Chapter4: Rung động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi tối ở kí túc xá của trường cấp 3 Bristol, hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Justine không phải một trong số đó. Cậu đang chăm chỉ ôn bài, luyện đề để chuẩn bị cho kì thi giữa kì diễn ra từ ngày mai đến hết tuần này. Bỗng 1 tiếng động lớn được tạo nên, hóa ra là Justine đã vô ý làm rớt ly nước bên cạnh. Tiếng động ấy cũng đã làm cho Aaron giường bên tỉnh giấc.
       -Trời ơi, Justine à. Sao cậu lại chăm chỉ vậy hả?
       -Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã đánh thức cậu!
       -Có gì đâu. À mà nè, cậu có thấy trường sắp xếp lịch thi kì lạ không?
       -Kì lạ chỗ nào chứ?
       -Là cho thi môn Vật lí đầu tiên đó, đúng là ác mộng thật mà!
       -Cũng đúng ha.
       -Thôi thì cậu tranh thủ ngủ sớm đi, còn bây giờ tôi cần ngủ, chúc ngủ ngon.
Và thế là Aaron lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Điều gì đến thì cũng đã đến, sáng hôm sau vào lúc 10 giờ đúng, đề thi môn vật lí được phát cho cả lớp. Ngay từ giây phút nhận đề, gương mặt của mọi người lộ ra vẻ méo mó, khó coi. Aaron cũng không ngoại lệ, cậu chỉ làm được 2 câu đầu rồi bỏ. Nhìn sang Justine kế bên đang cặm cụi làm bài thi, Aaron vô cùng ngưỡng mộ.
       "Sao cậu ấy lại giỏi thế nhỉ? Vật lí khó như vậy mà vẫn điềm tỉnh làm bài."- Cậu nghĩ thầm.
Vì hôm nay là ngày tổ chức thi giữa kì nên các học sinh được nghỉ sớm để chuẩn bị cho những ngày thi tiếp theo. Trên đường trở về kí túc xá cùng Justine, ánh mắt của Aaron đã va phải một tiệm kem mới mở gần đây.
       -Này, Justine.
       -Hả?
       -Cậu có muốn ăn kem không? Trời đang nóng với cả vừa thi xong nữa.

       -Được thôi!
Và thế là Justine và Aaron cùng đi vào tiệm kem mới mở tên Swoon, một cái tên thật đặc biệt. Khi vào trong, cả hai người đến quầy phục vụ để gọi món.
       -Xin chào, hai em muốn dùng gì?
       -Justine à, cậu chọn đi!
       -Ừm... Cho em một Yorkshire Pudding.
       -Em cũng giống cậu ấy.
Khi đã chọn xong thì Aaron lại kêu Justine tìm chỗ và ngồi đợi, còn cậu thì ở lại chờ món và mang đến bàn sau. Nhìn thấy thái độ ân cần và dịu dàng của Aaron đối với Justine, chị nhân viên đứng ở đó dường như đã nhìn thấu được điều gì...
       -Em à.
       -Chị gọi em sao?
Aaron đáp.
       -Em thích cậu bé tên Justine kia sao?
       -Sao chị lại hỏi vậy?
Aaron bị đẩy vào thế khó xử, mặt cậu đỏ ửng cả lên. Sau đó chị nhân viên mỉm cười và đáp lại:
       -Do là chị thấy thái độ ân cần và chu đáo của em đối với cậu ấy. Nếu không phải thì thôi, coi như chị nhìn lầm vậy.
       -Em cũng không biết nữa, nhưng cảm ơn chị đã quan tâm!
       -À mà nè, tên của em là gì vậy?
       -Aaron, Aaron Jones.
       -Chị tên là Jessica Adolna. Rất vui khi được gặp em.
Sau khoảng 15 phút đợi thì 2 phần Yorkshire Pudding cũng đã hoàn thành. Aaron liền đem lại bàn mà Justine đang ngồi.
       -Xin lỗi vì để cậu phải chờ lâu, nào ăn thôi! Còn phải về kí túc xá ôn bài nữa.
       -Cảm ơn cậu, Aaron!
Trong khi đang ăn, Aaron cứ luôn nhìn vào Justine. Nhớ lại viễn cảnh lúc cậu hôn Justine ở trong lều và cả những lời mà chị Jessica đã nói lúc nãy, cảm giác này đã lặp lại, cảm giác của cậu lúc hôn trộm Justine và lần này hoàn toàn giống nhau, chúng đều rất khó tả.
        "Đúng! Tôi thích cậu Justine, thật sự rất thích cậu. Nhưng thử hỏi xem một người như mình thì sao có thể với tới cậu được chứ?" Aaron nghĩ thầm trong khi mắt thì cứ luôn nhìn vào anh bạn ngồi đối diện.
        - Aaron, cậu không định ăn sao? Kem chảy hết rồi kìa!
Aaron được đánh thức sau tiếng gọi của Justine.
        -Tôi ăn ngay đây.
Trên đường trở về kí túc xá, Aaron thực sự rất muốn nắm tay của Justine, nhưng cậu là gì của Justine chứ? Cậu cứ luôn lo lắng rằng Justine sẽ xa lánh và né tránh khi biết mình có tình cảm với cậu ta. Nhưng cũng chẳng thể chôn vùi thứ tình cảm này sâu trong đáy lòng được. Biết phải làm sao đây?
Ba ngày thi mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc. Vào cuối tuần thì hầu như ai ở lại kí túc xá cũng đều trở về nhà, cả Aaron và Justine cũng không là ngoại lệ. Hai người cùng nhau đi đến ga tàu, cùng chào tạm biệt nhau nhưng chỉ có trở về nhà là không thể cùng nhau.
Trong suốt hai ngày nghỉ cuối tuần, Justine cảm nhận được sự trống vắng trong tâm hồn và cả trái tim. Dường như Aaron là phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.
       "Cảm giác này thật lạ, tại sao mình lại cứ luôn nghĩ về Aaron vậy chứ?"
Phía Aaron thì cũng không khá khẩm gì hơn. Cậu nhớ Justine, nhớ đến cồn cào, nhớ đến mức muốn phát điên. Mặc dù chỉ không gặp có hai ngày nhưng thời gian lúc này trôi qua thật chậm, chỉ hy vọng rằng thời gian trôi qua nhanh hơn để cậu lại sớm được gặp Justine.
  

            
                     Hết Chapter4.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net