Thiên Quan Tứ Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Hoa Thành X Tạ Liên

(Mặc Hương Đồng Khứu)

Truyện gồm 244 chương + 5 phiên ngoại

Tags: Cổ trang, huyền huyễn, tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, HE

Main Content: Tám trăm năm trước, Tạ Liên là Thái Tử điện hạ lá ngọc cành vàng, thiên chi kiêu tử vô hạn phong quang. Ai ngờ một sớm đắc đạo phi thăng, trở thành võ thần vạn người cung phụng, lại sớm gặp phải biến cố bất ngờ, hết thăng lại giáng. Tám trăm năm qua, Tạ Liên tiếp tục phi thăng, lúc này đã không có tín đồ cũng không hương khói. Một ngày nọ trên đường lượm đồng nát, hắn cũng vô tình lượm luôn một thiếu niên thần bí trở về. Mà thiếu niên này, cư nhiên là vị Quỷ Vương khiến tam giới nhắc đến là biến sắc kia: Hoa Thành.

Recommend: Truyện gồm 5 quyển. Quyển 1, 3, 5 truyện ở mạch hiện tại; quyển 2, 4 là mạch quá khứ. Truyện gồm 244 chương nên khá dài với hệ thống nhân vật và mối quan hệ đồ sộ. Tình cảm của hai người không nồng nàn nóng bỏng, chính là chầm chậm từng bước từng bước đi vào trái tim đối phương. Cùng nhau trải qua những khó khăn gian khổ, cùng trải qua những sinh hoạt thường ngày.

Rate: 9.5/10

Spoil

"Kết bạn với người ta, phải xem có hợp ý nhau không, độ tương thích thế nào, chứ không phải xem thân phận. Nếu ta thích đệ, cho dù đệ là ăn mày ta cũng thích. Nếu ta ghét đệ, đệ có là hoàng đế ta cũng ghét. Chẳng phải nên như thế sao? Đây là đạo lý không thể nào đơn giản hơn, vì vậy không cần phải hỏi đâu." (25)

---------------------------------------------------

"Xin lỗi, Hoa tướng quân."

"Bán Nguyệt, sao muội cứ xin lỗi ta mãi vậy?" Chắc tướng mạo của y chưa đến mức khiến người ta nhìn một cái là thấy có lỗi chứ?

"Muội, muốn cứu vớt chúng sinh."

"........."

"Hoa tướng quân, lúc trước huynh nói như vậy mà."

"???"

"Khoan đã. Khoan đã!"

"Cái gì?"

"Hồi đó ta nói thế thật à?"

"Tướng quân, huynh đã nói mà."

"Làm gì có..."

"Đã nói rồi. Có một lần, huynh hỏi mọi người, sau này lớn lên muốn làm gì, tất cả mọi người đều nói, cuối cùng huynh cũng nói một câu: Mơ ước ngày xưa của ta là muốn cứu vớt chúng sinh."

"......"

"Cái này... Bán Nguyệt à, mấy lời thuận miệng đó, muội nhớ rõ như thế làm gì."

"Là thuận miệng nói thôi sao? Nhưng mà Hoa tướng quân, muội cảm thấy huynh nói rất nghiêm túc mà."

"Ha ha... Vậy hả, chắc vậy quá. Ta còn nói gì nữa nhỉ, ta quên hết trơn rồi."

"Huynh còn nói, "Hãy làm chuyện mà mọi người cho là đúng!"" (30)

---------------------------------------------------

"Câu đó không tệ chút nào."

"Câu gì?"

"Ta muốn cứu vớt chúng sinh."

"......"

Tạ Liên như bị thụi mạnh một cú.

"... Tam Lang à."

"Hả? Câu này có vấn đề gì à?"

"Ngốc quá trời."

"Sợ cái gì. Dám nói đến chúng sinh, bất luận là muốn cứu vớt chúng sinh hay muốn giết sạch chúng sinh, ta đều bội phục từ tận đáy lòng. Cái trước khó khăn hơn cái sau, tất nhiên ta càng bội phục hơn."

---

"Mấy chuyện như cứu vớt chúng sinh cũng không có gì đâu. Có điều tuy dũng cảm thật, nhưng lại rất ngu xuẩn."

"Đúng rồi."

"Tuy ngu xuẩn thật, nhưng lại rất dũng cảm." (31)

---------------------------------------------------

"Nơi này của ta, vốn dĩ chính là địa ngục hoan lạc. Thiên giới có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, vậy còn cách nào đây?" (36)

---------------------------------------------------

"Chẳng lẽ huynh không cảm thấy mình phải cho chúng ta một lời giải thích sao?!"

"Ta cho không được."

"Quốc sư, huynh thay đổi nhiều quá. Lúc trước huynh đâu phải như thế."

"Ta nhớ thật lâu về trước đã từng nói với ngươi, ngươi đừng tự tiện lập một tấm bia thần thánh bất khả xâm phạm cho ta, ta chẳng phải hình tượng trong tưởng tượng của ngươi đâu. Cuối cùng người thất vọng cũng là bản thân ngươi thôi."

"... Huynh của ngày xưa và huynh của bây giờ, ai mới là huynh thật sự, ta đã không hiểu nổi nữa rồi." (49)

---------------------------------------------------

"Ồ, ngươi không biết sao? Trên đời có vài việc không ngăn cản được đâu. Chẳng hạn như, mặt trời lặn ở hướng Tây, chẳng hạn như, con voi giẫm chết con kiến, chẳng hạn như ---- Ta muốn mạng chó của ngươi!" (50)

---------------------------------------------------

"Tam Lang, thật ra ta không phải như đệ tưởng tượng đâu."

"Đệ --" 

"Huynh nói đi, không sao."

"Ta cho rằng, người sống trên đời, đừng ấp ủ quá nhiều hy vọng với bất kỳ ai thì tốt hơn."

"ồ" 

"Ấp ủ quá nhiều hy vọng mà huynh nói, là ám chỉ điều gì?"

"Đừng tưởng tượng người nào đó quá mức tốt đẹp. Nếu cả đời không quen biết, đứng từ xa ngắm nhìn một bóng hình hư ảo thì thôi vậy. Nhưng nếu quen biết, từ từ hiểu nhau, đến một ngày nào đó, cuối cùng sẽ phát hiện người này không giống như tưởng tượng của mình, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Đến lúc đó, sẽ rất thất vọng."

"Chưa chắc. Ta chẳng quan tâm người khác thất vọng hay không thất vọng. Nhưng đối với một số người mà nói, chỉ riêng sự tồn tại của người nào đó trên đời này đã là niềm hy vọng rồi." (54)

---------------------------------------------------

"Ta đau đớn lắm! Ngày nào ta cũng hận không thể chết quách cho xong, ngày nào cũng muốn giết sạch người trên thế giới này rồi tự giết chính mình! Ta sống rất đau đớn!"

"Nó bị gì thế? Giết sạch người trên thế giới này, đây là lời mà con nít nói sao?"

"Tại nó còn nhỏ quá thôi. Lớn thêm chút nữa, nó sẽ nhận ra rằng những gì bây giờ mình nếm trải chẳng thấm vào đâu cả."

"Những người đau đớn trên đời này nhiều vô kể. Chẳng hạn như đại hạn ở Vĩnh An, có người Vĩnh An nào đau đớn thua nó đâu."

"Rốt cuộc vì sao ta còn sống trên đời này? Rốt cuộc con người sống sót có ý nghĩa gì chứ?"

"Nếu không biết phải sống tiếp như thế nào, vậy sống tiếp vì ta đi."

"Vấn đề mà đệ hỏi, ta cũng không biết nên trả lời thế nào. Có điều nếu đệ không biết mình sống tiếp có ý nghĩa gì, vậy chi bằng tạm thời xem ta là ý nghĩa đó đi."

"Cảm ơn hoa của đệ! Đẹp lắm, ta rất thích!" (73)

---------------------------------------------------

Tạ Liên không khỏi nghĩ đến hai bên tóc mai của quốc vương đã bạc hơn nhiều so với lần trước gặp mặt. Lần trước bảo rằng muốn nhuộm, e là sau đó không còn sức đi nhuộm nữa.

Thuở còn bé, y tin chắc rằng cha mình là bậc quân vương vĩ đại nhất trên đời này, càng lớn càng nhận ra không phải là như thế. Tuy cha y là quốc vương, nhưng chưa thể tính là anh minh vô song, đôi lúc còn hơi bảo thủ, thường phạm sai lầm, bỏ đi thân phận hết sức cao quý đó thì chỉ là một người phàm tục thôi.

Càng hiểu rõ lại càng thất vọng, quốc vương phát hiện sự thất vọng của y nên càng lúc càng không thể khoan nhượng cho từng ánh mắt không tán đồng, từng lời không chấp nhận của y, và điều khó mà khoan nhượng nhất, để y nhìn thấy sự thất bại của mình.

Trên đời này, không có người cha nào hy vọng con trai nhìn thấy mặt thất bại của mình. Người cha nào cũng hy vọng rằng, trước mặt con cái, mình mãi mãi luôn là người vĩ đại. Mà Tạ Liên xuất hiện ngay lúc đó như trách mắng cha mình: Cha làm quá tệ! Tệ đến mức con buộc phải xuống đây giúp cha cứu vãn tình hình. Bất luận với tư cách của một quốc vương hay một người cha, nghe được lời này, trong lòng làm sao dễ chịu được? (77)

---------------------------------------------------

"Huynh chống nổi sao?"

"Yên tâm, ta có tám ngàn đạo quán cơ mà, hơn nữa tín đồ cũng đủ nhiều, dĩ nhiên không thành vấn đề. Có điều..."

"Hôm nay cũng may có hai ngươi giúp đỡ, cảm ơn các ngươi theo cùng ta."

"Không cần nói vậy đâu."

"ồ"

"Không chỉ hôm nay mà từ trước tới nay đều phải cảm ơn hai ngươi nhiều. Ta hy vọng rằng, hình ảnh ba người chúng ta người kề vai chiến đấu có thể lưu danh muôn đời." (78)

---------------------------------------------------

"Là huynh sao?"

"Ta biết là huynh mà! Điện hạ, huynh đừng đi, ta có lời muốn nói với huynh!"

"Tuy đạo quán của huynh bị đốt rồi, nhưng mà... huynh đừng buồn. Sau này ta sẽ xây cho huynh nhiều đạo quán to hơn, tráng lệ hơn, không đạo quán của ai sánh bằng hết. Không một ai có thể sánh với huynh. Ta nhất định sẽ làm được!

"Điện hạ! Huynh đã nghe thấy chưa? Trong lòng ta, huynh là thần! Huynh là vị thần duy nhất, huynh là vị thần chân chính! Huynh đã nghe thấy chưa?!"

"Quên đi."

"...Cái gì? Quên cái gì?"

"Quên đi."

"Bỏ đi. Dù gì rất nhanh thôi, sẽ không còn ai nhớ nữa đâu."

"Ta..."

"Không đâu."

"Sẽ không đâu!"

"Ta sẽ không quên đâu!"

"Ta vĩnh viễn sẽ không quên!" (88)

---------------------------------------------------

"Điện Thủy Sư, bảy trăm mười tám ngọn!"

"Ca ca ta đó! Là ca ca của ta!"

"Biết rồi, là ca ngươi!" (91)

---------------------------------------------------

"...Cảm ơn."

"Huynh cảm ơn cái quái gì? Người ta tự đốt chơi thôi, có phải đốt riêng cho huynh đâu, bớt tự mình đa tình đi."

"Những thứ đẹp đẽ tồn tại trên trần thế, chỉ riêng điều đó đã đáng cảm ơn rồi."

Lòng y có cảnh đẹp nên không sợ người khác làm mất vui. (92)

---------------------------------------------------

"Phong Sư đại nhân kỳ tài trời sinh"

"Phong Sư đại nhân vui tính tiêu sái"

"Phong Sư đại nhân thiện lương chính trực"

"Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu" (106)

---------------------------------------------------

"Hỏi câu hỏi? Cũng được. Vậy câu hỏi thứ nhất của ta, Huyết Vũ Thám Hoa, trong lòng ngươi, chuyện đau đớn nhất trên đời này là gì?"

"Để ta cho ngươi biết là cái gì."

"Tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị chà đạp lăng nhục, còn mình lại hoàn toàn bất lực. Ngươi hiểu rằng mình chẳng là cái gì, cũng như chẳng làm được gì, đây mới là chuyện đau đớn nhất trên đời này."

---

"Thái tử điện hạ."

"Chuyện mà đời này ngươi hối hận nhất là gì?"

"Lần hai phi thăng." (108)

---------------------------------------------------

"Nè nè đạo trưởng, thanh niên trong quán ngươi đến từ đâu thế? Đã cưới vợ chưa? Chắc trong nhà không có vợ đâu nhỉ?"

"Cưới rồi. Ở nhà có vợ rồi."

"Vừa xinh đẹp vừa hiền lương. Là quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ta đã thích rồi. Thích rất nhiều năm, nếm đủ trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được." (114)

---------------------------------------------------

"Với ta mà nói, vinh quang vô hạn là ngươi, ngã xuống bụi trần cũng là ngươi. Trọng điểm chính là "ngươi", mà không phải ngươi "như thế nào"." (120)

---------------------------------------------------

"Ngươi, chẳng hề có lòng hối cải!"

"Lòng hối cải? Hê, buồn cười chết người! Mệt thân ngươi là Quỷ vương cấp Tuyệt Hắc Thủy Trầm Chu, ngươi ở đó nói lòng hối cải với ta? Ta cho ngươi biết, không có thứ đó!"

"Tất cả những gì hôm nay ta có được, đều là tự tay ta giành lấy. Thứ không có, tự ta giành. Mệnh không có, tự ta sửa! Mệnh ta ta định chẳng tại trời!" (124)

---------------------------------------------------

"Thủy Sư huynh, huynh ngoan cường ngạo mạn cả đời, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này, thậm chí chẳng biết huynh có nhắm mắt không. Quả nhiên đứng càng cao, té càng đau. Đời người muôn vạn lối, chẳng thoát được lối nào, dù là thần trên vạn người, cuối cùng vẫn không thể may mắn thoát khỏi." (125)

---------------------------------------------------

"Vậy Tam Lang à, đệ còn biến hình tiếp nữa không? Liệu có biến thành năm sáu tuổi không? Hay thậm chí biến thành em bé luôn?"

"Chỉ sợ phải làm ca ca thất vọng rồi."

"Không có đâu, Tam Lang chưa bao giờ làm ta thất vọng cả. Có cơ hội bảo vệ, ta thật sự rất vui."

"Ta không vui."

"Sao vậy?"

"Ta... hận nhất là dáng vẻ này!"

"Ta không muốn huynh nhìn thấy dáng vẻ vô dụng này của ta, càng không muốn còn phải nhờ huynh bảo vệ ta!"

"Vậy theo như đệ nói, bao lần ta bết bát thảm hại đều bị đệ nhìn thấy, thế ta khỏi cần sống nữa à? Hơn nữa bây giờ đâu phải đệ vô dụng thật, chỉ tạm thời bảo tồn thực lực thôi mà."

"......"

"Không giống vậy. Điện hạ, ta nhất định phải là người mạnh nhất. Ta muốn mình mạnh hơn tất cả mọi người, chỉ có như vậy, ta mới có thể..."

"Đệ vốn dĩ là người mạnh nhất mà. Có điều đệ không cần phải mạnh nhất mọi lúc mọi nơi. Cứ xem như... thỉnh thoảng nể mặt ta, cho ta bảo vệ đệ một lần đi? Xin đệ đó, được không?"

"Điện hạ, chờ ta."

"Được, ta chờ đệ."

"Cho ta một chút thời gian, ta sẽ trở lại ngay."

"Đừng gấp, từ từ thôi." (136)

---------------------------------------------------

"Lấy đồ vật của người khác đưa cho một cô nương, nghe cũng không được tốt cho lắm. Nhưng lúc ấy, thứ đáng giá nhất mà Phong Tín có thể đưa, chỉ có đai lưng hoàng kim kia. Rốt cuộc chúng ta thường xuyên bữa có cơm ăn bữa lại không. Phong Tín cũng không phải loại người thích tiêu tiền. Cho nên, có thể tưởng tượng được đệ ấy lúc đó thích Kiếm Lan cô nương biết bao nhiêu. Nếu thật sự thích ...... Vì sao lại tách ra?"

"Nếu thích mà cuối cùng cũng tách ra, nói thế, cũng chỉ là thích mà thôi."

"Tam Lang, đệ không nên nói lời tuyệt tình như vậy. Đôi khi, con đường ta đi như thế nào, không phải là chuyện ta có thể quyết định."

"Đường ta đi như thế nào, có lẽ không phải do ta quyết định, nhưng có đi hay không, lại chỉ có ta mới có thể quyết định mà thôi."

"Ca ca, ta nói không đúng sao?"

"Ha ha ha, Tam Lang, đệ nói thật sự rất đúng đó!"

"......"

"Cho ta không biết xấu hổ mà nói một câu, Tam Lang mới vừa rồi nói câu kia tràn đầy khí thế, thật là có điểm giống với ta hồi trẻ."

"Vậy đó chính là mộng tưởng của ta." (141)

---------------------------------------------------

"Tam Lang."

"Điện hạ."

"Mới vừa rồi xảy ra rất nhiều việc, ta có điểm luống cuống tay chân."

"Ừm."

"Tuy nói rằng hiện tại thật ra vẫn luống cuống tay chân, thế nhưng ta muốn hỏi đệ một vấn đề cho rõ ràng, chỉ xin đệ trả lời ta đúng sự thật."

"..."

"Được rồi."

""Kim chi ngọc diệp quý nhân", đến tột cùng là ai?"

"...Điện hạ đã biết được, cần gì phải hỏi lại."

"Thì ra là thế. Quả thật đúng là như vậy."

"Vậy đệ không muốn biết, ta có suy nghĩ gì về chuyện này sao?"

"..."

"Điện hạ có thể không nói cho ta được không?"

"Xin lỗi. Chuyện này không nói rõ ràng không được."

"Cũng đúng. Vậy cũng tốt."

Hắn hiện tại so với người đang chờ tuyên án tử cũng không khác nhau là bao, mắt nhắm lại. Ai ngờ, hắn vừa thành thành thật thật mà nhắm mắt lại được một lát, đột nhiên mở mắt ra.

Sau lưng, có hai cánh tay, đang ôm chặt lấy hắn.

Tạ Liên đem mặt chôn ở đầu vai hắn, không nói một tiếng nào. Tuy rằng cái gì cũng chưa có nói, nhưng như vậy là đủ rồi.

Thật lâu sau đó, Tạ Liên cảm giác được người mình đang ôm xoay người lại, đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy y.

Y nghe được thanh âm lúng ta lúng túng từ phía trên truyền đến: "Điện hạ... Huynh như thế này...Thật là đòi mạng ta rồi." (177)

---------------------------------------------------

"Thái tử điện hạ......"

"Mới vừa rồi là ngươi ở đây gọi ta phải không? Ngươi...... Nhận ra ta?"

"Ta đương nhiên nhận ra huynh!"

"Ngươi tại sao còn ở lại? Không phải ta mới vừa độ hóa cho các ngươi sao? Lẽ nào ta làm thiếu một bước rồi?"

"Không. Huynh chẳng hề làm gì sai. Chỉ là chính ta không muốn rời đi thôi."

"Ngươi còn có tâm nguyện cùng chấp niệm chưa hoàn thành sao?"

"Đúng thế."

"Như vậy, nói thử ta nghe, là cái gì? Nếu không phải chuyện rất khó, ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành."

"Người ta yêu còn đang trên cõi đời này."

"Thì ra là như vậy. Nương tử của ngươi sao?"

"Không, Điện hạ. Chúng ta chưa có kết hôn."

"A."

"Kỳ thực, chắc huynh ấy không nhớ đến ta đâu. Chúng ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện."

"Chưa từng nói chuyện qua mấy lần? Đã như vậy, sao lại kêu là "ái nhân"? Rốt cuộc là quốc sắc thiên tư cỡ nào?"

"Vậy, tâm nguyện của ngươi là gì đây?"

"Ta muốn bảo vệ huynh ấy."

"Nhưng ngươi đã không còn thuộc về thế giới này a."

"Vậy thì đã sao."

"Nếu còn cố chấp, ngươi sẽ không yên nghỉ được."

"Ta nguyện vĩnh viễn không yên nghỉ."

"Nếu như ái nhân ngươi biết chuyện này, chỉ sợ sẽ áy náy buồn phiền đi."

"Vậy ta không cho huynh ấy biết là được rồi."

"Nếu thấy được cũng sẽ biết."

"Vậy không để cho huynh ấy phát hiện ta đang bảo vệ là tốt thôi."

"Trận chiến loạn khiến ngươi phải rời xa người mình yêu...... Xin lỗi. Ta đã không thắng được."

"Vì người tử trận là vinh quang chí cao vô thượng của ta."

"Nhất định sẽ không quên đâu. Thái Tử điện hạ, ta mãi mãi là tín đồ trung thành nhất của huynh."

"...... Ta đã không còn tín đồ. Tin ta cũng sẽ không có chuyện gì tốt, còn có thể mang đến tai hoạ. Ngươi biết không? Đến cả bằng hữu của ta cũng rời bỏ ta."

"Nhưng ta sẽ không."

"Ngươi sẽ."

"Tin ta, điện hạ."

"Ta không tin!" (181)

---------------------------------------------------

"Tại sao không đuổi theo nữa?"

"Ngươi không phải là muốn đem ta dẫn ra rồi lại phát tán dịch mặt người lần nữa hả, ta tại sao phải đuổi theo để cho ngươi đạt được mục đích?"

"Không, ngươi sai rồi. Mục đích của ta không phải 'dẫn ngươi ra ', mục đích của ta, chính là 'ngươi'."

"Vậy ngươi đến tột cùng muốn làm gì?!"

"Ta nói, ta muốn ngươi đến bên cạnh ta."

"Ngươi muốn ta đến bên cạnh ngươi làm cái gì? Lấy mạng của ngươi sao?"

"Thái tử điện hạ, ngươi là mỹ ngọc, để cho ta tới mài giũa ngươi đi."

"......"

"Bằng vào ngươi mà cũng xứng dạy dỗ ta? Sư phụ ta là Tiên Lạc quốc sư, ngươi là cái mốc gì! Hay là quái vật nơi nào tới!"

"Ngươi lại sai rồi, thái tử điện hạ. Phải nói rằng, trên đời này, chỉ có ta mới xứng dạy dỗ ngươi. Sư phụ ngươi ư? Tiên Lạc quốc sư?"

"Ở trước mặt ta, người này căn bản không có giá trị. Trái lại ta dạy cho ngươi, ngươi sẽ tiếp thu rất tốt."

"Ngươi dạy ta cái gì? Đang nói thứ vớ vẩn gì đấy? Hoàn toàn nghe không hiểu!"

"Ta dạy ngươi bài học đầu tiên, chính là: trên đời này có rất nhiều chuyện, ngươi không thể làm được."

"Bài học thứ hai –"

"Ngươi muốn cứu vớt chúng sinh sao? Chúng sinh căn bản không cần ngươi cứu vớt. Bọn họ không xứng." (189)

---------------------------------------------------

"Nhân tiện dạy cho ngươi chuyện thứ ba, chính là: nếu như không thể cứu vớt chúng sinh, vậy chỉ đành diệt chúng sinh. Đem tất cả đạp ở dưới chân, bọn họ mới có thể bái phục ngươi!" (194)

---------------------------------------------------

Tạ Liên đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ kia, một tay giữ chặt đấu lạp trên đầu, một tay che đi bão tuyết trước mặt. Không khí oi bức bị quét sạch, hít sâu một luồng không khí tươi mát lạnh lẽo, y lớn tiếng gọi: "Tam Lang--!!!"

Tiếng vang thứ nhất còn đang quanh quẩn, y liền thoáng bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau. Tạ Liên đầu tiên cứng đờ, vừa cúi đầu, đến khi thấy bên hông là một đoạn tay áo đỏ thẫm cùng giáp cổ tay màu bạc, lúc này mới thả lỏng người. Một giọng nói nặng nề ghé vào lỗ tai y nói: "...Ta muốn phát điên rồi!" (199)

---------------------------------------------------

"Dẫn Ngọc, ngươi muốn trở về Thượng Thiên Đình không?"

"Cái gì?!"

"Ngươi cũng không thích ở lại hạ giới vì Quỷ giới làm một con tốt chứ."

"......"

"Ngài suy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ không phải là thích hay không."

"Ngươi biết không, ngươi trả lời như vậy, ý là chẳng khác nào đang nói: "Đúng vậy, ta không thích, đừng nhắc đến"."

"..."

"Ngươi xuất thân danh môn, môn phái chính thống, xưa nay không đi theo tà ma ngoại đạo, lại là chi trưởng trong phái, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lấy đắc đạo phi thăng vì suốt đời chi cầu. Loại này truy cầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net