Người kể chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời người dịch: Truyện dịch chưa được soát lỗi, nên nếu có sai sót gì xin hãy để lại lời bình phía dưới.

Ngày xửa ngày xưa, có một người kể chuyện chuyên du hành khắp các con phố và ngõ hẻm ở một vương quốc nọ, từ quán rượu này đến quán rượu khác, từ nhà này đến nhà khác, để kể những câu chuyện kỳ lạ nhất cho tất cả những người muốn nghe để tìm vui. Hầu hết mọi người đều biết cậu là người kể chuyện, chứ ít có ai biết cậu là Blue.

"Tên quỷ, giờ em đang vướng vào rắc rối đấy," Lisel rít lên vào tai cậu ngay khi cậu kể xong mấy câu chuyện mới nhất cho những vị khách trong quán rượu mà cậu và Lisel mới đóng cửa vào tối nay.

"Không gì là chúng ta không thể vượt qua," cậu giễu cợt sự lo lắng của cô khi cậu ngái ngủ trượt mình xuống ghế. Dĩ nhiên, Lisel thì không dễ gì thả lỏng, và cô kéo mạnh mái tóc nâu xù xì của cậu. Mệt thật.

"Người của nhà vua ở đây vì em đấy," cô rít lên lần nữa, và lần này thì nhấn mạnh điều đó bằng cách đá vào cẳng chân cậu.

"Không đâu," Blue cười lớn. Lisel thật ngốc làm sao khi cô càu nhàu. Cậu có thể là người kể chuyện tuyệt vời, nếu cậu tự mình nói vậy, nhưng dưới trướng nhà vua còn có hàng đống người trên khắp và cả ở xa vương quốc có thể kể những câu chuyện hay hơn mà cậu có thể tưởng tượng ra.

"Chúng tôi ở đây vì cậu, Người Kể Chuyện à," một trong số quân lính của Nhà vua lớn tiếng thông báo, và Blue tội nghiệp giật mình khi họ khiêng cậu dậy. "Nhà vua muốn nghe cậu kể chuyện."

Họ phải cố thuyết phục cậu và cậu thì lại đang nói quá nhiều.

"Im và đi với họ đi, tên quỷ," Lisel rít lên lần cuối, cô véo tay cậu khi cậu mở miệng chống đối. Cô tỏ ra hách dịch, nhưng là chị gái cậu ta, thì có lẽ đó là quyền của cổ.

Cậu đi theo Lính của Nhà vua trong suốt một đêm và sáng hôm sau, trước khi đến được lâu đài của Nhà vua. Họ hộ tống cậu đến một căn phòng xa hoa lộng lẫy và thông báo cho cậu biết rằng Nhà vua đang tập hợp những người kể chuyện từ khắp mọi nơi.

Blue là một người kể chuyện khá khiêm tốn. Kỳ quặc, nhưng cũng không quen ở những nơi thiếu đi những loài động vật kêu be be hay những nơi bẩn thỉu luôn chất đống cỏ khô. Thế nên, khi cậu được mời vào tòa nhà chính vào sáng hôm sau để gặp những người kể chuyện khác được tập hợp từ khắp mọi nơi trên đất nước, cậu vẫn thích giấu mình trong bóng đêm nơi góc tường hơn. Với đôi mắt mở to, cậu thấy những người đó nói chuyện với nhau và kể những câu chuyện kỳ quái bằng vẻ nhiệt tình khá phô trương trong những bộ cánh màu mè.

Và Blue biết rằng cậu chẳng thể nào cạnh tranh nổi với mấy tay kể chuyện hoạt bát kia đâu.

"Đúng là một lũ ồn ào, phải không," ai đó thì thầm ngay bên cạnh. Blue quay lại và nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Có lẽ, nhưng cũng là do những câu chuyện họ kể thôi." Cậu trao cho gã lạ mặt đẹp trai kia một nụ cười vui vẻ.

"Tôi để ý rằng cậu không mặc như họ," người lạ kéo lấy mái tóc nâu bờm xờm của cậu, giống như Lisel vẫn thường làm để khiến cậu chú ý hoặc để chọc cậu vậy. "Theo như tôi biết thì mỗi phòng hình như có một tủ quần áo khá tuyệt vời để những người kể chuyện có thể lựa chọn phải không?"

Blue toét miệng cười với người lạ -- cậu chắc rằng tay cận vệ chỉ đang mang trách nhiệm giữ cho tất cả bọn họ khỏi việc phá hoại cung điện mà thôi. "Tôi chắc là vậy. Nhưng tôi chỉ là tay kể chuyện nghiệp dư mà thôi," cậu ngượng ngùng nhún vai.

"Tôi ngờ rằng Nhà vua chỉ muốn mời những tay nghiệp dư đến thôi," người đàn ông thì thầm bằng giọng ngờ vực. Blue đồng tình với anh ta bằng một nụ cười quyến rũ khác.

"Có lẽ không, nhưng tôi sẽ tận dụng nó. Tôi chưa bao giờ đến cung điện trước đó, anh biết đấy," cậu chà xát hai má của mình, một ý tưởng hiện lên trong đầu cậu. Cuối cùng thì, chỉ mỗi việc kể chuyện không thôi cũng chưa hẳn thú vị đâu. "Tôi không nghĩ là anh sẽ để tôi đi tha thẩn xung quanh và khám phá đâu," cậu nhìn tay cận vệ bằng vẻ mặt ngây thơ nhất của mình.

"Một mình?" Tay cận vệ nhướn mày. "Tôi không nghĩ vậy đâu."

Vậy thì, nó cũng đáng để thử đó chứ. Blue thở dài, dựa người về phía góc tường bị khuất tại phòng chính, xung quanh cậu là những người kể chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới. Tay cận vệ không rời đi để làm nhiệm vụ bảo vệ những kẻ kia hay về đội ngũ của mình. Trên thực tế thì anh ta đang đứng cạnh Blue và cau mày.

"Tên quỷ," anh cuối cùng cũng thì thầm và từ bỏ. "Nếu tôi rời đi, thì tôi tin rằng cậu sẽ biến đi để tự mình khám phá. Tốt nhất là tôi sẽ trông chừng cậu, để cậu không phải đâm mình vào một đống rắc rối." Tay cận vệ kéo tóc của cậu lần nữa, và Blue cố không đỏ mặt khi bản thân đang toét miệng cười.

"Nghe hay đấy," cậu nghiêm nghị thì thầm, và bật cười khi tay cận vệ kéo tay Blue lại và thì thầm với cậu.

"Vì đống rắc rối này, tôi muốn yêu cầu một thứ gì đó từ cậu," tay cận vệ lầm bầm, và Blue ngưng cười và nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của người đàn ông đẹp trai này.

"Anh muốn gì?" cậu hỏi bằng giọng nghi ngờ.

"Tôi muốn một câu chuyện," tay cận vệ lầm bầm, hai má đỏ lên khi anh đang cố tự xoay sở và nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Blue bật cười khi cậu bám vào cánh tay của người đàn ông và dẫn anh ta ra khỏi phòng chính. Kể một câu chuyện cũng tầm thường như bản thân cho người cận vệ ư? Ờ thì, Blue có thể xoay sở được điều đó, và cậu có thể vui vẻ kể những câu chuyện về sự bội bạc, về những tên quái vật biết bay và về chuyện tình của chàng hoàng tử với phượng hoàng.

Từng người kể chuyện từ khắp mọi nơi trên thế giới sẽ lần lượt đến trước mặt Nhà vua và cố vấn của Nhà vua để kể những câu chuyện kỳ dị nhất và tuyệt vời nhất của họ. Và từng người sẽ được trao thưởng cho câu chuyện của mình và được đưa về vùng đất nơi họ đã đến. Blue biết rằng cậu nằm trong số những người kể chuyện cuối cùng, và cậu cảm thấy biết ơn vì điều đó. Cậu dành thời gian để khám phá những nơi rộng lớn trong cung điện cùng với hướng dẫn viên kiêm chàng cận vệ đẹp trai tên Perry của mình.

Mỗi ngày, Perry sẽ yêu cầu một câu chuyện để đổi lấy việc hộ tống Blue đi thăm thú rất nhiều nơi tuyệt vời trong cung điện. Anh giúp Blue tránh khỏi việc ngâm mình trong dòng thác ở cung điện chỉ vì để nghe câu chuyện về gã ăn mày cô đơn đã trở thành người yêu của tên quái vật khủng khiếp trong khu rừng. Anh làu bàu chịu đựng khi Blue cứ khăng khăng trèo lên các bức tường để có thể phóng tầm mắt nhìn ra toàn vương quốc. Anh đỏ mặt yêu cầu thêm hai câu chuyện khi phải ngượng ngùng cho Blue thấy buồng tắm và nhà vệ sinh hoàng gia. Anh bật cười khi Blue kể thêm cho anh một câu chuyện trước khi kéo Perry vào một trong mấy bồn tắm với mình, cùng với quần áo còn mặc trên người. Blue cũng kể những câu chuyện khác - dù có hơi tục tĩu - khi Perry cộc cằn lau khô mình và dắt Blue đến nơi dành cho người hầu để tìm quần áo mới.

Buổi tối, khi người kể chuyện được chọn để gây ấn tượng với Nhà vua bằng câu chuyện của mình, Blue sẽ lẻn ra ngoài để gặp chị gái và gây ấn tượng với cô bằng những câu chuyện về chàng cận vệ của cậu. Một gã đàn ông đẹp trai - nhưng cũng rất cộc cằn - luôn nuông chiều cái tính tùy hứng của cậu và làm cậu cười.

Lisel cười khúc khích và bảo cậu rằng cậu đã yêu rồi đây vì cậu cứ kể đủ chuyện chết tiệt về cái chủ đề ấy không thôi.

Blue đỏ mặt kéo tóc cô và vội vàng quay trở lại phòng dành cho một người kể chuyện không có giá trị gì như mình ở trong cung điện.

Nhưng sau hàng đống thứ như vậy thì cũng đã đến ngày Blue phải kể câu chuyện thú vị và tuyệt vời nhất của mình cho Nhà vua. Perry cho anh xem phòng ngủ của hoàng gia vào chiều hôm đó, nhưng Blue chẳng có tâm trạng nào mà xem cả. Cuối cùng thì chuyến phiêu lưu tuyệt vời nhất của cậu cũng kết thúc. Và không giống như những câu chuyện cậu thích kể, thì chẳng có hạnh phúc mãi mãi nào dành cho cậu và tình yêu của cậu cả. Tình yêu của cậu thậm chí còn chẳng biết anh là tình yêu của Blue nữa kìa.

Thế nên, mang trên mình một trái tim nặng nề, cậu khoác lên bộ quần áo bằng nhung cồng kềnh kết hợp với chất lụa mềm mại mà mấy cô hầu gái đã thô lỗ nhét vào tay cậu sau khi chỉ cho cậu thấy làm sao để tận dụng mấy bộ đồ trong tủ quần áo của mình. Cậu cúi đầu xuống như cố lê mình đến phòng chính, nơi cậu lần đầu gặp mặt Perry của mình.

"Vậy, Người kể chuyện, ta đã gọi tất cả những người kể chuyện từ khắp nơi đến vương quốc của mình và yêu cầu tất cả họ kể cho ta nghe câu chuyện tuyệt vời nhất của bản thân. Ta đã nghe tất cả những câu chuyện thần kỳ ấy, về những chuyến phiêu lưu từ những vùng đất xa xôi và về những nàng công chúa, những tên khổng lồ và những lời tiên tri. Bây giờ, ta muốn nghe câu chuyện của cậu."

Ngẩng đầu lên, Blue há hốc mồm nhìn vào Nhà vua. Người đang ngồi trên ngai vàng trong bộ quần áo tuyệt đẹp giống như bộ mà mấy cô hầu gái đã nhét vào cậu và bắt cậu mặc vào, là Perry của cậu. Trên đầu của Đức vua đẹp trai cộc cằn là vương miện bằng vàng.

Dù cho Blue đang giấu một chút niềm hy vọng nhỏ nhoi trong lòng, về việc lén trốn ra khỏi từ quán rượu hay dành thời gian bên đống lửa gần lâu đài để cậu có thể có chút thời gian với Perry của mình, thì niềm hy vọng đó cũng tiêu tan khi nhìn thấy Nhà vua. Thông qua vẻ chán nản của mình, Blue có thể thấy được những người cố vấn đang bớt dần kiên nhẫn khi chờ đợi cậu bắt đầu câu chuyện của mình, và sau một hơi thở sâu, cậu liền bắt đầu.

Cậu kể về một người kể chuyện bé nhỏ ngu ngốc đã vô vọng mà yêu thương một cận vệ hoàng gia. Câu chuyện của cậu chẳng có yếu tố kỳ ảo và cũng chẳng đề cập gì đến những tên quái vật thú vị hay những chuyến phiêu lưu bi thương. Cậu chỉ dệt lên một câu chuyện về một người kể chuyện bé nhỏ khờ khạo và những điều nhỏ nhoi khiến cậu yêu anh chàng cận vệ ngọt ngào nhưng cộc cằn - người luôn nuông chiều tính tùy hứng của cậu và chỉ cho cậu thấy rất nhiều nơi kỳ diệu trong lâu đài.

Perry cau mày nhìn cậu, khuôn mặt nhăn nhó của anh ngày càng trở nên tối sầm khi Blue lưỡng lự kể chi tiết về độ ngu ngốc của người kể chuyện khi lao vào một tình yêu không được đáp lại. Và, vì chưa sẵn sàng nhìn vào gương mặt của Nhà vua, nên khi kết thúc câu chuyện, cậu liền bắt đầu nhìn vào đôi giày bóng bẩy không phải của mình trên chân cậu, và rồi cậu ngưng câu chuyện lại.

Các hoàng tử, sau cùng thì sẽ chẳng yêu những tên kể chuyện lôi thôi lếch thếch đâu. Và những người kể chuyện dám vượt quá giới hạn sẽ bị đày ải tới những nơi xa xôi nhất của thế giới.

Không đợi để nghe lời nhận xét cho câu chuyện của mình, Blue quay đầu và bỏ chạy trên con đường tắt băng qua các phòng mà cậu biết được từ Perry. Từ Nhà vua của cậu. Chạy đến những bãi đất của tòa lâu đài, cậu ước gì câu chuyện cổ tích này có thể kết thúc giống như những câu chuyện kỳ quái của cậu. Nếu như có bất kỳ tên yêu tinh, quái vật hay thậm chí là một con ngỗng trông thật bình thường thôi có thể giúp cậu thoát khỏi cơn thống khổ này thì thật tuyệt biết mấy.

Cậu cố gắng leo lên tường thành mà Perry đã giúp cậu leo ra từ vài ngày trước. Nhưng không có sự giúp đỡ chỉ làm chậm lại cuộc trốn chạy của cậu mà thôi.

Có lẽ đó là lý do tại sao thật dễ dàng để với tay chạm đến và kéo cậu ra khỏi những bức tường, kéo cậu xuống nền đất cứng cáp trước khi chúng làm cậu kiệt sức. Và cậu thấy mình đối mặt với Perry của cậu.

"Người kể chuyện ngốc ngếch," Perry toét miệng cười với cậu, rồi kéo lấy mái tóc nâu bù xù của Blue. "Em kể sai câu chuyện rồi."

"Tôi không," Blue tức giận đáp trả.

"Vậy thì em vẫn chưa thể kết thúc nó đâu," Perry bật cười, kéo đầu Blue lại và hạ xuống môi cậu một nụ hôn thật sâu.

Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net