10. Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính mày đã giết nó."

Hong Jae-min, kinh hoàng trước lời buộc tội nhẹ nhàng đó, ngay lập tức cau mày.

"Mày nghĩ tao nên làm gì nếu nói với mày rằng mày ngã vì yếu đuối...?"

Sau đó, anh ta phủ nhận và thô bạo đẩy Song Yi-heon ra. Hong Jae-min cố tóm lấy cổ áo Song Yi-heon, nhưng Song Yi-heon đã nhanh hơn. Song Yi-heon tóm lấy cổ áo Hong Jae-min nhanh như chớp và kéo anh ta lại gần. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Hong Jae-min bị kéo bởi cổ áo đang siết chặt cổ anh.Có lẽ lời tuyên bố rằng anh ta là kẻ sát nhân là quá sức đối với một học sinh trung học, cổ áo Hong Jae-min rung lên trong tay Song Yi-heon.

Kim Deuk-pal nhìn xuống và thấy tay Hong Jae-min đang nắm chặt lại. Nắm tay anh ta hơi run lên. Thật thảm hại khi nhìn thấy Hong Jae-min cố tỏ ra mạnh mẽ với đôi mắt mở to và hàm răng nghiến chặt.

"Mày đang sợ đấy à?"

Kim Deuk-pal bật cười như thể không khí bị tống ra khỏi phổi. Khi chàng trai trẻ run lên vì bối rối, ý chí chiến đấu của cậu ta đã mất đi. Kim Deuk-pal tự hỏi mình đang làm gì. Nói chuyện với những kẻ này cũng chẳng ích gì, chỉ có đánh chúng mới là cách chữa trị duy nhất.

Kim Deuk-pal đẩy cổ áo Hong Jae-min ra và cởi áo khoác của mình. Đám bạn đến để giúp Hong Jae-min đang nín thở nhìn Song Yi-heon. Khi Kim Deuk-pal ném áo khoác lên đống chai nhựa và lắc lắc cổ, anh ta không còn cảm thấy ê ẩm như nãy nữa.

" Nào, hãy nhanh chóng làm cho xong rồi giải tán. Tao còn phải vào lớp."

Với vẻ khó chịu, Kim Deuk-pal ra hiệu cho bọn kia tấn công mình đi. Bọn chúng, tức giận vì sự dửng dưng, nhởn nhơ của Song Yi-heon, tức giận với sự bẽ mặt muộn màng nóng rực, mặt xung huyết.

"Đụ mẹ-! Cái thằng chó chết này-!"

Lời nói và hành động của chúng cường điệu hơn bình thường, giống như một con mồi đang cố tăng kích thước trước kẻ săn mồi. Song Yi-heon xắn tay áo lên và cười khẩy. Anh nói với giọng mỉa mai, nâng cằm chéo hất mặt lên để chúng dễ đánh hơn.

"Này, đánh đi. Đánh nhau với trẻ con thì cần gì thể diện. Tao sẽ nhường mày cú đánh đầu tiên."

"Thằng chó đó gan to nhỉ!"

Ai đó trong băng đảng của Hong Jae-min lao lên làm tiên phong. Tuy nhiên, Hong Jae-min nhanh chóng tóm lấy vai và kéo kẻ đó lại, rồi lao lên trước và vung nắm đấm. Một nắm đấm với những đường gân nổi phồng lên đám vào má Song Yi-heon.Hàm Song Yi-heon bật ra, phát ra âm thanh va đập lạ lùng. Hong Jae-min, nắm chặt tay, thở khò khè và hổn hển.

Nếu là Song Yi-heon trước đây, nắm đấm của anh ta có lẽ đã đủ làm cậu ngã lăn xuống sàn, nhưng giờ Song Yi-heon vẫn đứng vững trên hai chân. Song Yi-heon chạm vào cằm và khạc nước bọt.

"Chà...!Nhiêu đó thôi sao"

Từ miệng anh chảy ra một dòng chất lỏng đỏ đặc sệt. Sau đó, anh đưa ngón tay cái lên khóe miệng và lau vết máu. Đôi môi đẫm máu đỏ bừng. Đôi mắt sắc bén của anh dán chặt vào Hong Jae-min, và đôi môi anh cong lên khiêu khích.

"Nắm đấm tốt đấy."

"......"

Lại nữa. Hong Jae-min nổi da gà như thể họ đang đối mặt với một người khác đeo mặt nạ của Song Yi-heon. Thật khó để nghĩ rằng tên này chính là Song Yi-heon mà họ biết.Cơ thể của Song Yi-heon yếu đuối. Cậu dễ chảy máu ngay cả với một cú va chạm nhỏ, và với cùng một vết thương, cậu cảm thấy đau đớn hơn nhiều so với người khác.

Vì vậy, Song Yi-heon ban đầu rất ghét bệnh tật và sợ bị tổn thương. Đôi khi cậu còn quá nhạy cảm.Mặt khác, Kim Deuk-pal kiểm tra vết thương bằng cách dùng lưỡi thăm dò bên trong miệng. Điều duy nhất thay đổi là tâm hồn. Vì cơ thể giống nhau, anh ấy sẽ cảm thấy nỗi đau giống như Song Yi-heon cảm thấy ban đầu, nhưng Kim Deuk-pal không bị ảnh hưởng bởi nỗi đau.

Mặc dù buồn cười hơn là Kim Deuk-pal, người đứng đầu tổ chức chỉ bằng một nắm đấm, lại phải chịu đau đớn trước nắm đấm của một thanh niên côn đồ, nhưng Kim Deuk-pal cũng không ngu ngốc đến mức kêu đau.

"Mày là ai!"

Hong Jae-min, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hét lên. Kim Deuk-pal tiến lên một bước. Khi anh ấy thả lỏng cơ thể, gấu áo sơ mi của anh lộ ra dưới lớp vải dệt kim rộng.

"Tao á? Song Yi-heon."

"Đừng có đùa! Thằng đó phải bị đánh mạnh nhất có thể và khóc lóc là bình thường, keke-!"

"Lưỡi mày dài lắm, Jae-min."

Nắm đấm của Kim Deuk-pal đấm vào vùng thượng vị của Hong Jae-min. Nắm đấm tuy nhỏ nhưng xương nổi rõ, đánh trúng mục tiêu một cách chính xác. Hong Jae-min ôm bụng đau đớn nôn ói. Đó mới chỉ là bắt đầu. Khi tên cầm đầu bị tấn công, những kẻ khác cũng trợn mắt lao vào hắn.

"Này, chết tiệt, chúng mày đánh đi!"

Nắm đấm của băng đảng Hong Jae-min đầy những động tác thừa, như thể họ thêm những thứ vô nghĩa vào mỗi cú đấm. Chúng có vẻ đã học được từ đâu đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, chậm chạp và không có sức mạnh thực sự. Một mớ hỗn độn. Kim Deuk-pal định nghĩa lũ trẻ đang tấn công mình bằng một từ và vung nắm đấm.

"Ư-!!!"

Những nắm đấm điêu luyện của người có kinh nghiệm rất điêu luyện và sắc bén. Anh chủ yếu nhắm nắm đấm của mình vào những điểm quan trọng. Làn da mỏng manh của Song Yi-heon không chịu được đòn dữ dội và bong ra, máu nhanh chóng đọng lại trên nắm tay của anh.

Tuy nhiên, Kim Deuk-pal không hề do dự hay chậm lại.Song Yi-heon nhảy lên đạp bụng của kẻ đã vấp ngã và đánh ngã chúng. Cậu đá vào ngực kẻ tấn công và đấm vào mặt mũi hắn. Cơ thể của thiếu niên nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Kim Deuk-pal di chuyển theo ý muốn mạnh mẽ.

"Mẹ kiếp!"

Một gã to lớn như con gấu đã tấn công Song Yi-heon từ phía sau. Cảm nhận được cái bóng đổ xuống đầu mình, Kim Deuk-pal hạ trọng tâm cơ thể xuống. Anh nắm lấy cánh tay của gã to lớn và cố ném anh ta qua vai. Sự mô phỏng trong đầu anh thật hoàn hảo. Thực ra Kim Deuk-pal cũng đã nắm lấy tay anh ấy. Tuy nhiên, vấn đề là Kim Deuk-pal không thể thích ứng hoàn hảo với vóc dáng của Song Yi-heon.

"...!"

Đôi mắt của Kim Deuk-pal mở to khi anh cảm thấy sức nặng khổng lồ đè lên vai mình. Nếu là vóc dáng đồ sộ của Kim Deuk-pal thì việc ném một gã to lớn qua đầu sẽ không thành vấn đề, nhưng giờ đây lại là thân hình mảnh dẻ của Song Yi-heon. Không thể vượt qua một nam sinh có kích thước gần gấp đôi.

Nam sinh bị tóm lấy cánh tay thì vô cùng vui mừng khi thấy Song Yi-heon không thể cử động và run rẩy. Anh ta hét lên, đè bẹp Song Yi-heon bằng sức nặng của mình.

"Hiểu rồi!"

Những kẻ bị đấm chạy ùa vào. Một nam sinh to lớn nắm lấy cánh tay của Song Yi-heon từ phía sau và nhấc cậu lên. Song Yi-heon hít một hơi thật sâu và ngước mắt lên. Cậu vặn vẹo phần thân trên để cố gắng giải phóng cánh tay của mình, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là mất đi sức lực.

"Di chuyển."

Hong Jae-min, người xuất hiện sau khi đẩy đám đông ra xa, hạ giọng gay gắt. Trong tay anh ta có một mảnh gỗ, như thể anh ta đã nhặt nó từ khu đốt rác. Hong Jae-min cầm mảnh gỗ đang kéo như một cây gậy bóng chày. Mục tiêu là đầu của Song Yi-heon.

"Nếu không muốn bị đánh thì mày hãy bám chặt nó vào."

Khi Kim Deuk-pal cảm thấy nam sinh đã trói mình nuốt nước bọt khô và cơ thể cứng đờ, anh ta mỉm cười khinh bỉ. Đôi mắt ngước lên nhìn chằm chằm vào Hong Jae-min.

"Thằng khốn nạn, mày chỉ học được những điều tệ hại."

"Mày đang bắt chước một ông già đấy, thằng chó."

Hong Jae-min ngẩng cao đầu. Cây gậy vung lên nửa chừng, Song Yi-heon đá mạnh xuống đất. Để phản ứng, đôi chân dài của cậu duỗi thẳng về phía trước. Với phần thân trên được cố định chắc chắn từ phía sau, Song Yi-heon dồn toàn bộ trọng lượng của mình vào đó và đá một phát thật mạnh mẽ. Hong Jae-min bị trúng đòn vào ngực và văng ra lăn về phía sau.

"Rầm...!"

"Jae-min!" - hét lên

Những đứa trẻ quá bất ngờ, gọi Hong Jae-min. Điều tương tự cũng xảy ra với nam sinh to lớn đã bắt được Song Yi-heon. Song Yi-heon ngay lập tức dùng sau đầu đánh thẳng vào mặt nam sinh to lớn. Phía sau đầu cậu cũng nhức nhối.

"Ugh!"

Một nam sinh to con bị ngã, mũi đầy máu.Song Yi-heon nhanh chóng nhảy ra khỏi ngoài. Cậu nắm chặt tay khi lao qua đám trẻ đang bối rối xung quanh Hong Jae-min. Cậu đấm Hong Jae-min một lần nữa, người đang cố gắng đứng dậy với sự hỗ trợ. Đó là lúc Hong Jae-min thậm chí không kịp hét lên và ngã xuống. Một tiếng cảnh báo chói tai vang lên từ phía trên.

"Ở đó! Các cậu đang làm gì thế! Dừng lại, đứng yên ngay đó cho tôi!"

Cô Jeong Eun-chae, người đang treo mình trên cửa sổ tầng trên, hét lên khẩn trương.

* * *

Sở dĩ băng đảng của Hong Jae-min không bỏ chạy trong khi Jeong Eun-chae chạy đến lò đốt rác là vì họ cảm thấy không công bằng. Người ta nói rằng con người là động vật của cảm xúc? Chúng quên đi quá khứ dày vò Song Yi-heon, họ cảm thấy hôm nay bị đánh thật bất công nên đã ở yên ôm lấy chỗ bị đánh và thở khò khè.Dù có lỗi nhưng họ vẫn chờ đợi sự trừng phạt từ giáo viên, vì không muốn nhìn thấy Song Yi-heon, người cũng đã đấm họ, vượt qua tình huống một cách an toàn.

"Này, chết tiệt..."

Trong khi chờ đợi, Hong Jae-min liên tục chửi thề và khạc nhổ. Không giống như những đứa trẻ giả vờ mạnh mẽ như thể muốn bảo vệ niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình, Song Yi-heon bình tĩnh trau chuốt vẻ ngoài của mình. Cậu mặc áo khoác vào và lục lọi túi trong như thói quen.

"Ồ-."

Túi bên trong trống trơn. Kim Deuk-pal, người đang quẫn trí và tự hỏi liệu mình có vô tình làm hại Song Yi-heon khi bị giáo viên bắt hay không, đã thở dài nặng nề khi thấy không có thuốc lá. Cậu giữ mái tóc ngắn của mình giữa các ngón tay và chuyển nó từ bên này sang bên kia.Không phải họ đang chửi thề hay lo lắng. Đó chỉ là một cử chỉ khi xấu hổ nhỏ.

Tuy nhiên, đám Hong Jae-min ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn với Song Yi-heon, như thể họ nhận thấy đe doạ của cậu ấy. Sau đó, lò đốt rác im lặng cho đến khi Jeong Eun-chae đến. Giống như một tiếng kêu thầm lặng, chỉ có những cái nhìn liếc nhìn Song Yi-heon đều bận rộn trong im lặng.

"Các em!"

Ngay sau đó, Jeong Eun-chae lao ra, dùng bàn tay trắng nõn của mình ở góc tòa nhà làm điểm tựa. Choi Se-kyung, người đi theo cô, đã ôm cô khi cô chạy hết sức một quãng ngắn khi chân cô bắt đầu mất sức.

Choi Se-kyung, người cao hơn Jeong Eun-chae một cái đầu, chớp mắt ngây thơ như thể không biết chuyện ồn ào đó là gì.Choi Se-kyung có vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt hơi rũ xuống của cậu trở nên nhỏ như giọt nước và liếc nhìn quanh hiện trường vụ án lấm tấm máu.

Thoạt nhìn, đó là một phản ứng mẫu mực, thể hiện sự quan tâm đến nạn nhân. Đồng thời, đó là thái độ vạch ra ranh giới rõ ràng không liên quan gì đến bạo lực học đường.Choi Se-kyung lo lắng nhưng lại bị kích động khi kiểm tra những khuôn mặt trong khu đốt rác từ xa.

Cậu học sinh mà mình nhầm là Song Yi-heon đang bị băng nhóm của Hong Jae-min bao vây, chính là cậu bé mà anh gặp ở hiệu sách trong kỳ nghỉ đông.Mái tóc màu hạt dẻ của anh ấy đã dài ra và vẻ ngoài trẻ trung đã phai nhạt nhưng anh ấy trông vẫn trẻ trung và có đôi mắt sắc sảo. Cậu ấy là chàng trai mà tôi muốn chạm vào.

Đó là lần thứ hai. Choi Se-kyung đã nhầm cậu bé đó với Song Yi-heon.

"Các em, các em đang làm gì vậy! Còn dám đánh nhau ở trường!"

Cho dù nữ giáo viên mảnh khảnh có ưỡn ngực hét lớn cũng không phải là uy hiếp. Những đứa trẻ đang ngồi miễn cưỡng đứng dậy và lắc mông.  Kim Deuk-pal rút tay ra khỏi túi quần và cúi đầu lịch sự.

"Thưa cô, cô đã đến?"

"Đồ điên, sao mày lại như vậy?"

Nhóm của Hong Jae-min nói, đặt ngón trỏ lên thái dương và xoay chúng. Khi Kim Deuk-pal quay lại, vết thương do bị đánh đang đau nhói nên tên đó cụp mắt xuống.Tôi không sợ vì Kim Deuk-pal rất giỏi chiến đấu.

Tất nhiên, họ đã bị Kim Deuk-pal đánh, nhưng còn một điều khác mà băng nhóm của Hong Jae-min thực sự lo sợ. Không có cách nào khác để giải thích cho Song I-heon ngoài việc anh ta vẫn tiếp tục liên tục duy trì sức mạnh để tung nắm đấm ngay cả khi làn da của anh ta bị rách toạc và lộ ra ngoài.

Băng nhóm của Hong Jae-min đã tự cứu mình khỏi cuộc chiến điên cuồng mà không hề biết rằng mình đang rất đau đớn dù đang chảy máu.Trận đánh này quá yếu vì nó được thực hiện bởi Kim Deuk-pal, người được nhắc đến là bang chủ tiếp theo.

Tuy nhiên, nó đã tạo ra tác động phá vỡ định kiến cho đám trẻ Jae-min.

Chúng không biết chuyện gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ đông, nhưng chắc chắn không phải là Song Yi-heon ngày xưa. Song Yi Heon đã thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net