Thiên Quan Tứ Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là rất khó thay đổi. Lưu lạc ở Quỷ giới, chỉ có thể nói là phương pháp cuối cùng, đành bất đắc dĩ. Ngươi đương nhiên không có cách nào nói ngươi rất hài lòng với vị trí bây giờ ở Quỷ giới. Bởi vì điều này căn bản không phải là điều ngươi muốn."

"Thành chủ có ơn với ta, đã cứu ta..."

"Ta biết. Còn giúp ngươi siêu độ oan hồn Giám Ngọc trong khi bị giáng chức, có đúng không."

"... Không sai, cho nên mặc kệ ta hài lòng với vị trí hiện tại hay không, đều..."

"Đó chính là không hài lòng. Nhưng mà, ngươi bị trói chặt với chữ "ơn", lại đến bước đường cùng, tự miễn cưỡng chính mình."

"..."

"Vậy thì, trái lại, ta lại hỏi ngươi một vấn đề: Ngươi với Quyền Nhất Chân thực sự có ơn sao?"

"..."

"Dựa vào cái gì vì có ơn với một người ngoài, ngươi liền phải đem mình đặt ở một ví trí không mong muốn, nguyện trung thành báo đáp, mà ngươi có ơn với Quyền Nhất Chân, hắn lại làm cho ngươi lưu lạc tới nước này?"

"Dẫn Ngọc, ngươi vẫn luôn là tự ủy khuất chính mình để thành toàn cho người khác, đây cũng không phải thói quen tốt. Phải biết, sẽ không có người cảm tạ ngươi."

"Ngươi cả đời đều khát vọng phi thăng chính đồ. Ngươi khát vọng có một vị trí tốt tại Thượng Thiên Đình, đứng hàng thần võ điện. Về sau Quyền Nhất Chân khiến ngươi khó xử, bị biến thành vật làm nền, trở thành trò cười của chư vị thần tiên, ngươi vẫn ở Tiên Kinh mà giãy dụa nhẫn nhịn, chẳng lẽ không phải là vì để có thể lưu lại nơi này sao?"

"Ngươi vốn thuộc về nơi này. Nhưng Quyền Nhất Chân lại làm rối loạn tất cả, sau đó dễ như trở bàn tay cướp đi hết thảy những thứ vốn thuộc về ngươi."

"Dựa vào cái gì?"

"Ngươi không nỗ lực như hắn ta? Không, ngươi so với hắn nỗ lực hơn nhiều. Mà nói, muốn bàn về tổng thể tài cán, hắn chưa hẳn có thể so sánh với ngươi. Vì sao bây giờ Kỳ Anh tại Thượng Thiên Đình lại tứ cố vô thân? Bởi vì hắn đầu óc đơn giản, ngây thơ không biết gì, đấu đá lung tung, không thể phục chúng. Mà ngươi, so với hắn tâm trí thành thục, so với hắn hiểu đạo lí đối nhân xử thế, so với hắn, ngươi co được dãn được, so với hắn chịu được khổ, chịu được vất vả. Nếu như ngươi có thiên phú của hắn, pháp lực của hắn, thành tựu của ngươi lại so với hắn còn lớn hơn rất nhiều lần, cũng càng có thể phục chúng."

"Ngài nói những lời này có ý tứ gì ta không rõ, vốn dĩ không có "Nếu", pháp lực của hắn chính là của hắn..." 

"Cái gì?! Đây là cái gì?!"

"Đừng sợ hãi, một điểm pháp lực mà thôi."

"Pháp lực của ai?... Ta sao? Ta không thể có thứ như vậy..."

"Hiện tại không phải là của ngươi. Có thể biến thành của ngươi hay không, còn tùy ngươi lựa chọn."

"Không phải của ta đó là thì đó là của ai?! Chẳng lẽ..."

"Không tệ, đây là pháp lực của Quyền Nhất Chân."

"Hả?"

"Tại sao pháp lực của hắn lại ở đây? Làm thế nào pháp lực có thể tráo đổi?! Sao có thể làm được?!"

"Ngay cả số mệnh đều có thể tráo đổi, pháp lực có cái gì không được? Rất nhiều thứ không khó như ngươi nghĩ, thượng vị thần quan nói mấy câu, động vài nét bút công phu thôi."

"Cái này...... cái này......!!"

"Đừng gấp, từ từ tới."

"Dẫn Ngọc, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi muốn trở về không?"

"Nếu ngươi trở về, ta chẳng những có thể giúp ngươi trừ bỏ gông nguyền rủa, còn có thể đem pháp lực của Quyền Nhất Chân, toàn bộ đều tiếp đến trên người của ngươi."

"Từ nay về sau, kẻ chỉ biết Kỳ Anh mà không biết Dẫn Ngọc, sẽ không còn xuất hiện. Còn ai dám không nhớ đến tên của ngươi sao? Vĩnh viễn sẽ không."

"Ta... Ta... Ta..."

"Ta...... Ta......"

"...... Đế Quân, ngươi, thật sự...... Có thể đem pháp lực của hắn đổi cho ta sao?" (212)

---------------------------------------------------

"...... Sư huynh?"

"Hay là hiện tại đổi luôn cho ngươi, tự ngươi thử xem sẽ biết là ta có thể làm được điều đó hay không"

"Vậy...... Hắn còn có thể lấy lại được không? Dù sao cũng là pháp lực của chính hắn, nếu hắn muốn cướp trở về......"

"Trừ khi ngươi nguyện ý trả cho hắn, hoặc là ngươi chết, nếu không thì không có khả năng đoạt lại."

"Vậy nếu đem pháp lực chuyển đến cho ta, Quyền Nhất Chân...... sẽ chết sao? Vẫn là sẽ thế nào......"

"Sẽ không như thế, chỉ là sẽ phải trải qua một quá trình có chút thống khổ thôi, nhưng trên đời này có ai không phải chịu thống khổ bao giờ đâu. Muốn xử lí hắn thế nào, chết hay sống, đều tùy ngươi."

"Các thần quan khác thì xử lí thế nào? Có vị thần quan đã thấy cảnh tượng trước Võ Thần Điện, nếu chẳng may truyền ra ngoài......"

"Đã biết thì sao? Đều chỉ cần một bàn tay liền có thể nghiền chết con kiến thôi, diệt hết toàn bộ, đổi một đám thần quan mới lên, ngươi thay hình đổi dạng, đổi tên, thay đổi xuất thân, ai có thể biết được."

"Ở Thượng Thiên Đình mới, ta, ta...... Sẽ có thân phận gì?"

"Linh Văn là cánh tay trái của ta, ngươi sẽ là cánh tay phải. Ở trên các ngươi, trừ ta ra sẽ không có kẻ khác."

"...... Được!"

"Xin Đế Quân nhớ kĩ lời hứa hẹn với ta hôm nay. Như vậy, hiện tại......"

"Như ngươi mong muốn."

"Cảm giác như thế nào?"

"...... Ta trước nay chưa từng có pháp lực to lớn đến như vậy."

"Sư phụ ta trước kia có nói qua một câu. Hắn nói, Quyền Nhất Chân trời sinh ra là để phi thăng, là thiên phú trời cho. Đây cũng là sức mạnh trời cho hắn ư?"

"Từ nay về sau, là của ngươi."

"Dẫn Ngọc, ngươi vừa lâm trận liền đổi ý, ngươi không có lời gì muốn giải thích với ta sao?"

"......"

"Làm như vậy đương nhiên vui buồn lẫn lộn, tình cảm cao thượng. Nhưng đây thật sự là suy nghĩ của ngươi sao. Ngươi chính mình miễn cưỡng mấy trăm năm, đến bây giờ còn muốn tiếp tục miễn cưỡng?"

"......"

"Ngươi thật sự không căm ghét kẻ mà ngươi đang cứu bây giờ dù chỉ một chút? Coi như ngươi không hận, chẳng lẽ cũng không chán ghét hắn?"

"......"

"Ta hận! Ta chán ghét!!! Nhưng vậy thì sao?!"

"Sư huynh......"

"Ngài...... Ngài...... Ngươi! Ngươi vì cái gì, nhất định phải nhắc nhở ta điểm này?! Nói như các ngươi thật sự hiểu rõ ta! Là ta chán ghét hắn! Nhưng sau đó thì thế nào?! Hắn cho ta thêm phiền toái nhiều như vậy, ta oán hận hắn còn không được sao?!"

"......"

"...... Nhưng mà...... Nhưng mà ta cũng...... cũng chỉ chán ghét hắn, không muốn làm hại hắn. Cái gì gọi là 'vốn nên thuộc về ta'? Thiên phú bên ngoài, trời cho ai cái gì thì chính là của kẻ đó. Đồ của người khác, ta không cần!!"

"Ta muốn trở về Thượng Thiên Đình, ta muốn đứng hàng mười giáp! Nhưng! Nếu không phải ta tự mình tu luyện, vậy tất cả căn bản đều không có ý nghĩa! Ta xui xẻo, ta nhận! Nếu ta không lợi hại như hắn, ta đây ít nhất vẫn có thể thừa nhận ta chính xác không thể lợi hại như hắn!"

"Thừa nhận ta chính là không bằng hắn, cũng không khó như vậy!"

"Sư huynh, thực xin lỗi!"

"Ngươi cũng không cần nói xin lỗi ta! Dù ngươi xin lỗi cũng không hiểu. Ta thật sự chịu ngươi đủ......"

"Huống hồ...... Huống hồ ta đúng là không có gì cả. Ngươi cũng nói, bàn tổng thể về tài cán, hắn chưa chắc so được với ta. Nhưng ta có chính ta......"

"Rất tốt. Ta nghĩ ngươi và Tiên Lạc nhất định nói chuyện rất hợp ý nhau."

"Ít nhiều ta cũng đoán được ngươi sẽ trả lời như vậy. Cho nên, không gỡ trước cho ngươi chú gông."

Chú gông?!

Chú gông này muốn hút máu hắn!

"Dẫn Ngọc điện hạ!!!"

"Thái Tử điện hạ......"

"Thật xin lỗi sư huynh, ta chỉ biết đánh nhau, nhưng ta đánh không lại hắn!"

"Nhất Chân là kỳ nhân, ta là người tầm thường. Cùng lắm cũng chỉ có thể đi được đến bước đó. Ta biết."

"Tuy rằng ta biết, nhưng vẫn là không cam lòng. Kỳ thật, ta cùng Giám Ngọc suy nghĩ giống nhau. Ta so với hắn càng không cam lòng. Ta không phải chưa từng có oán niệm, không có oán niệm là không thể. Ta sau cũng không dám tưởng tượng, khi đó ta vì sao đã biết rõ Nhất Chân mặc Cẩm Y Tiên, còn nói muốn hắn đi chết. Rốt cuộc là bị tức giận đến mất đi lý trí, vẫn là thật sự không muốn hắn chết?"

"Không có việc gì, không có việc gì. Này đều là việc nhỏ, thật mà. Dẫn Ngọc điện hạ à, ngươi ở lại trên đời này sống mấy trăm năm, ngươi liền biết chuyện đó cũng chưa là cái gì cả. Tức giận đến mất trí cũng tốt, muốn người ta đi chết cũng tốt, cứ tùy tiện đi. Có ai chưa từng nghĩ tới đâu? Ta còn từng nghĩ tới việc tàn sát sạch sẽ thiên hạ đã phụ ta, là thật, ta không gạt ngươi, ta cũng suýt chút nữa đã ra tay, ngươi xem ta da mặt cũng rất dày mà sống đến bây giờ. Ngươi cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa làm, đây mới là quan trọng nhất."

"Chính là...... cuối cùng ta...... quả nhiên vẫn là cảm thấy...... không cam lòng."

"Nếu ta đã định sẵn không thể trở thành người kinh tài tuyệt diễm, ít nhất, ta...... muốn trở thành người hoàn mĩ thiện lương. Nhưng cũng là...... ta còn làm không được. Thật sự...... quá không cam lòng. Thành thật mà nói, ngay cả giờ khắc này, nghĩ đến việc ta vì tên ngốc Quyền Nhất Chân mà chết, ta còn nuốt không trôi cảm giác này. Ta muốn không oán không hận, chết đi thoải mái đều làm không được. Đây là cái gì."

"Điện hạ, ngươi đã rất nỗ lực. Hơn nữa, ngươi còn làm rất tốt. So với đại đa số người ngươi vẫn tốt hơn nhiều."

"Hơn hầu hết đại đa số người được không?"

 "Nhưng điều ta muốn làm là thần......"

"Nhưng mà, Dẫn Ngọc điện hạ, trên đời này, kỳ thật căn bản không có thần......" (213)

---------------------------------------------------

"Cắt một mảnh thịt cứu người, người ta sẽ cảm kích. Nhưng cắt càng nhiều, người ta muốn cũng càng nhiều. Đến cuối cùng, kể cả có đem thân thể ra lăng trì, tróc thịt đến nỗi chỉ còn một bộ xương trắng, người ta cũng sẽ không thỏa mãn." (218)

---------------------------------------------------

"Điện hạ, đừng sợ. Huynh có nhớ không? Phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh. Quan trọng là "huynh", chứ không phải "huynh như thế nào". Cho dù việc gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời đi. Bất cứ chuyện gì huynh cũng có thể nói cho ta biết."

"Ta muốn chính huynh nói cho ta biết."

""Cho dù việc gì xảy ra, cũng sẽ không rời đi". Đã từng... Những tín đồ trung thành nhất, những bằng hữu tốt nhất cũng đã từng nói với ta như vậy."

"Thế nhưng, ngươi xem. Cuối cùng, không có một ai thật sự làm được."

"Điện hạ, tin ta... Không được sao?"

"... Tam Lang, ta... Xin lỗi, ta... không thể..." (238)

---------------------------------------------------

"Tiên Lạc, ngươi tự biết rất rõ, ngươi hoàn toàn thua."

"Không. Điện hạ, thắng được."

"Thắng được. Huynh mạnh hơn hắn."

"Tin ta. Hắn sai, huynh mới đúng. Huynh mạnh hơn hắn. So với hắn huynh lợi hại hơn nhiều!"

Quân Ngô phát ra tiếng cười trầm thấp, có lẽ là cảm thấy Hoa Thành quá ngây thơ nực cười, cũng có lẽ là khoái trá bởi lực lượng nắm giữ trong lòng bàn tay.

Lực lượng của ngàn vạn tín đồ, đều ở trong tay một mình hắn!

"Thì sao chứ? Cũng chỉ là ngàn vạn con người ngu ngốc thôi, tất cả đều là phế vật! Mà huynh, chỉ cần một người là đủ rồi." (239)

---------------------------------------------------

"Đệ đã nói đệ sẽ không bỏ đi."

"Thiên hạ này có buổi tiệc nào lại không tàn."

"Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không bỏ huynh mà đi."

"Ta sẽ trở lại. Điện hạ, tin ta." (241)

---------------------------------------------------

Nếu như một người vẫn luôn chịu đắng cay, sẽ tập thành thói quen với vị đắng. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, có người cho y một chút ngọt, khiến y nhớ lại ngọt có tư vị như thế nào, nếu lại phải tiếp tục chịu đắng, sẽ nhăn mặt. 

---

Ngày trước trong những lúc Tạ Liên một mình vắng vẻ thê lương, chung quy vẫn âm thầm ngóng trông có người tìm đến mình. Tìm y trò chuyện cũng tốt, tìm y xin hỗ trợ cũng tốt, ít nhất còn có một chút hơi người. Nhưng hiện tại, y không còn thích như vậy nữa.

Bởi vì, lúc nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng y sẽ bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, vô cùng chờ mong. Sẽ vội vàng chạy đến mở cửa, dù trong hay ngoài cửa, cũng đều không phải là người y đang chờ.

Có lúc là Phong Tín, có lúc là Mộ Tình, có lúc là Sư Thanh Huyền, có lúc là bọn quỷ ở Chợ Quỷ đến "hiếu kính lão nhân gia".

Tất cả mọi người đều tốt. Chỉ là, không phải cái người mà y đang chờ kia. (243)

---------------------------------------------------

Tứ danh cảnh

Bốn giai thoại được người đời ca tụng của bốn vị thần quan Thượng thiên đình trước khi phi thăng. Là những vị thần quan có truyền thuyết được truyền bá phổ biến nhất, trở thành đề tài cho người dân bàn luận hăng say.

Thiếu quân khuynh tửu (Thanh Huyền)

Phong sư đại nhân

Thuở còn làm người, sau khi tu đạo Sư Thanh Huyền thường uống rượu ở đài khuynh tửu, say xỉn nằm trên đài cao, sung sướng tự do xiết bao. Một ngày nọ, dưới lầu cao có tên ác bá chuyên hiếp đáp kẻ yếu đang bắt nạt dân lành, Sư Thanh Huyền ngồi trên lầu thấy được, thuận tay dội rượu ngon trong chén xuống, làm chút pháp thuật nho nhỏ để rượu đổ thẳng ngay đầu tên ác bá, ấy rồi dập gã ngất xỉu luôn. Sau này dù được Sư Vô Độ điểm mặt đưa lên Trung Thiên Đình, Sư Thanh Huyền vẫn mê đắm trần gian, hãy còn giữ nguyên thói cũ, uống rượu quyến luyến tại chốn này. Vào một hôm Sư Thanh Huyền đang uống rượu tại đây, ngài đột nhiên phi thăng nên được người dân gọi bằng cái tên "Thiếu quân khuynh tửu".

Thái tử duyệt thần (Tạ Liên)

Thần võ Tiên Nhạc

Thái tử Tạ Liên, một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ. Trong buổi lễ duyệt thần năm 17 tuổi, Tạ Liên đã cứu một đứa bé nhảy từ trên lầu cao làm kinh động đến trên Thiên giới. Sau này khi phi thăng, tất cả  những bức tượng của Tạ Liên đều là một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa. Chính là đại biểu cho câu nói "Thân tại vô gián, tâm tại đào nguyên" khi người chuẩn bị phi thăng. Vì vậy, Tạ Liên được mọi người gọi là "Thái tử duyệt thần".

Tướng quân bẻ kiếm (Bùi Minh)

Lão Bùi tướng quân

Lúc còn làm người, Bùi Minh là tướng quân của Tu Lê quốc. Là một tướng quân dũng mãnh, lập được bao nhiêu chiến công trong các trận đánh. Dung Quảng muốn đánh chiếm hoàng cung Lê Quốc, ủng Bùi Minh xưng vương, thăng chức cho thuộc hạ. Nhưng mà, Bùi Minh lại chẳng có chút hứng thú với việc này. Lạc thú trong cuộc đời của Bùi Minh chính là đánh thắng trận sau đó ngủ cùng mỹ nữ, mà hai cái này, đâu cần làm bá chủ một nước mới có thể làm được. Bùi Minh không đồng ý. Tuy nhiên sau khi đánh lui 'phản giặc' cứu giá cho Tu Lê, còn tự mình bẻ kiếm. Tu Lê quốc lại thuận lý thành chương mà truy nã phản tặc, toàn thân tắm máu, cơ hồ kiệt sức không thể nhúc nhích mà vây quanh Bùi Minh, 'giết chết bất luận tội'. Lúc đó, Bùi Minh liền phi thăng nên được gọi là "Tướng quân bẻ kiếm"

Công chúa tự vẫn (Vũ Sư Hoàng)

Vũ sư đại nhân

Tu Lê quốc không muốn tiếp tục duy trì nền hòa bình giả tạo với Vũ Sư quốc, nên đã kiếm cớ gây chiến, Bùi Minh trực tiếp dẫn quân đánh tới trước hoàng cung, khiến Vũ Sư quốc chủ phải lẩn sâu vào Hoàng Cung, gắt gao trông giữ phòng tuyến cuối. Tu Lê quân dẫn tới Vũ Sư quốc mấy trăm tử tù, ngụy trang thành thường dân bách tính, giải đến trước cửa hoàng cung, yêu cầu Vũ Sư quốc chủ tự đi ra ngoài dập đầu ba cái, sám hối tội lỗi ức hiếp trăm họ, xong tự sát tạ tội, liền được xóa sạch tội danh này, hơn nữa không được đưa hoàng thân quốc thích ra để thay thế. Nếu không, liền chém đầu con dân hắn. Cho thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày mỗi ngày giết một nhóm, ba ngày sau, sẽ vọt vào giết sạch hoàng tộc, sau cùng giết trăm họ còn lại.

Phải nói, không có người hoàng tộc nào, sẽ nguyện ý chịu sỉ nhục sau đó kết thúc tính mạng của chính mình. Hướng về thường dân và địch quân quỳ xuống, tự nhận có lỗi, sau đó đi chết? Trong hoàng cung loạn thành một mảnh, khóc trời kêu đất. Các sư huynh sư tỷ biểu muội biểu đệ khuyên quốc vương gì mà"Đây cũng là vì dân vì nước", "Cho dù chết cũng lưu danh thiên cổ", "Nếu cứ tiếp tục như vậy, dân chúng sẽ gặp họa". Ồn ào mãi không ngớt. Bỗng nhiên, thập lục công chúa nãy giờ không lên tiếng, nói với lão quốc chủ một câu: "Xin ngài truyền ngôi cho ta đi." Vì vậy, chưa tới nửa giờ sau, Nghi thức truyền ngôi đơn sơ vội vàng nhất, cùng người khó trở thành quốc chủ nhất lại được vương vị, ghi dấu ấn trong lịch sử Vũ Sư quốc.

Ngay tại thời điểm Bùi Minh chuẩn bị giết nhóm "thường dân" đầu tiên, Vũ Sư quốc chủ, thật sự đi ra. Cửa cung mở toang, quốc chủ đeo bảo kiếm trấn quốc theo, quỳ xuống hướng về phía quốc dân dập đầu ba cái, rút kiếm tự vẫn, máu nhiễm cửa cung. Tân quốc chủ một kiếm cắt cổ họng, máu chảy như suối, ánh mắt mờ mịt. Không nghĩ tới, buổi tối hôm đó, ngay tại thời khắc Vũ Sư Hoàng sắp trút hơi thở cuối cùng, thì bỗng nhiên tượng thần Vũ Sư trên đỉnh đầu nàng thở dài. Sấm vang chớp giật, một Vũ Sư mới phi thăng. Vì vậy nàng được gọi là "Công chúa tự vẫn"

Tứ đại hại

Bốn mối hoạ lớn của nhân gian

Hắc Thủy Trầm Chu (Hắc Thủy Huyền Quỷ)

Tên thật: Hạ Huyền

Thân phận khác: Địa sư Nghi

Hạ Huyền sau khi bị Sư Vô Độ tráo mệnh cho em trai là Thanh Huyền, bị vận xui của Bạch Thoại Tiên Chân bám theo liên tục nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi. Mặt khác, vào ngày cuối cùng trên cuộc đời, hắn còn một đêm giết sạch những người đã đối xử tệ với mình, sau đó kiệt sức mà chết chứ chưa bao giờ có ý định tự sát. Vậy nên sau khi chết hắn bị biến thành quỷ rồi cắn ngược lại Bạch Thoại Chân tiên. Sau đó đã đi đến núi Đồng Lô, tu luyện thành 'tuyệt' sau đó giả làm Địa sư tiếp cận Phong sư Thanh Huyền.

Bởi vì khi còn sống luôn bị hành hạ, ngược đãi, luôn trong tình trạng ăn không no nên lúc chết, Hạ Huyền là một con quỷ đói. Hắn ăn rất nhiều đến nỗi phải mượn cả tiền của Hoa Thành.

Thanh Đăng Hạ Du (Thanh quỷ Thích Dung)

Tên thật: Thích Dung

Em họ của Tạ Liên, là hoàng thất Tiên Lạc, là "Tiểu Kính Vương". Mẹ là em gái hoàng hậu Tiên Lạc, bố là người dân Vĩnh An. Khi còn trẻ, mẹ Thích Dung không nghe lời khuyên của cả nhà đã bỏ đi theo chồng, sau đó người chồng bắt đầu vũ phu rượu chè nên hai mẹ con đã trở về quê nhà. Một thời gian sau, mẹ Thích Dung mất nên đưa Thích Dung cho hoàng hậu Tiên Nhạc nuôi. Khi còn sống Thích Dung cũng từng là thiên kiêu chi tử. Tuy nhiên do bị nhiễm thói xấu của bố, nên hắn là một kẻ ngang ngược, hống hách không xem ai ra gì, rất nhiều lần đem lại phiền toái cho Tạ Liên. Sau này khi Tiên Lạc mất, hắn cũng trở thành 'hung'.

Tuy chưa đến 'tuyệt' nhưng vẫn được xếp vào Tứ đại hại cho 'đủ số lượng'. Hắn luôn bị tam giới ghét bỏ, chê cười rằng phẩm vị thấp kém vì luôn bắt chước người khác. Vì muốn bắt chước Hoa Thành tạo ra cảnh mưa máu nên đã giết người rồi treo ngược lên 'tạo thành rừng thi treo ngược'. Muốn bắt chước Hắc Thuỷ ăn quỷ nên tập ăn thịt người.

Bạch Y Hoạ Thế - Bạch Vô Tướng

Tên thật: Quân Ngô

Quân Ngô sau khi giết trở thành Đệ nhất tam giới. Hắn đem áp lực, là hắc ám vô tận, là oán niệm, thống khổ, phẫn nộ, căm hận của mình đưa vào Đồng Lô, lấy vong hồn người Ô Dung làm phép, đốt lên nghiệp hỏa, luyện ra những thứ vô cùng tà ác. Một trong những thứ đó chính là Bạch Vô tướng - một phân thân của Quân Ngô đi ra từ Đồng Lô. Sau này khi bị Quân Ngô đánh nhưng chưa hoàn toàn chết, hắn trốn đi rồi lợi dụng Lang Huỳnh cho hắn nhập vào xác, tồn tại đến bây giờ.

Huyết Vũ Thám Hoa - Tuyệt cảnh quỷ vương Hoa Thành

Tên thật: Hoa Thành

Thân phận khác: Tam Lang

Người dân của nước Tiên Lạc. Mệnh của hắn chính là 'Thiên sát cô tinh', chính là mệnh cực kì xấu, vạn sự tốt lành đều tắc nghẽn, cực kì xui xẻo đến mức xé rách trời. Bởi vì vậy năm 10 tuổi, Hoa Thành đem một tâm oán hận, muốn nhảy lầu vào ngày lễ duyệt thần để làm cho mọi người cùng tắm trong máu, cùng cảm nhận thế nào là xui xẻo cực độ giống như hắn. Thế nhưng một sự kiện xảy ra - Tạ Liên đã đỡ lấy hắn. Một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ, đã làm thay đổi số mệnh của rất nhiều người, đặc biệt là Hoa Thành. Kể từ đó, Hoa Thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net