5. Nhóc lạ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Lần sau lại đến nhé!"

Khi rời khỏi tiệm làm tóc, Anh mới nhận ra gió lạnh lùa vào gáy chỗ tóc đã được cắt ngắn. Kim Deuk-pal lúng túng vuốt vuốt mái tóc ngắn trên trán hơi ngượng ngùng.

Sau nhiều lần nhân viên tiệm tóc thuyết phục, cuối cùng Kim Duek-pal cũng đồng ý cắt kiểu tóc ngắn. Dù rằng việc bị nhân viên can thiệp vào việc cắt tóc của mình là khó chịu, nhưng lý do rằng kiểu tóc ngắn này sẽ giúp tránh gây sợ hãi cho giáo viên và bạn bè ở trường lại là quyết định mang tính thuyết phục.

Song Yi-heon đang gặp khó khăn trong việc kết bạn ở trường, và Anh không muốn làm tình hình tệ hơn. Hơn nữa, với Kim Deuk-pal, một người 47 tuổi, thì việc học tập là điều bất khả xâm phạm và là thứ cần được bảo vệ.

Điểm đến tiếp theo là cửa hàng sách, lúng túng vuốt tóc, chúng trượt giữa các ngón tay Anh. Vì cần phải đẩy giá đỡ truyền dịch, Anh đã sử dụng thang máy để xuống tầng hầm nơi đặt cửa hàng sách. Khi bước vào, máy sưởi thổi hơi ấm vào đỉnh đầu. Các kệ hàng trưng bày đủ loại sổ tay đủ màu sắc cho năm mới và những cuốn sách giáo khoa mà Kim Duek-pal cần cũng được bày biện nổi bật.

Bọc ngoài của những cuốn sách giáo khoa phản chiếu ánh sáng từ đèn huỳnh quang, tạo ra ánh sáng lấp lánh. Đứng trước kệ sách, Kim Deuk-pal nhìn vào những cuốn sách với ánh mắt nghiêm túc.

Đáng tiếc, những cuốn sách mà người phụ nữ, có lẽ là người quản gia, đưa cho Anh lại vượt xa trình độ của Kim Deuk-pal. Là một người từng theo học chương trình giáo dục tư nhân, Anh thấy rằng hệ thống giáo dục chính quy quá nghiêm túc và khắt khe. Tuy nhiên, Song Yi-heon, người lớn lên trong môi trường đó đó, lại học rất giỏi.

Khi xem xét những cuốn sách mà Song Yi-heon đã học, Kim Deuk-pal cảm thấy lạnh sống lưng. Những cuốn sách đó đầy dấu tròn đỏ.

'Thằng nhóc này học giỏi thật...'

Nếu Anh phải đi học lại, Anh sẽ phải đối mặt với các kỳ thi thử và thi giữa kỳ. Nếu Song Yi-heon trở lại với một bảng điểm toàn điểm kém thấp nhất trường thì đúng là thảm hoạ.

Dù có cứng cỏi, mạnh mẽ, giang hồ đến đâu, Kim Deuk-pal vẫn còn có lòng tự trọng. Vì vậy, Anh quyết định bắt đầu từ cơ bản và học dần dần, hy vọng đạt được điểm trung bình 7. Dù sao trước đó anh đữ từng học qua.

"Nếu lần đầu học thì hãy thử cuốn này."

" Ơ đụ má...!"

Một bàn tay bất ngờ đưa ra cuốn sách khiến anh giật mình và đấm thẳng vào cuốn sách. Nắm đấm của anh đâm chính xác vào giữa cuốn sách khiến người kia phải lùi lại vài bước.

"Ôi trời—!!!"

Bên kia cũng giật mình và phát ra một tiếng la cảm thán. Khi nhận ra mình vừa đánh người vô tội, Kim Deuk-pal cảm thấy ngượng ngùng và cúi đầu xin lỗi.

"Ơ... Bạn không sao chứ?"

Câu hỏi của Kim Deuk-pal như một lời đảm bảo rằng anh sẽ không tấn công nữa. Người đó từ từ hạ cuốn sách che mặt xuống. Một cậu thanh niên với mái tóc đen che trán và đôi mắt mở to hiện ra. Ánh nhìn của cậu quét qua mặt anh rồi thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng biến mất khiến anh nghĩ mình nhìn nhầm.

Cậu ta giả vờ như chưa hề thất vọng và tiếp tục kiểm tra cuốn sách qua lại.

"Ờ... Tôi cần phải mua cuốn này rồi."

Cuốn sách có vấn đề, bị dấu nắm đấm của Kim Deuk-pal làm hỏng phần giữa và xung quanh. Dù lực đấm rất mạnh, cậu ta vẫn mở cuốn sách để kiểm tra xem còn dùng được không.

"Xin lỗi. Tôi làm cậu giật mình à?"

Sau đó, cậu ta hơi nâng khóe miệng về phía Kim Deuk-pal, người vẫn sẵn sàng tấn công. Cậu ta là một người có ấn tượng mạnh mẽ rằng mái tóc đen rất mềm mại. Vải dệt kim màu ngà và áo khoác màu nâu làm tăng thêm sức mạnh cho hình ảnh thông minh.

Dù không phải là người quá thân thiện, cậu ta vẫn nghiêng đầu hạ thấp ánh mắt và mỉm cười.

"Nếu lần đầu học thì nên bắt đầu từ cuốn này. Cuốn kia ít khái niệm mà chỉ có nhiều bài tập nên sẽ khó học."

Có phải cậu ta là học sinh? Kim Deuk-pal cảnh giác với việc tiếp cận đột ngột của cậu ta, nhưng thấy cậu ta thành thạo đề xuất sách thì anh bắt đầu tin tưởng và đứng cạnh cậu ta. Cuốn sách cậu ta đề xuất là loại sách có phần giải thích khái niệm và bài tập cơ bản, khác với cuốn sách anh đã bỏ qua.

"Nếu đã mất tiền mua sách thì phải mua loại có nhiều bài tập chứ."

Kim Deuk-pal phàn nàn, nhưng cậu ta nhẹ nhàng giải thích. Giọng nói của cậu ta êm dịu như bọt sữa.

"Ừ, nhưng sẽ sai nhiều lắm đấy, cậu có chịu nổi không? Cảm giác thành công cũng không nhiều nên sẽ không có động lực học. Hãy làm nhanh cuốn này trước rồi sau đó học cuốn có nhiều bài tập hơn. Nếu chỉ muốn làm bài tập thì tôi đề xuất cuốn này."

"Làm cuốn này trước rồi chuyển sang cuốn kia thì sai ít hơn à?"

"Thường là thế."

Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh cảm thấy nản lòng khi thấy những cuốn sách toàn bài tập khó. Người đầu tiên nhắc anh về cảm giác đó là người đứng trước mặt anh hôm nay. Người này thật sự biết học.

Ánh mắt Kim Deuk-pal loé lên khi nhìn vào người lạ vừa bắt gặp.

"Anh bạn, có thời gian không?"

"Muốn tôi cho vào túi không?"

"Vâng."

Kim Deuk-pal đưa thẻ tín dụng cho nhân viên cửa hàng sách. Dựa vào những gì đọc trong nhật ký về quản gia và ông chủ, có vẻ gia đình này khá giả. Quả nhiên, việc sử dụng thẻ tín dụng từ túi xách của quản gia không gặp trở ngại nào.

Nhân viên cửa hàng trả lại thẻ và hóa đơn cho Kim Deuk-pal, sau đó đưa túi sách nặng trĩu với những cuốn sách anh ta đã mua theo đề xuất của người đó. Anh ta đã mua sách cho các môn tiếng Hàn, tiếng Anh và xã hội học, vì vậy túi sách trở nên khá nặng.

Nếu là Kim Deuk-pal, có thể dễ dàng cầm túi sách này bằng một tay, nhưng với cơ thể của Song Yi-heon với xương sườn gãy, việc cầm túi sách trở nên khó khăn. Túi sách kéo người nghiêng về một bên và cảm thấy đau nhói ở ngực. Tuy nhiên, không muốn thể hiện sự yếu đuối, đặt túi sách lên giá đỡ truyền dịch và từ từ bước đi. Cậu vừa nãy đã mua sách xong và đến gần.

Hoj cùng bước ra khỏi cửa hàng sách và chờ đèn giao thông chuyển màu xanh. Trong lúc chờ đèn, Kim Deuk-pal gãi đầu và do dự một lúc trước khi chạm nhẹ vào khuỷu tay của người cậu bạn kia

"Đi uống một ly, tôi mời."

Kim Deuk-pal cảm thấy áy náy vì đã làm phiền cậu ta trong việc chọn sách, nên tôi ra hiệu về phía quán cà phê. Cậu ta nhìn Kim Deuk-pal một cách ngạc nhiên.

Với mái tóc ngắn cắt gọn, gió lạnh lùa vào làm đỏ bừng mũi của Song Yi-heon. Thân hình mảnh khảnh và đôi mắt mệt mỏi vì phải đi lại nhiều. Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Tại ngã tư, quán cà phê nhượng quyền đang tấp nập khách hàng. Kim Deuk-pal chưa từng thấy nơi nào đông đúc như thế này ngoài quán rượu hoặc đồn cảnh sát sau một trận đánh nhau, nên đám đông khiến Kim Deuk-pal cảm thấy choáng ngợp.

"Gọi gì cũng được, tôi sẽ trả tiền."

Kim Deuk-pal không muốn ăn nhiều, Kim Deuk-pal đưa cho cậu ta tấm thẻ và đi đến bàn trước. Không phải là chú của một người họ hàng đã mua cho cháu trai của mình, và khi Song Yi-heon trẻ tuổi để lại tấm thẻ và rời đi, cậu bạn kia bị bỏ lại thật vô lý và nhìn vào tấm thẻ vàng trong tay một cách lố bịch.

Có lẽ anh ta đã đánh giá quá cao sức mạnh thể chất của Song Yi-heon, Kim Deuk-pal đã mất tinh thần và ngã xuống bàn. Khi đôi má đang đi lại trong gió lạnh bước vào căn phòng ấm áp, má của họ đỏ bừng lên. Khi cậu bạn đó ngồi ở ghế đối diện, anh ta miễn cưỡng đứng dậy và xoa mặt.

Cậu ấy thậm chí còn nhận đồ uống theo đơn đặt hàng, đặt thẻ lên ly mang đi và đẩy nó.

"Cậu đang làm phiền tôi để mua đồ cho tôi?" Kim Deuk-pal đã cố gắng không uống nó, nhưng anh ta sẽ giả vờ uống vì anh đã nhìn thấy sự chân thành củacậu nhóc kia, nhưng khi Kim Deuk-pal uống thức uống ngọt ngào đến ống hút, đường chảy thẳng lên và mắt Kim Deuk-pal lóe lên.

"Đây là gì vậy?"

"Sô cô la nóng."

Với Kim Deuk-pal, người lớn lên ở một ngôi làng hẻo lánh, vị ngọt ngào của sô cô la nóng là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Kim Deuk-pal cầm ly bằng hai tay và uống một cách hăng hái.

"Không nóng sao?"

"Đã từng nhai sắt rồi, cái này có là gì đâu."

Cậu bạn đối diện mở nắp cốc latte của mình và từ từ nhấp một ngụm. Có vẻ như anh ta thấy thú vị khi nhìn Song Yi-heon hút mạnh hot chocolate, anh ta khẽ che miệng cười bằng chiếc cốc. Miệng của anh ta nở một nụ cười nhỏ dưới ánh nắng.

"Cậu là học sinh trung học à?"

"Bốn mươi bảy tuổi đấy, thằng nhóc." Kim Deuk-pal thầm nghĩ, nhưng trả lời rằng:

"Mười chín."

Cậu nhóc đối diện cuối cùng cũng mất đi sự bình tĩnh. Anh ta đặt cốc xuống và xoa cằm, trông có vẻ lo lắng.

"A, hóa ra chúng ta bằng tuổi. Tôi cũng mười chín."

Đôi mắt của cậu bạn kia bắt đầu dao động, rồi anh ta thú nhận.

"Ôi không, tôi tưởng cậu là học sinh cấp hai, nên mới giới thiệu sách ở trình độ lớp 9."

"Ồ, vậy là cậu đoán đúng rồi đấy. Cảm ơn nhé."

Tuổi tác giúp Kim Deuk-pal không cần phải giả vờ tự hào nữa. Khi thấy mình bị chế giễu bởi điểm thi đại học, anh ta không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Không còn sự ghen tị hay cạnh tranh với người trẻ hơn, anh ta chỉ muốn nhờ vả và học hỏi từ người trẻ.

"Bây giờ học sinh học thế nào?"

"...Bây giờ á?"

Cậu bạn kia ngạc nhiên, không tin vào điều mình vừa nghe, nhưng Kim Deuk-pal gật đầu nhiệt tình. Sau một lúc ngạc nhiên, người đó nhìn vào ánh mắt sáng lên của Kim Deuk-pal và nói tiếp:

"À thì, học sinh bây giờ học chủ yếu theo sách giáo khoa."

"Bây giờ vẫn thế à?"

"Thời đại thay đổi nhanh chóng nhưng các nguyên tắc cơ bản thì không thay đổi nhiều."

Nghe khá hợp lý, Kim Deuk-pal gật đầu. Cậu nhóc đó có vẻ rất hợp để xuất hiện trên các chương trình giáo dục với khuôn mặt điềm tĩnh của mình. Anh ta thêm vào:

"Nếu học chăm chỉ các môn như Toán, Văn, Anh thì sẽ ổn thôi."

"Thế này thì..."

Kim Deuk-pal cuối cùng nhận ra rằng mình đang bị chọc ghẹo, anh ta trừng mắt nhìn người đó. Cậu nhóc lạ mặt không biết xấu hổ vẫn tiếp tục uống nước. Kim Deuk-pal đá nhẹ vào chân cậu ta dưới bàn và quay trở lại hút từ ống hút của mình. Khi hút hết và chỉ còn không khí, Kim Deuk-pal bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Chúng ta đi thôi."

"Nhưng tôi vẫn còn nước mà."

Cậu nhóc giơ cốc lên, cho thấy rằng vẫn còn nửa cốc nước chưa uống hết. Không còn cách nào khác, Kim Deuk-pal ngồi lại và gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Anh bạn không có vẻ vội vàng uống hết, anh ta nhấp từng ngụm nhỏ và tiếp tục ngắm nhìn Kim Deuk-pal qua ánh nắng mặt trời.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Kim Deuk-pal cúi đầu hỏi, khiến anh bạn kia bất ngờ và ngượng ngùng trả lời:

"Tôi nghĩ cậu là người quen."

"Tôi á?"

"Thể hình giống nhau nên tôi nhầm. Nhưng tính cách và cách nói chuyện thì hoàn toàn khác nhau."

Kim Deuk-pal lo lắng liệu người này có biết Song Yi-heon không, nhưng anh bạn kia đã phủ nhận. Nếu là người quen, chắc chắn anh ta đã nhận ra từ trước. Kim Deuk-pal không nhận ra rằng khi Song Yi-heon để tóc mái che mặt, ngay cả máy nhận diện0 cũng không nhận ra cậu ấy. Anh ta thở phào nhẹ nhõm và dựa người vào ghế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net