70. Tôi đã cố gắng kiềm chế nhưng không thể nữa. (12+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

070

"Cậu đã viết xong bản kiểm điểm chưa?"

Song Yi-heon hỏi khi đóng cửa lại. Đây luôn là câu hỏi mà cậu đặt ra mỗi khi đến đón Se-kyung viết kiểm điểm. Se-kyung đẩy bản kiểm điểm đã viết xong trên bàn như một lời đáp lại. Song Yi-heon cầm bản kiểm điểm lên và lướt qua nội dung được viết bằng chữ viết ngay ngắn.

"Cậu thật đáng kinh ngạc. Không ai đọc mà cậu cũng viết cẩn thận như vậy."

Trong tình trạng khẩn cấp của trường học do nhóm Hong Jae-min bị đưa ra tòa, không có giáo viên nào đọc bản kiểm điểm của Se-kyung. Đặc biệt, giáo viên chủ nhiệm Jung Eun-chae quá bận rộn vì có cả học sinh gây hại và học sinh bị hại trong cùng một lớp. Tuy vậy, Se-kyung vẫn đến gặp giáo viên chủ nhiệm mỗi tuần một lần để nhận giấy và viết bản kiểm điểm trong phòng tư vấn.

Trong khi Hong Jae-min bị trừng phạt, Se-kyung cũng bị kỷ luật tại trường. Dù Hong Jae-min gây chuyện trước nhưng sự thật là cả hai đã đánh nhau, và với việc Hong Jae-min thú nhận bạo lực học đường, vấn đề trở nên nghiêm trọng. Se-kyung cũng bị tư vấn và điều tra xem có liên quan đến bạo lực học đường hay không.

Cuối cùng, việc đánh nhau giữa Hong Jae-min và Se-kyung được kết luận là một sự hiểu lầm đơn giản, và Se-kyung chỉ bị phạt vì đánh nhau.Dù có thể tránh được kỷ luật nhờ danh tiếng gia đình, nhưng điều mà Choi Myung-hyun luôn cảnh giác nhất là Choi Se-kyung có cảm giác đặc quyền. Se-kyung cũng không muốn nổi bật nên chấp nhận nghe lời quở trách và chịu phạt như một học sinh bình thường.

Việc viết bản kiểm điểm dường như sẽ là một thời gian tẻ nhạt, nhưng khi Song Yi-heon đến đón cậu sau giờ học, Se-kyung bắt đầu mong đợi những ngày viết bản kiểm điểm.

Hôm nay, Song Yi-heon đến từ thư viện, với ba lô được đóng chặt không kĩ, lộ ra góc của một cuốn sách bài tập. Se-kyung đóng gói lại cẩn thận và nói:

"Cậu đọc mà. Vì vậy tôi mới viết cẩn thận để cậu đọc cho tốt."

Song Yi-heon ngạc nhiên trước câu trả lời này và cười nhẹ.

"Dễ thương thật."

Ngón cái của cậu chạm nhẹ vào má của Se-kyung, như đang vỗ về một đứa trẻ. Việc Song Yi-heon thể hiện sự thân mật như vậy là hiếm, nên Se-kyung nhìn kỹ và nhận ra sự khác biệt.

"Cậu trông có vẻ vui."

"Có thấy rõ không?"

Song Yi-heon chạm vào mặt mình, nhận ra khóe miệng mình đang giật giật, không thể kìm nén nụ cười. Cậu cảm thấy hạnh phúc và không ngần ngại chia sẻ:

"Trên đường đến đây, tôi gặp giáo viên chủ nhiệm và biết điểm kiểm tra mô phỏng tháng 6 rồi."

Trên đường đến phòng tư vấn, cậu gặp Jung Eun-chae ở văn phòng giáo viên, và cô đã cho cậu xem điểm số của kỳ kiểm tra mô phỏng tháng 6. Điểm số đó là điều mà Kim Deukpal chưa bao giờ đạt được trong cuộc đời mình.

Sự vui sướng khi nhớ lại khiến cậu như một đứa trẻ háo hức mở quà, quên mất ý định giữ kín niềm tự hào của mình và hét lên:

"Trừ môn Toán ra, tất cả các môn đều đạt hạng 4!"

"Wow!"

Phản ứng ngạc nhiên của Se-kyung làm Song Yi-heon thêm phấn khích.

"Điểm số của cậu tăng đáng kể."

Dù dự đoán điểm sẽ tăng vì cậu đã làm đúng các bài tập mẫu, nhưng Se-kyung vẫn không ngờ rằng cậu lại tiến bộ nhanh đến vậy. Không thể kiềm chế, cậu vỗ tay chúc mừng. Đối với một học sinh luôn ở hạng 7, đây là một thành tựu lớn.

"Đúng vậy. Thật tuyệt vời."

Song Yi-heon cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu đã trải qua nhiều thất bại và thất vọng, nhưng lần này, sau những nỗ lực bền bỉ, cậu đã đạt được chiến thắng đầu tiên. Việc vượt qua sự thất bại và chạm đến thành công đầu tiên là một cảm giác vô cùng phấn khởi.

"Cảm ơn cậu. Nhờ cậu hướng dẫn mà tôi mới đạt được điểm số này. Nếu không có cậu, tôi sẽ không thể làm được."

Cậu không quên công lao của Choi Se-kyung. Dù là khi còn là Kim Deukpal hay bây giờ là Song Yi-heon, cậu đều nỗ lực hết mình, nhưng điều khác biệt là nhờ có Choi Se-kyung. Cậu đã tuân theo kế hoạch học tập của Se-kyung và dần nắm bắt được phương pháp học tập hiệu quả.

Nhờ xây dựng nền tảng vững chắc từ trước, cậu mới có thể đạt được thành công lớn trong thời gian ngắn, nhưng nếu không có sự hướng dẫn của Choi Se-kyung, điểm số này sẽ không thể có được. Giờ đây, cậu bắt đầu thấy thú vị khi học.

"Cậu muốn ăn gì không? Nói đi, tôi sẽ mua cho cậu."

"Không có gì đặc biệt muốn ăn, nhưng tôi có điều muốn làm."

"Là gì? Cứ nói đi, tôi sẽ làm tất cả."

Nhìn Song Yi-heon vui như một đứa trẻ, Se-kyung nở nụ cười và đưa tay ra.

"Lại đây với tôi?"

Với tâm trạng hiện tại, nếu Choi Se-kyung yêu cầu gan và thận của cậu, Song Yi-heon cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, việc đến gần cậu ta không phải là vấn đề. Song Yi-heon đứng trước mặt Se-kyung. Đùi của Se-kyung mở ra, và cậu đứng giữa hai đầu gối của Se-kyung, cảm thấy hơi khó chịu nhưng chịu được.

"Có thể nắm tay cậu không?"

"Sao lại phải hỏi để nắm tay?"

Chỉ là nắm tay thôi mà. Song Yi-heon nắm lấy tay phải của Se-kyung trước. Se-kyung đan ngón tay vào ngón tay của cậu, làm cậu hơi ngại, nhưng Se-kyung thường thích thể hiện sự thân mật nên việc đan tay cũng không có gì lạ.Se-kyung siết chặt tay để Song Yi-heon không thể rút ra.

"Cậu muốn nắm tay bên kia không?"

Muốn tỏ ra hào phóng, cậu đưa tay kia ra, nhưng Se-kyung luồn tay vào dưới áo sơ mi của cậu. Nhớ lại rằng Hong Jae-min thuận tay phải, Se-kyung sờ vào vùng da trần ở eo trái của Song Yi-heon. Làn da mỏng manh phủ lên các cơ bắp đàn hồi. Song Yi-heon nhăn mặt.

"Rút tay ra. Cậu đang sờ làm gì vậy?"

Se-kyung tìm thấy một vết sẹo trên làn da mịn màng. Đúng như Hong Jae-min nói, vết sẹo do bị đốt bằng thuốc lá nổi rõ lên, cảm giác giống như một hạt đậu phộng. Dị ứng dứa có thể xảy ra ngẫu nhiên ở hai người khác nhau, nhưng vết sẹo đặc biệt này thì không.

Vết sẹo do Hong Jae-min gây ra chỉ có trên cơ thể của Song Yi-heon. Điều đó có nghĩa là người đang đứng đây nắm tay cậu chính là Song Yi-heon. Hiểu ra điều này, Se-kyung cảm thấy đầu óc trống rỗng.Cậu nhìn lên từ ngực của Song Yi-heon. Với ngón tay lạnh lẽo, cậu ấn vào vết sẹo ở eo.

"Đây là gì?"

"...Chắc là bị thương khi tập luyện."

Cậu không biết rằng đây là vết sẹo do thuốc lá đốt. Cũng không biết về dị ứng dứa hay về vết sẹo này. Cậu không biết gì về cơ thể mình, như thể đang sử dụng cơ thể của người khác.

Trong thời gian chờ Song Yi-heon đến đón sau khi viết bản kiểm điểm, Se-kyung đã suy nghĩ về vấn đề này. Từ khi dị ứng dứa xảy ra, cậu đã nghi ngờ. Chỉ là cố tình phớt lờ mà thôi. Nhưng lời nói của Hong Jae-min đã kích thích cậu.

"Buông ra. Nói đi."

Khi cảm nhận được không khí truy vấn, Song Yi-heon cố đẩy Se-kyung ra. Nhưng Se-kyung không buông tay. Ngay từ đầu, cậu đã giữ chặt Song Yi-heon để kiểm tra vết sẹo mà Hong Jae-min nói. Đôi mắt đen của cậu trở nên trắng xóa, nhìn chằm chằm Song Yi-heon.

Cậu là ai?

Ai mà không phải là Song Yi-heon, nhưng lại đang trong cơ thể của Song Yi-heon?

Khi nào thì Song Yi-heon thật sẽ trở lại?

Người đó đã nói rằng khi Song Yi-heon thật trở lại, Song Yi-heon giả sẽ ra đi. Se-kyung ban đầu nghĩ rằng ra đi có nghĩa là xa về mặt vật lý, nên cậu muốn giữ người này lại và cùng nhau vào đại học.

Nhưng cơ thể của Song Yi-heon ngay từ đầu chỉ có một. Người đang nắm tay cậu trong phòng tư vấn này là cơ thể duy nhất của Song Yi-heon. Không có cơ thể nào khác để quay về.

Nếu vậy, trở lại có nghĩa là trở về tâm trí hoặc một cái gì đó tương đương.

Khi nhân cách tâm trí thật trở lại, tâm trí giả sẽ biến mất mà không kịp nắm giữ.

"À..."

Ngay khi hiểu rõ điều sự thật này, sự lo lắng bao trùm lên Se-kyung như một cơn sóng. Đôi mắt đen tối trống rỗng. Nhưng không có thời gian để bị sốc. Điều đáng sợ hơn cú sốc là mất mát. Cậu sốc đến mức không thể mất Song Yi-heon giả. Nếu nhân cách thật của Song Yi-heon quay trở lại, nhân cách giả trước mắt Se-kyung sẽ biến mất mà Se-kyung không kịp làm gì cả. Cậu không thể mất đi Song Yi-heon giả trước mắt.

Se-kyung không muốn mất đi Song Yi-heon giả. Người duy nhất công nhận mong muốn của cậu và biến cậu thành một học sinh bình thường.

"Cậu thực sự sao vậy? Cậu có bị đau không?"

Nhìn thấy đôi mắt vô hồn và bàn tay lạnh lẽo, Song Yi-heon lo lắng và đặt tay lên trán của Se-kyung. Se-kyung lẩm bẩm rằng anh ấy không bị sốt. Không có sốt. Se-kyung hỏi một câu để xác định Song Yi-heon giả.

"Cậu nhớ chúng ta đã đến Gangneung không?"

"Sao tự nhiên lại hỏi về Gangneung?"

"Chúng ta đã đi biển, ăn hải sản, ăn rất nhiều hàu, ngủ qua đêm. Cậu nhớ không?"

Không hiểu rõ ý nghĩa của câu hỏi, Song Yi-heon bực bội đáp lại.

"Nhớ chứ. Tôi nhớ tất cả mọi thứ. Tôi cũng nhớ là cậu đã cương cứng ở đó, haha."

"Đó! Vậy là đủ rồi."

Người đứng trước biển đen và bảo cậu không phải kiềm chế, sẽ đón nhận cậu, chính là người này. Đó là khoảnh khắc mà Kim Deukpal trở thành người quan trọng trong cuộc sống của Se-kyung. Vậy là đủ rồi. Chỉ cần người này thôi.

Se-kyung quàng tay qua eo thon thả của Song Yi-heon, xoa xoa vết sẹo trên hông của cậu. Bị bắt bất ngờ, cậu ta vô thức ôm lấy Se-kyung. Song Yi-heon cố đẩy Se-kyung ra nhưng không thể ngăn cản cậu bắt từ bên dưới được.

"Này, cậu đang làm gì vậy...!"

Se-kyung nghiêng đầu, môi cậu chạm vào môi của Song Yi-heon. Đôi môi mềm mại tiếp cận nhau, cậu đưa lưỡi tới, lưỡi của Se-kyung luồn lách, len vào khoảng hở của đôi môi đang mở ra vì bị bất ngờ. Se-kyung không nhắm mắt, cậu xông phá vào lưỡi đối phương, cố làm mềm chiếc lưỡi cứng ngắc của Yi-Heon như muốn xoa dịu cậu ấy. Se-kyung tiếp tục nhìn, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu đang mở to vì kinh ngạc.

Dù cho người này là ai, điều đó giờ không còn quan trọng nữa. Se-kyung sẽ không chịu đựng, không kiềm chế và sẽ không chờ đợi. Thời gian quá ngắn, ko còn đủ nữa. Trước khi Song Yi-heon thật trở lại, cậu phải bắt người này lại. Không thể để mất dễ dàng như vậy.

Song Yi-heon quá kinh ngạc, cậu sắp ngất vì xấu hổ, đến nỗi không thể làm gì khi Se-kyung làm loạn trong miệng cậu. Song Yi-heon, người có dung tích phổi thấp hơn Choi Se-kyung, khi Song Yi-heon gần như hết hơi, toàn thân cậu mềm nhũn trước khi Se-kyung thả môi cậu ra.

Song Yi-heon, đôi chân loạng choạng, mất đi sức lực dựa vào cánh tay Se-kyung, run rẩy như sắp ngất vì nghẹt thở. Sự giận dữ và kinh ngạc trộn lẫn nhau.

"Cái này, cái, cái thằng nhóc này...!"

"Tôi đã cố gắng kiềm chế nhưng không thể nữa."

Đôi mắt trống rỗng vì sốc giờ trở nên đen láy, sáng bóng. trong ánh mắt đó, Se-kyung quyết tâm thổ lộ, sẵn sàng nuốt chửng tất cả dù người đó là Song Yi-heon giả hay Song Yi-heon thật, hoặc là một người thứ ba.

"Tôi thích cậu."

"Gì cơ?"

"Hãy chấp nhận tôi."

Đôi môi của Se-kyung lại chạm vào môi của Song Yi-heon.



*************chụt chụt chụt***********

★★★★★BL\TheKasVN ★★★★★


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net