Chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay Xử Nữ thấy Sư Tử biểu hiện hơi lạ. Cậu có vẻ không còn để ý hay cằn nhằn những việc làm của Xử Nữ như trước, thậm chí có chút thờ ơ đến cực kỳ dễ tính. Xử Nữ không dám hỏi thẳng chủ thể nên chỉ dám thủ thỉ với bác Bình, coi xem tại sao Sư Tử đột nhiên thay đổi quay ngoắt như thế.

Bác Bình lớn tuổi, trải đời nhiều nên dù đối diện với những điều tưởng chừng sốc điêu đứng vẫn có thể bình chân như vại. Chẳng hạn như hôm kia, bác được một phen hú vía, suýt ngất tại chỗ, nhưng sau khi e hèm vài cái lại có thể trấn tĩnh như thường.

Nghe Xử Nữ tha thiết dò hỏi, bác Bình đắn đo có nên nói với cậu sự thật hay không. Sư Tử nhiều đêm cứ chạy ra ngoài, khuya lơ khuya lắc mới về làm một ông già như bác cũng phải lo theo.

-Ờm... thì là cũng có một chút chuyện.

-Chuyện gì vậy bác?

-Thì... thì... - Bác Bình ấp úng. - Thì là cái lúc cậu Thiên Yết...

Nghe tới đây, Xử Nữ đã đủ đoán ra vế tiếp theo. Hai má cậu ửng đỏ, tim đập thình thịch. Đến giờ, triệu chứng đấy vẫn chưa hết. Khựng lại vài giây, Xử Nữ hoảng hốt:

-Sư Tử đã thấy rồi ạ?!

Bác Bình gật đầu.

Vai Xử Nữ buông thõng, mắt nhìn xa xa vào một điểm vô hình. Cậu không ngờ khoảnh khắc ấy lại được tất cả mọi người trong nhà chứng kiến. Kỳ này tiêu thật rồi. Nếu chuyện đến tai ba mẹ Sư Tử và Thiên Yết thì sẽ như thế nào? Xử Nữ không dám nghĩ.

-Cơ mà cháu đừng lo lắng quá...

Bác Bình an ủi.

-Chắc... Sư Tử bị sốc nhẹ thôi. Thiên Yết mới là người đáng lo.

Xử Nữ nhướn mày:

-Tại sao ạ?

-Vì cậu ấy... lần đầu tiên bị như vậy...

-Hả? Bác nói vậy là sao ạ?

Bác Bình thở dài:

-Thiên Yết từ nhỏ đến lớn chưa quen bạn gái.

Xử Nữ kinh ngạc.

-Thật ạ?

-Ừ... cho nên bác không biết chuyện này có khiến cậu ta bị... lậm hay không.

"Ơ, thế còn cháu thì sao?" Xử Nữ thầm nghĩ. Bộ trông cậu giống thích con trai ngay từ lần đầu gặp hay sao. Nạn nhân là cậu cơ mà. Xử Nữ thở dài. Công nhận là cậu không có hứng thú mấy với con gái, nhưng dù sao bản thân cũng có chút phẩm vị chứ.

Trước mắt, tạm thời đừng bàn lý do tại sao Thiên Yết tự nhiên nổi hứng khoá môi Xử Nữ. Chuyện quan trọng là phải bắt chuyện với Sư Tử. Sáng nay, cậu ta ra ngoài từ sớm, không biết khi nào mới về. Xử Nữ định bụng sẽ chờ ngay cửa, khi thấy thì lập tức ập tới ngay.

Vừa nhắc, tiếng xe đạp kính coang liền vang lên. Xử Nữ đặt lại nửa chiếc bánh bông lan lên dĩa và phóng như bay lên nhà trên.

-Sư Tử!

Sư Tử thờ ơ lướt qua tựa như Xử Nữ không hề tồn tại.

-Khoan đã!

Sư Tử làm lơ, tiếp tục bước đi. Xử Nữ gọi mãi không được bèn lao tới nắm áo Sư Tử kéo lại.

-Đứng lại một chút, tôi có chuyện cần nói.

Sư Tử trầm mặc lên tiếng sau một hồi im lìm.

-Cái gì?

Nhận thấy tín hiệu đồng ý, Xử Nữ vui mừng:

-Cậu... muốn ăn bánh bông lan không?

Xử Nữ khói xì ra hai bên tai. Chuyện cậu định nói rõ ràng không phải chuyện này. Nhưng vì ngại đề cập thẳng thắng nên trượt mồm nói sang chủ đề khác.

-Không phải! Ý tôi là mấy hôm nay cậu ổn chứ?

-Mắc mớ gì cậu.

Xử Nữ ít nhiều đoán được câu trả lời của Sư Tử. Nhớ ngày trước Sư Tử từng bảo trước lúc tai nạn, Xử Nữ đã làm một chuyện có lỗi với Sư Tử - phản bội tình cảm của cậu. Xử Nữ tới giờ vẫn còn ám ảnh. Chuyện xảy ra với Thiên Yết, cậu hoàn toàn không có chủ đích. Tuy giữa cậu và Sư Tử đã không còn là gì của nhau nữa nhưng Xử Nữ muốn kể sự thật rõ ràng, tránh gây hiểu lầm.

-Ừm... tôi nghe nói đêm trước cậu đã nhìn thấy... ờm... Nói chung là cậu vẫn ổn chứ?

Sư Tử quay lại, một tay hướng tới nắm cổ áo Xử Nữ thô bạo lôi về phía mình.

-Đồ phản bội như cậu không cần đi quan tâm người khác.

Xử Nữ sửng sốt, nhất thời không nói được gì chỉ có thể chằm chằm nhìn Sư Tử.

-Tôi thật hối hận vì đã cứu cậu.

-Sư...

-Đừng kêu tên tôi! Tởm chết đi được.

Sư Tử hất tay, đẩy ngã Xử Nữ ra sau. Cậu té phịch xuống đất nhưng không hề bị câu nói vừa rồi làm cho nhụt chí. Xử Nữ đứng dậy, một lần nữa cầm cánh tay Sư Tử giữ chặt.

-Tôi chưa nói xong! Chuyện giữ chúng ta rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Tôi và cậu không còn là người yêu nữa đúng không?

Sư Tử nhếch môi khinh thường:

-Muốn cắt đứt quan hệ để dễ dàng qua lại với người khác à?

-Qua lại hồi nào? Với ai?

-Qua lại với ai tự bản thân cậu hiểu rõ.

-Tôi không hiểu! Tôi muốn chính miệng Sư Tử nói ra.

Xử Nữ biết nói ra câu này phải cần biết bao liều lĩnh. Thậm chí giờ Sư Tử có bay qua cạp cậu một miếng thì Xử Nữ cũng không dám nửa lời than trách. Cậu vừa bị mất trí nhớ vừa cộng thêm Sư Tử cứ úp úp mở mở nên quẫn bách không chịu được.

Nét mặt Sư Tử bỗng thay đổi, tay thình lình nắm mạnh tóc Xử Nữ, ngửa cả khuôn mặt cậu lên nhìn mình:

-Được. Nếu cậu muốn nghe sự thật thì ngủ với tôi đi. Tôi không những trả lời câu hỏi của cậu mà còn kể cho cậu nghe tất cả những ký ức mà cậu đã quên nữa. Sao? Thấy thế nào?

Xử Nữ chớp mắt, ngực đập mạnh liên hồi vì sợ hãi và căng thẳng. Để được nghe những gì mình muốn, Xử Nữ bắt buộc phải trả một cái giá thật đắt, thậm chí không đủ can đảm để mở lời chối từ. Nếu bỏ cuộc, Xử Nữ chưa chắc có thể ung dung tiếp tục nhận sự giúp đỡ của Sư Tử. Còn nếu giả vờ bỏ qua, cậu sẽ bị tình hình này làm rối bời.

-Không thể có cách khác sao? - Giọng Xử Nữ run run.

-Không thể! - Sư Tử Nhấn giọng, buông Xử Nữ ra. - Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy tới tìm tôi.

Nói xong, Sư Tử bỏ lên lầu. Xử Nữ thừ người, tâm trạng xuống dốc không phanh. Xử Nữ thật sự muốn cả hai quay lại như trước đây, làm những người bạn tốt. Tình cảm, Xử Nữ thực sự không hề thấy rung động một chút nào. Cậu vì nghĩ trước đây đã từng là người yêu thì bây giờ chắc chắn sẽ phải có điểm gì đó của Sư Tử khiến cậu có thể yêu lại một lần nữa, nhưng không. Xử Nữ đối với Sư Tử vừa như bạn, vừa như người thân. Cậu thích Sư Tử đó, nhưng không phải loại thích mà cậu ấy mong chờ.

-Xử Nữ?

-Thiên... Thiên Yết?

Chạm mặt ngay thời điểm không nên nhất. Đầu Xử Nữ xoay mòng mòng. Tim nhún nhảy, nhớ lại cảnh trước cửa.

-A... anh về rồi.

Nhìn bộ dạng thất thần của cậu, Thiên Yết có chút hoài nghi nhưng không hỏi thẳng mà chỉ nhìn cậu chằm chằm rồi tự động mỉm cười. Xử Nữ thoáng bối rối trước biểu cảm của Thiên Yết, không dám bình luận. Cậu gãi gãi đầu, hai má lần nữa đỏ bừng vì nhớ lại chuyện tối qua. Để phá tan bầu không khí gượng gạo, Xử Nữ lên tiếng trước.

-Anh... ăn gì chưa?

Thiên Yết lắc đầu.

-Chưa.

-Ồ... Vậy chờ một lát, tôi dọn cơm.

-Ừm. Cậu ăn với tôi nhé?

-À... hả?

-Nếu cậu không ngại.

Nếu trả lời ngại thì là Xử Nữ cho người ta biết rõ rõ ràng ràng mình có tật giật mình. Còn nếu nói không ngại thì lát nữa sẽ ngại chết ở bàn ăn. Rốt cuộc, chọn cách nào cũng vô phương. Thôi thì kéo theo người khác. Dù có ngại thì cũng không lo một mình cậu và Thiên Yết bốn mắt nhìn nhau.

-Bác Bình ơi! Ra ăn cơm!

Xử Nữ lảnh lót gọi. Bác Bình quệt nhẹ mồ hôi, ậm ừ vài tiếng xong ra bàn ngồi. Thiên Yết hỏi han mấy câu lại hay tin nhà bác dưới quê đang sửa sang, cộng thêm phải dời mồ mả tổ tiên ông bà vì vừa được lệnh giải toả, bác Bình vừa muốn về lại vừa không muốn giũ bỏ trách nhiệm nên đang khá đau đầu.

-Bác cứ về đi. Ở đây có Xử Nữ là được rồi.

Chính vì còn lại một mình Xử Nữ nên ông già này mới sợ đó! Hỡi ơi cả đời già chưa từng thấy cảnh hai người... đàn ông hôn môi bao giờ. Chưa kể Thiên Yết là con trai trưởng, nói theo ông bà ta, cậu là người mang trọng trách nối dõi tông đường. Chẳng lẽ vì lâu quá không tiếp xúc với phụ nữ nên thành ra đổi tánh nết?

-E hèm... cậu Thiên Yết nè, tôi nghĩ...

Bác Bình chưa nói xong Thiên Yết đã cắt ngang.

-Bác nghĩ cho Xử Nữ ở nhà một mình sẽ bất an phải không?

-Ơ...

-Đừng lo. Con sẽ theo dõi sát sao Xử Nữ, tuyệt đối không để cậu ấy chịu thiệt thòi.

-Hả? Không phải... ý tôi là...

-Sẽ không cắt lương đâu bác yên tâm.

Ấp úng nãy giờ cuộc cũng không thể nói ra thẳng vấn đề, bác Bình đành ngậm đắng nuốt cay. Nghĩ tới nghĩ lui, bác vẫn không hiểu tại sao Thiên Yết lại làm vậy. Nếu là Sư Tử thì bác Bình đã không ngạc nhiên đến thế.

Xử Nữ dọn đầy đủ cơm canh lên bàn sau đó ngồi phía bên bác Bình và xới cơm mời mọi người.

-Để con lên gọi Sư Tử.

-Không cần. - Thiên Yết can ngăn. - Cậu nghĩ nó sẽ xuống à.

Xử Nữ trầm mặc. Phải rồi, hai người mới xảy ra mâu thuẫn, gọi cậu ấy xuống chỉ tổ làm đối phương khó chịu, căm ghét thêm. Thôi thì để cậu ấy bớt giận rồi, Xử Nữ sẽ bưng cơm lên sau.

Xử Nữ suốt bữa ăn hầu như chỉ cắm mặt vào bát cơm, không nói cũng không nhìn. Thiên Yết không nói. Cả bàn không ai chịu nói.

Bỗng, một đầu đũa từ đâu đi tới đem theo một khúc thịt gắp vào chén Xử Nữ. Ngước lên, cậu thấy Thiên Yết đang cười cười nhìn mình.

-Sao cậu không ăn thịt cá?

Nói tới đây phải nhắc tới chuyện Xử Nữ bị ám ảnh bởi thân phận tôi tớ, mấy ngày đầu vào làm đều ăn cơm thừa nên thịt thà không dám đụng, toàn chan canh trộn rau nuốt cho qua bữa.

-Cảm... cảm ơn anh.

-Lát nữa tôi có chuyện cần cậu giúp.

-Dạ là chuyện gì?

-Lát nữa rồi biết.

Xử Nữ tò mò nhưng nghe vậy cũng không hỏi thêm. Cậu chỉ ước mình không làm hỏng chuyện là được.

Rửa bát đĩa xong xuôi, Xử Nữ nhớ lời của Thiên Yết và ghé vào phòng sách. Có thể nói, gia đình Thiên Yết cất giữ rất nhiều sách. Theo lời của bác Bình, ông nội của Thiên Yết là một nhà văn kiêm nhà văn, từng sáng tác rất nhiều tác phẩm nhưng không xuất bản. Chỉ tới đời của ba Thiên Yết, nền kinh tế đổi khác, công việc cũng huyển theo hướng kinh doanh nhiều hơn. Ông vì để bảo vệ truyển thống xưa nên xây dựng một phòng sách riêng, nhằm lưu giữ các bài viết của ba mình. Sư Tử và Thiên Yết có lẽ do di truyền nên cũng rất thích đọc sách và đều tốt nghiệp ở trường xã hội nhân văn. Cả hai thường sưu tầm sách và chất đống ở phòng này.

-Phiền cậu dọn dẹp lại đống sách báo trong này. Ở trên gáy sách có đánh số, theo chỉ dẫn viết trên kệ là được.

-Vâng, tôi hiểu rồi.

-Ừm.

Thiên Yết ngồi vào bàn phía bên kia phòng và mở laptop lên gõ lách cách. Xử Nữ căng thẳng, thi thoảng lại liếc nhìn sang Thiên Yết đang làm gì và có biểu cảm như thế nào. Đoán chắc chẳng có gì ẩn ý trong này đâu, Xử Nữ mới tập trung dọn dẹp sách vở. Và sau một hồi dọn dẹp, cậu háo hức tới mắt chả còn để ý gì tới xung quanh nữa. Toàn bộ sách ở đây đều là những cuốn cậu thích. "Chắc chẳng phải trùng hợp đâu nhỉ?" Xử Nữ cầm một quyển lên, mắt long lanh thầm nghĩ.

"Là định mệnh!"

Xử Nữ thầm hét trong lòng, nâng niu từng quyển sách trên tay như báu vật, cẩn thận xếp chúng vào từng hốc kệ. Tới khi gặp những quyển cuồng quá đỗi, Xử Nữ mới len lén, lật ra đọc vài ba dòng. Quyển cậu đang cầm trên tay hiện tại là "Điều Kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya," có vẻ rất quen thuộc nhưng Xử Nữ không nhớ mình đã đọc nó khi nào. Thình lình, một cơn nhói xoẹt qua đầu Xử Nữ. Cậu đưa hai tay ôm đầu và đánh rơi quyển sách.

-Xử Nữ?

-À... tôi không sao.

Xử Nữ hơi chóng mặt, cúi xuống nhặt quyển sách lên. Giữa trang sách hình như rơi ra một vật gì đó, hình như thẻ đánh dấu trang. Xử Nữ định đặt nó lại vào trong nhưng khi lật lên, mi mắt cậu giật nhẹ. Trên tấm thẻ là hình vẽ hai người que đang nắm tay, bên trái cao hơn bên phải, bên phải cười tươi hơn bên trái, ngoài ra phía trên đầu mỗi người que còn có ghi tên "Thiên Yết," "Xử Nữ."

Xử Nữ nhìn chằm chằm tấm thẻ, bao nhiêu nêu nhăn dần dần đều tụ lại giữa trán. Cậu siết chặt tấm thẻ, nhìn nhanh sang Thiên Yết rồi lại nhìn xuống tiêu đề của quyển sách. Thấy bên kia bỗng dưng yên tĩnh bất thường, Thiên Yết ngó qua và rồi anh bắt gặp Xử Nữ đang cầm một quyển sách và đứng như trời trồng.

-Xử Nữ?

Thấy cậu không trả lời cũng không nhìn mình, Thiên Yết bèn đứng dậy và đi tới.

-Xử Nữ, có chuyện gì sao?

Xử Nữ vẫn đứng bất động. Không quá khó để anh nhìn thấy tấm thẻ mà Xử Nữ đang giữ trong tay. Thiên Yết hụt mất một nhịp tim. Nhìn tựa sách, anh liền hiểu ra lý do vì sao Xử Nữ lại phản ứng như vậy.

-Xử Nữ...

Xử Nữ tránh ngay cánh tay toan chạm vào mình kia và tiếp tục lùi lại vài bước.

-Xử Nữ, tôi...

Không để Thiên Yết kịp kết thúc câu, Xử Nữ cắt lời:

-Tại sao? Tấm thẻ này là sao? Tại sao lại có tên tôi và...

Ngoài ra, trên tấm thẻ còn ghi chú ngày tháng năm là vào khoảng ba năm trước. Thiên Yết trầm mặc, ngoài nhìn chằm chằm Xử Nữ cùng biểu cảm hoang mang của cậu ra, anh không hé nửa lời.

-Nói cho tôi biết, tại sao tấm thẻ này lại ghi tên của anh và tôi? Hình này là do ai vẽ?

Thái độ kiên quyết của Xử Nữ khiến Thiên Yết có muốn không nói của không được. Mắt anh khẽ cụp xuống, đáp:

-Là do em vẽ.

-Là tôi? Tại sao? Chúng ta trước đây từng quen biết nhau sao?

Thiên Yết gật đầu. Xử Nữ ngỡ ngàng, vội vã hỏi tiếp:

-Vậy... tại sao tôi lại vẽ tấm thẻ này? Chúng ta là gì của nhau? Là bạn hay người quen? Hay là...

Nói tới đây, Xử Nữ bỗng nhớ lại cảnh Thiên Yết hôn mình vào đêm hôm trước, cổ họng nghẹn cứng, đầu thêm một lần nữa đau rần.

-Mau trả lời cho tôi biết... Chúng ta là gì của nhau?

Thiên Yết nhìn thẳng Xử Nữ, ánh mắt chất chứa vô vàn thứ nhưng rõ nhất vẫn là tâm tư mông lung, hồi hộp của anh khi thấy bộ dạng hoảng hốt của cậu.

-Chúng ta... từng là người yêu.

Xử Nữ trợn mắt, lùi nhanh tới mức cả tấm lưng đập mạnh vào kệ sách đằng sau. Nét mặt cậu hỗn loạn, rối bời, tay chân đều run rẩy như thể nếu không nhờ kệ sách thì không thể đứng vững.

-Không đúng! Tôi và anh từng là người yêu? Không thể nào!

Xử Nữ phì cười, giương cặp mắt day dứt khẳng định:

-Anh đang nói đùa phải không? Làm sao tôi có thể là người yêu của anh trong khi tôi cũng là người yêu của Sư Tử?

Thiên Yết kinh ngạc:

-Em nói gì cơ?

Xử Nữ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh:

-Sư Tử nói tôi và cậu ấy từng là người yêu.

Mắt Thiên Yết hẹp lại chỉ bằng hai phần ba hiện tại. Anh bắt lấy tay Xử Nữ, ngăn cho cậu chạy ra khỏi phòng hoặc có bất kỳ ý định di chuyển nào.

-Em và Sư Tử là người yêu? Không thể nào! - Thiên Yết lớn giọng phản bác.

Xử Nữ bất ngờ trước phản ứng mãnh liệt của Thiên Yết. Cổ tay của cậu cũng bị nắm chặt đến tụ máu.

-Tôi mới chính là người yêu của em, không phải Sư Tử!

-Nói như thế... chẳng lẽ Sư Tử gạt tôi hay sao?

Thiên Yết kéo mạnh Xử Nữ về phía mình.

-Nghe cho rõ! Trước đây em là người yêu của tôi, chỉ có một mình tôi. Quyển sách kia là em tặng tôi. Tấm thẻ đánh dấu trang cũng là em vẽ tặng tôi.

Xử Nữ bàng hoàng, mắt chỉ có thể run rẩy nhìn vào một điểm vô định nào đó để đúc kết lại những gì mình vừa nghe. Con số ghi trên tấm thẻ lúc này như một chiếc chìa khóa, mở lại hòm ký ức từ lâu đã bị phong bế của cậu. Tần suất choáng váng ngày càng tăng thêm, Xử Nữ nhắm tịt mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Trước đây, khi nghe Sư Tử bảo mình là người yêu của cậu, Xử Nữ không hề có một ấn tượng hay phản ứng nào. Nhưng hôm nay, khi Thiên Yết khẳng định điều tương tự, đầu Xử Nữ như muốn nổ tung. Vô vàn hình ảnh mờ ảo, chớp tắt chớp biến.

Nhìn xuống quyển sách dưới chân, Xử Nữ đẩy Thiên Yết ra, hoảng loạn nói:

-Tôi không biết! Tôi không nhớ! Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tại sao cả hai người đều nói khác nhau?

-Xử Nữ! Em định đi đâu?

Xử Nữ một tay ôm đầu, một tay giơ về phía sau, ngăn cản:

-Xin lỗi, phiền anh đừng đuổi theo. Tôi muốn ở một mình.

Dứt lời, cậu chạy ra khỏi phòng sách.

Xử Nữ chạy thẳng lên lầu, dừng ngay trước cửa phòng của Sư Tử, đập mạnh:

-Sư Tử! Cậu mau ra đây! Tôi có chuyện muốn hỏi! Cậu mau ra đây!

Bác Bình nghe tiếng la hét ầm ĩ trên lầu liền ba chân bốn cẳng chạy lên kiểm tra.

-Xử Nữ? Con làm gì thế?

Xử Nữ quay lại, lập tức nhào tới bác Bình:

-Sư Tử đâu? Cậu ấy đâu rồi?

-Từ từ... bình tĩnh. Sư Tử đã đi ra ngoài rồi?

-Bác có biết cậu ấy đi đâu không?

-Hình như là... đến quán bar Angel... Angel gì đấy nhỉ?

Nghe tới đây, Xử Nữ không chần chừ một giây, phóng ra khỏi nhà như bay tới nỗi bác Bình phải hoa cả mắt.

Xử Nữ một mình giữa đêm tối, băng băng chạy đi. Cảm xúc tụ hợp tạo thành một cỗ máy, tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân của cậu. Mồ hôi hay nước mắt tung bay trong gió, Xử Nữ không quan tâm nữa. Sự thật là thứ duy nhất cậu muốn biết.

Sau gần nửa tiếng chạy không ngừng nghỉ, địa điểm quen thuộc dần hiện lên. Đây là nơi từng để lại cho Xử Nữ nhiều kỷ niệm không hay cho lắm, nhưng nỗi sợ nhỏ nhặt kia làm sao so sánh với nỗi sợ quên đi tất cả sự thật mình từng trải qua.

"Cậu đã phản bội tôi."

Câu nói bỗng vọng về trong tâm trí, giục Xử Nữ lao thẳng vào quán bar Angeliece.

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chói loà tạo ra với mục đích đem đến niềm vui cho khách đối với Xử Nữ bây giờ chẳng khác nào tiếng trống giục giã, dồn ép, đem tim cậu làm dùi trống đánh ầm ĩ từng hồi. Xử Nữ một thân áo thun trắng, quần thể dục sọc trắng đi xung quanh quán bar, lục lọi từng ngóc ngách. Một người nhìn, kéo theo vài người nhìn và cuối cùng là hầu như tất cả ai nhìn thấy cậu đều ngoái đầu xem cái thằng sinh viên nghèo kia vì cái lý do gì mà đi lung tung trong một quán bar nhất nhì Sài Gòn.

Bên kia quầy, Mỹ Xuân đang nhấm nhám từng ly rượu đỏ óng, kinh ngạc nhìn sang một bóng người quen thuộc. Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi cầm theo ly rượu mà tiến đến gần Xử Nữ.

-Cậu làm gì ở đây vậy?

Nghe tiếng gọi, Xử Nữ quay lại. Dựa vào những gì xảy ra vào lần gặp mặt đầu tiên, Xử Nữ đáng lẽ sẽ không hào hứng mấy khi gặp lại Mỹ Xuân, nhưng khi mặt giáp mặt với cô lần thứ hai, Xử Nữ lại hết sức mừng rỡ, mừng đến run rẩy.

-Mỹ Xuân, cậu có nhìn thấy Sư Tử không? Sư Tử có đến đây không?

Mỹ Xuân khá thắc mắc trước bộ dạng hấp tấp của cậu. Cô bình thản nghi vấn:

-Cậu tìm Sư Tử làm gì?

-Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu ấy.

-Ồ... - Mỹ Xuân nhướn mày. Ngưng một chặp, cô nói. - Có, tôi biết Sư Tử đang ở đâu.

-Thật không? Vậy mau nói cho tôi biết đi!

-Có lẽ tôi nói tên cậu cũng không biết đâu. Thôi thì như vầy, để tôi kêu tài xế của tôi chở cậu đến đó.

Xử Nữ hơn cả vui mừng, liên tục cảm ơn Mỹ Xuân:

-Cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn cậu!

Mỹ Xuân nhấc máy, đi qua một góc dặn dò rồi quay trở lại báo Xử Nữ:

-Rồi. Cậu ra ngoài cửa, sẽ có một chiếc xe hơi màu đen đợi cậu ở đó. Cứ nói tên mình là được.

-Được, tôi biết rồi! Cảm ơn Mỹ Xuân rất nhiều.

Không lãng phí thêm một giây nào nữa, Xử Nữ chạy vụt ra ngoài. Đằng sau, Mỹ Xuân chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay trở về quầy bar. Đặt ly rượu lên quầy, Mỹ Xuân khẽ hất mái tóc dài mượt của mình, đằm thằm nhìn Sư Tử.

-Xin lỗi, em đi trả lời điện thoại.

Sư Tử vừa từ phòng vệ sinh trở ra, không nói gì, tiếp tục cầm hết ly rượu này đến ly rượu khác cho vào miệng. Cảm giác phẫn nộ, thất vọng, và đau khổ đè nén trên tim khiến Sư Tử không thể nghĩ tới gì khác ngoài hình ảnh thân mật của Xử Nữ và Thiên Yết. Viễn tưởng những cố gắng của hiện tại có thể vùi lấp quá khứ, thì ra so với hai khái niệm thời gian kia thì tình cảm của con người chính là thứ trường tồn dai dẳng đáng sợ nhất.

... To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net