềm hạnh phúc thực sự của nó. Tôi sẽ không để anh làm điều đó một mình. Tôi sẽ ở bên anh, tôi sẽ giúp anh vượt qua chuyện này. Tôi muốn anh nhớ lại những kỷ niệm đẹp với gia đình và không chay trốn chúng".

"Nhưng cậu...."

"Tôi không coi anh là một kẻ yếu đuối. Anh không yếu đuối. Anh vẫn tiếp tục cố gắng, một mình xử lý tất cả các gã hề trong công ty và cố gắng hết sức duy trì hoạt động kinh doanh của khách sạn. Anh chắc chắn không hề yếu đuối. Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh".

Và thực sự, chỉ cần câu nói đó thôi thì Boun đã có thể buông thả bản thân. Bởi vì nếu Prem cảm thấy anh đáng ngưỡng mộ thì anh phải làm được như vậy.

Khi anh bắt đầu nói, khi nước mắt bắt đầu rơi, khi trái tim đang dần thắt lại, khi mọi thứ ngày càng trở nên không thể chịu đựng được vfa anh thấy mình khó thở, anh nhận ra mình bị kéo nằm trên đùi Prem. Được cậu nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, lặng lẽ gật đầu lắng nghe anh.

Và khi Prem nhẹ nhàng lau nước mắt nở một nụ cười thì Boun cũng thấy mình mỉm cười nhận ra.....Prem đã đúng. Sau nổi buồn là niềm vui. Bản chất thực sự mà lẽ ra khi anh phải nhớ đến gia đình của mình là những kỷ niệm đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net