Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngủ một giấc, tỉnh dậy, nó không còn nhớ gì nữa. Tuy nhiên, không phải nó quên hết sạch sành sanh, mà là nó chỉ nhớ mỗi tên nó, dì hai của nó và nó là một sinh viên khoa báo chí ở trường đại học xã hội nhân văn, ngôi trường nó yêu thích. Bác sĩ bảo, đầu nó bị chấn thương dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, vài tháng sau khi vết thương lành lại thì có thể sẽ khôi phục ký ức. Dì hai nó bồn chồn khi nghe hai từ "có thể." Bởi vì dì biết ước nguyện của nó cuối cùng... đã vô tình trở thành sự thật.

Nó ngơ ngác cười, gọi dì nó và bâng quơ hỏi tại sao mình lại nhập viện. Nghĩ ngợi vài giây, dì nó bảo ừ thì nó bị tai nạn giao thông. Nó tin cái rụp và thầm cảm tạ diêm vương vì đã không rước nó về "ở rể."

Ngó sang bên cạnh, nó hết sức thắc mắc tại sao người con trai kia cứ liên tục nhìn mình chằm chằm. Ban đầu, nó nghĩ chắc có lẽ là thân nhân của bệnh nhân nào đó nằm cạnh. Nhưng không, người này dung mạo tuấn tú, sáng láng, phong cách bụi bặm lãng tử, cả mái tóc cũng được nhuộm một màu vàng óng. Đặc biệt, đôi mắt anh ta u uất, trầm mặc luôn dán chặt vào nó.

Thấy nó lúng ta lúng túng, dì hai mới vội vàng lên tiếng.

- À, đây là Sư Tử... bạn học của con.

- Bạn học?

- Ừ, là bạn chung lớp đại học của con đó. Cậu nhóc đã gọi xe cấp cứu cùng đưa con đến bệnh viện.

Nó bất ngờ:

- Thật ạ!? Nhưng tại sao...

- Tại sao cậu lại không nhớ tôi?

Chất giọng dày và ấm, mang một âm hưởng nặng nề chợt vang lên, tác động đến một phần nghi ngại trong nó.

- Anh... anh là ai?

Sư Tử trừng mắt, tay tự động nắm chặt. Giữa không gian tĩnh lặng, người ta chợt nghe một tiếng xoảng thật lớn. Y tá lướt ngang, giật mình lật đật đặt dụng cụ xuống chạy vào. Dì hai hoảng hốt, không kịp bay tới can ngăn...Và nó, cũng bàng hoàng không kém.

- Khốn kiếp! Tôi là Dương Sư Tử! Dương Sư Tử! Nghe rõ chưa?

Sư Tử vừa siết cổ áo nó vừa hét lớn. Tròng mắt cậu long sòng sọc, tràn ngập phẫn nộ xuyên thẳng vào tim nó.

Nó sợ sệt, lắc lắc đầu rồi nhẹ nhàng gạt tay Sư Tử khỏi áo mình.

- Xin lỗi anh... Tôi không biết.

Dì hai bấy giờ bèn khổ sở van nài:

- Xin cậu, tất cả tiền viện phí, tiền phẫu thuật, tôi sẽ cố gắng chi trả trong thời gian sớm nhất. Cậu Sư Tử, tôi xin cậu... Xử Nữ nó mới tỉnh dậy thôi, đừng làm nó kích động.

- Gì cơ? Tiền...

Xử Nữ bần thần nhìn dì mình. Phải rồi, nó sực phát hiện ra dòng chữ bệnh viện quốc tế Pháp Việt in trên vách tường. Sống ở Sài Gòn hai năm, nó ít nhiều nghe nói mỗi ngày ở đây tốn từ năm trăm đến vài triệu là chuyện bình thường. Cơ mà dì nó chỉ là một nhân viên phụ bếp ở căn tin thì làm sao đủ khả năng để đưa nó đến một bệnh viên xa xỉ thế này cơ chứ.

- Dì... - Nó nghẹn ngào gọi, nhưng dì nó chỉ biết cúi mặt xót xa.

Sư Tử chỉ vào mặt Xử Nữ.

- Kể từ tuần sau, dọn tới nhà tôi, làm công trả nợ.

- Sao cơ ạ? - Dì hai thảng thốt,

- Chỉ một mình cậu ta thôi.

- Cậu Sư Tử! Tôi sẽ đi thay Xử Nữ...

Sư Tử cắt ngang:

- Dì khỏi cần nói nữa. Tôi không muốn bị thiên hạ bảo mình ngược đãi người lớn tuổi. Cậu ta chỉ mới hai mươi, chắc chắn sẽ làm được công việc nặng nhọc. Huống hồ chi đây hoàn toàn do lỗi của cậu ta. Tự làm tự chịu!

Dì hai thẫn thờ ngồi thụp xuống ghế trong khi Xử Nữ chẳng thể thu nhận kịp những câu từ sâu cay thốt ra từ miệng Sư Tử. Nó thừ người, trong đầu vang đi vang lại mãi lời tuyên bố của người "bạn học" nó không tài nào nhớ nổi. Cánh cửa giật sầm, bỏ lại nó và dì nó bất lực nhìn nhau.

...

Tháng chín, mùa thu nhưng nắng Sài Gòn vẫn gắt như giữa hè. Cái nóng bỏng rát, khó chịu khiến ai nấy chỉ muốn chui rúc trong nhà. Dì nó... nhặt được nó chính là vào một chiều thu mười tám năm trước. Hai tuổi, mẹ nó dắt nó đi mua kẹo. Bà xoa đầu bảo nó ngoan ngoãn đứng đợi mình một chút. Nó cười tươi, ngoắc tay với mẹ, hứa sẽ vâng lời. Hoàng hôn buông, vàng úa như màu kẹo trên tay nó. Dòng người tới lui tấp nập, chả màng để ý tới nó. Nó thu gối, ngồi dưới gốc cây, kiên nhẫn đợi mẹ, đợi mãi, tới khi bóng tối bao phủ hòa chung với mái tóc rối lòa xòa của mình.

Tán cây rung rì rào, như muốn xua đuổi cái sinh vật dai dẳng khỏi lãnh thổ. Thế nhưng, nó vẫn lì lợm ngồi đấy và tự nhủ chắc mẹ sắp về. Đợi thêm hai tiếng nữa, tới nỗi bụng đói cồn cào, lúc bấy giờ bản năng của một đứa trẻ mới giục nó đứng dậy và chạy đi tìm mẹ. Bàn chân chập chững bước đi vô phương hướng, dò xét từng nơi trong vô vọng. Phố xá nhộn nhạo, vui tươi, đối với một đứa trẻ hai tuổi như nó đều là bóng đêm bế tắc hãi hùng. Và rồi, giữa đường, nó đã phải khóc òa và chấp nhận sự thật rằng mẹ nó đã bỏ nó mà đi.

...

- Con đừng đi vội, có gì để dì đến nói chuyện với cậu ấy.

Xử Nữ đầu vẫn còn quấn băng, sắp xếp quần áo vào chiếc balo sờn cũ, vui vẻ khuyên.

- Không sao đâu. Con đi chỉ vài tháng thôi. Trả hết tiền viện phí xong con sẽ về. Dì đừng lo.

- Nhưng mà...

- Thôi mà. - Xử Nữ thả phịch chiếc ba lô xuống đất và đặt hai tay lên vai dì mình trấn an. - Con hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ và cố gắng về sớm. Nếu là bạn con thì cậu ấy chắc chắn là người tốt. À, hay là con sẽ xin Sư Tử cuối tuần cho con về thăm dì nha.

Tuy nỗi lo đã vơi dăm ba phần nhưng vẻ mặt của dì vẫn hiện rõ mồn một bất an.

- Con nhớ giữ gìn sức khỏe...

- Câu đó dành cho gì mới đúng. Con là thanh niên trai tráng mà, chút xíu tai nạn có là gì.

Xử Nữ gồng chuột, ra bộ oai phong rồi khoác ba lô lên vai. Cậu nhìn thấy đôi mắt của dì rưng rưng nhưng vì không muốn không khí ảo não bi thương nên cố gắng cười híp cả mắt, bông đùa vẫy tay.

- Con đảm bảo sau khi trở về sẽ mập thù lù cho dì xem! Tạm biệt!

Cánh cửa đóng lại, nước mắt của người dì thương cháu đứt ruột không kiềm được mà rơi lã chã. Dì cả đời hàm oan bị nhà chồng phủ bõ, không con không cái. Run rủi lắm mới nhận nuôi được một đứa cháu ngoan ngoãn và thương mình hết mực. Chỉ là dì không ngờ nó lại một lần nữa vì tình ái mà chịu khổ đau. Thôi thì, coi như tai nạn ấy cũng đã giúp Xử Nữ kết thúc mối tình đầu ngang trái dở dang.

...

Lần theo địa chỉ, Xử Nữ tìm tới nhà của Sư Tử. Căn biệt thự rộng lớn sang trọng nằm trong khu Phú Mỹ Hưng. Nó chẳng mấy kinh ngạc vì cả trường ai cũng biết Sư Tử là con trai út của tập đoàn truyền thông giải trí Thiên Tử. Sau khi xuất viện, Xử Nữ có cơ hội ghé vào trường hai ba lần để mượn tập chép bài nên sẵn "khéo léo" tìm hiểu vài thông tin về chủ nợ của mình. Điều duy nhất khiến nó băn khoăn là tại sao mọi người đều bật cười khi nghe Xử Nữ hỏi Sư Tử là ai. Họ khăng khăng bảo chính cậu phải là người hiểu Sư Tử nhất chứ. Phải chăng nó và Sư Tử trước tai nạn thật sự thân nhau?

Cổng lịt kit mở ra... Xử Nữ khom người chào.

- Chào bác! Con là Xử Nữ.

- À. - Bác trai ấy cắt ngang. - Là người cậu Sư Tử gọi đến phải không?

- Dạ đúng rồi!

- Mời cậu vào.

Xử Nữ mừng mừng tủi tủi vì cách hành xử của người đầu tiên mình gặp thật cởi mở và thân thiện, không lạnh lùng và nghiêm khắc như cậu vẫn tưởng tượng sau khi xem xong mấy bộ phim người giàu kẻ nghèo.

- Sư Tử có ở nhà không ạ?

- Cậu ấy mới đi ra ngoài với bạn nên có căn dặn tôi sắp xếp phòng và công việc cho cậu.

- Cảm ơn bác. Bác là người thân của cậu ấy ạ?

- Không. Tôi là quản gia... nói nôm na cũng là người giúp việc.

- Ồ, vậy chúng ta là đồn nghiệp rồi. Mong bác giúp đỡ.

Nhìn cậu bé mảnh khảnh hớn hở rảo bước bên cạnh, ngày hôm nay của bác Bình bỗng rộn ràng lạ kỳ. Bình thường cả căn biệt thự này ồn lắm cũng chỉ là lúc một con ruồi, một con muỗi lạc đàn vo ve bay qua. Có lẽ kể từ hôm nay, căn biệt thự sẽ náo nức lắm đây.

Sau khi cất cặp vào căn phòng ngủ đơn sơ sát vách nhà bếp (bình thường là nơi ngủ và sinh hoạt của mấy cô phụ trách nấu ăn), Xử Nữ theo chân bác Bình tham quan một vòng những nơi "trọng yếu" của ngôi nhà.

Sơ lượt tất cả, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp nằm ở tầng trệt. Tầng một là phòng ngủ của cậu chủ lớn và cậu chủ nhỏ cùng phòng sách. Tầng hai là phòng của ông bà chủ, tuy nhiên tạm thời bị bỏ trống do cả hai đều đã đi dụ lịch nước ngoài. Phía trước nhà là hồ cá và vườn hoa, sau nhà là nơi để giặt giũ phơi đồ.

Công việc chủ yếu của bác Bình là ghi chép chi tiêu hằng tháng, bất kể số tiền nào cũng phải liệt kê rõ ràng, dù là một ngàn đồng mua bao ni lông. Còn nữa, những công việc ngoại giao như gửi quà cho đối tác hay nội giao như kiểm tra tình hình sức khỏe, hòa thuận của hai cậu chủ đều do bác thay mặt gánh vác. Nghe xong mới biết vợ chồng họ Dương tin tưởng bác Bình thế nào. Xử Nữ bây giờ cũng phải kính nể ông lão tám chín phần.

- Nhà mình to thật đấy.

- Ừ, nhưng bình thường vắng lắm.

- Vậy công việc của con thế nào ạ?

- Đây, con đọc đi.

Xử Nữ ngậm cười, ú ớ nhận từ tay bác Bình năm tờ giấy A4, mỗi tờ phủ kín hai mặt.

- Đây...

- Bác liệt kê thời gian và những công việc cần làm của mỗi ngày trong tuần, ngày cuối tuần, bao gồm ngày nghỉ lễ và nhưng ngày quan trọng như sinh nhật của hai cậu ấy. Đừng lo, bác đã trừ ra tất cả thời gian con đi học suốt năm nay.

- Cái gì? Suốt năm... - Xử Nữ lắp bắp. - Chẳng phải con chỉ tới làm vài tháng thôi sao?

Bác Bình ái ngại.

- Chuyện đó... chuyện đó... bác không rõ. Đây là ý của cậu Sư Tử.

Xử Nữ hơi khó hiểu nhưng thôi gạt vấn đề đấy sang một bên, cậu phải bắt đầu làm quen với ngôi nhà này trước rồi mới dễ dàng bắt tay vào công việc. Tuy là con trai nhưng Xử Nữ được dì dạy rất kỹ việc nhà vì mong sau này cậu có thể đường đường chính chính tự lập.

- Cảm ơn bác. Con hiểu rồi.

- Ừm. Bây giờ là bốn giờ chiều, con bắt đầu nấu cơm tối được rồi, thức ăn có sẵn trong bếp. À, cậu hai cũng mới vừa sang Nhật công tác nên nhà chỉ còn mỗi cậu út thôi.

Không hiểu sao nghe tới đây Xử Nữ cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì ít ra Sư Tử vẫn đồng trang lứa, có vẻ dễ giao tiếp hơn. Cậu định bụng hỏi một chút về tính tình cậu chủ lớn nhưng thôi vì không còn nhiều thời gian. Hữu xạ tự nhiên hương biết đâu lại đem đến nhiều bất ngờ.

Xắn ống tay áo lên, Xử Nữ mở toang tủ lạnh xem có thể nấu được gì để tạo ấn tượng tốt nhất trong ngày đầu trả nợ.

Đối với người ta, đây có lẽ là một quyết định điên rồ, nhưng đối với Xử Nữ đây chỉ đơn giản là làm công ăn lương. Trước khi vào đại học, cậu từng theo dì làm thuê hết nhà này tới nhà khác. Cũng chính vì thấy hai "mẹ con" hiền lành, chăm chỉ, người ghét không nói gì nhưng người thương thì rộng lượng tặng thêm cho cậu số tiền dành dụm để hoàn thành nốt chương trình đại học.

Xử Nữ thoải mái tận hưởng quá trình nấu ăn, thi thoảng còn ngân nga vài giai điệu cho không khi bớt điều hiêu. Cậu chỉ không ngờ rằng, đằng xa đang có một ánh mắt theo dõi mình không rời.

...

Bày biện cơm nước xong xuôi, Xử Nữ che chắn cẩn thận rồi vào trong rửa bớt đống xoong nồi dầu mỡ. Hình như kể từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, đầu óc cậu trống rỗng và nhẹ bẫng như mất đi một phần ký ức. Cơ mà cũng chính vì vậy mà Xử Nữ mỗi ngày đều rất vui vẻ và lạc quan. Cậu không cố nhớ lại vì nghe dì bảo đó là khoảng thời gian cậu bị điểm kém. Đương nhiên, có ai lại thích nhớ về hồi ức "kinh hoàng" ấy.

- Nhà sao bụi quá vậy?!

Âm thanh oang oang vang lên đánh thức Xử Nữ khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ngưng tay, quẹt vội lên áo rồi chạy ra xem.

- Cậu...

Sư Tử không lấy gì là ngạc nhiên, nhíu mày:

- Cậu cái gì. Gọi tôi là cậu chủ. Sàn nhà bụi thế này mà coi được à? Có biết làm việc không?

Bị phê bình quá đột ngột, Xử Nữ ấp úng, xin lỗi rối rít.

- Xin lỗi cậu chủ, chiều tôi mới đến nên chưa kịp lau.

- Chưa kịp lau thì bây giờ đi lấy khăn lau cho tôi!

- Dạ! - Xử Nữ lật đật chạy xuống kho, đem lên nào là thùng, xà phòng và chổi lau.

Sư Tử quẳng cặp lên ghế sô pha xong bước thẳng tới bàn ăn. Một bữa ăn khá đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Có cơm, có rau, có canh, có thịt lại không quá ngấy dầu mỡ. Sư Tử thế mà tặc lưỡi, đập bàn cái rầm, gọi lớn.

- Bác Bình! Ra đây mau lên!

Xử Nữ bị tiếng la của Sư Tử làm hết hồn nên liền bỏ chổi lau xuống mà đến nghe.

Chưa đầy ba mươi giây, bác Bình từ ngoài đi vào.

- Dạ, cậu chủ gọi tôi có việc gì ạ?

- Ai nấu mấy thứ này?

- Dạ... Dạ... cậu Xử Nữ.

- Cái gì?

Xử Nữ vừa vào, nghe phong thanh đã phải chạy ra.

- Thức ăn có vấn đề sao ạ?

- Vấn đề? - Sư Tử hằn học. - Cậu nấu mấy món này cho ăn xin hả?

- Tôi... - Xử Nữ đớ người, căng mắt nhìn lại một lượt.

Trên bàn hiện giờ là một chén cơm trắng, một tô canh rau ngót nấu tôm, một đĩa sườn ram, và một đĩa rau muống xào tỏi. Bình thường chỉ cần múc thức ăn ra tô ra đĩa là được nhưng vì sau khi nhìn tới nhìn lui toàn bộ nội thất trong căn biệt thự trị gía vài chục tỷ, Xử Nữ đã cố làm chúng sang trọng hơn bằng cách trưng vài lá ngò, rắc một ít tiêu, trang trí cà chua, dưa chuột cắt lát xung quanh. Xem tình hình, Sư Tử rất ghét chúng.

- Bác Bình, gọi điện kêu bánh Pizza tới.

- Vâng ạ.

Trao cho Xử Nữ một ánh mắt thương cảm xong, bác Bình ra ngoài gọi điện thoại. Xử Nữ chưa hoàn hồn, đứng ngây người ở đấy nhìn thức ăn nguội dần.

- Còn đứng đây? Mau đi lau nhà đi!

- D... Dạ.

Xử Nữ đã quên mất tuổi tác ngang hàng giữa mình và Sư Tử, lật đật kéo thùng nước tới, nhưng chưa kịp động vào chổi lau thì đã bị cắt ngang.

- Ai bảo cậu lau bằng chổi? Lau bằng khăn.

Xử Nữ lóng ngóng gãi đầu, đáp:

- Dạ!

Cậu đem chổi xuống kho cất, mang lên một chiếc khăn con, vắt nước và bắt đầu lau sàn. Sư Tử hừ một cái rồi đi về phòng.

Có lẽ do vết thương trên đầu chưa lành hoặc cũng có thể do một loạt những sự việc không ngờ xảy đến khiến Xử Nữ trở tay không kịp, tim cậu vẫn còn đập thình thịch vì sợ. Thở dài một cái, Xử Nữ méo mặt, tập trung lau nhà. Bài giảng của cậu chưa chép xong, chắc phải thức khuya hôm nay thì mới mong làm kịp. Nhưng trước đó, Xử Nữ muốn làm rõ giao kèo về thời gian làm thuê.

- Bác Bình...

- Ừ, ta hiểu. Thôi con tranh thủ làm sớm rồi nghỉ. Cơm nước cứ ăn hoặc cất tạm vào bếp đi.

- Dạ...

Đương nhiên, lau xong căn biệt thự cũng là khi người Xử Nữ kiệt sực, đói rã đói rời. Cất dụng cụ vào kho xong, Xử Nữ gom góp đồ ăn lại và mang xuống bếp. Bấy nhiêu đây đủ cho cậu ăn tận ba ngày lận nên Xử Nữ không đổ đi.

Để cho tiện, cậu múc cơm vào tô, chan canh và bỏ luôn dưa chuột xắt lát vào rồi lấy muỗng múc ăn. Xử Nữ không ăn thịt vì như vậy cần phải gặm bỏ xương, tốn thời gian. Giữa chừng, sực nhớ bác Bình vẫn còn chưa ăn, Xử Nữ bỏ riêng một phần đậy lồng bàn. Phần còn lại, cậu cho vào hộp hoặc kít giấy bóng cất vào tủ lạnh.

- Con có dành cơm cho bác đó, lát nữa xuống bếp ăn nha.

- Ừa, tính xong cái này bác sẽ ăn liền.

- À mà... còn muống hỏi về thời gian làm thuê.

- Cái đó do cậu chủ quyết định. Bác cũng không biết chắc.

- Dạ... - Xử Nữ đáp rồi hụt hẫng quay đi.

Xử Nữ vừa đi vừa suy nghĩ có nên trực tiếp nói chuyện với Sư Tử không vì hiện tại cậu ấy đang giận nên có lẽ hôm nay sẽ không phù hợp. Mười một giờ khuya rồi, Xử Nữ mang quần áo đi tắm, đánh răng rồi vào học bài. Vừa giở sách ra, bác Bình bỗng hớt hải chạy vào.

- Xử Nữ, cậu chủ gọi con kìa.

- Hả? Chuyện gì vậy ạ?

- Ừ thì... bác không biết. Con lên lầu đi. Nhớ gõ cửa trước khi vào nha.

- Dạ.

Xử Nữ gãi gãi đầu, hi vọng sàn mình lau đã sạch bóng.

...

- Vào đi.

- Dạ...

Xử Nữ đẩy nhẹ cánh cửa, khép nép đi vào.

- Cậu chủ, gọi tôi có chuyện gì?

- Chép hết những dòng mà tôi đã highlight trong sách vào cuốn vở này.

- Hả? Nhưng... tôi còn...

- Còn cái gì? - Sư Tử trừng mắt, ngước nhìn.

- Dạ... không. Tôi sẽ chép.

- Tốt.

Xử Nữ ôm sách vở vào lòng nhưng chần chừ mãi chưa đi. Sư Tử bực mình:

- Nói gì thì nói lẹ, không thì phắn.

- Dạ! Tôi cần phải làm việc trong bao lâu ạ?! - Xử Nữ thót tim, buông một hơi dài.

- Hai năm.

- Hai... hai năm? - Xử Nữ tái mặt.

Sư Tử hừ nhẹ, chồm người về phía Xử Nữ.

- Bộ cậu nghĩ tiền viện phí và tiền phẫu thuật rẻ lắm sao? Nếu dì cậu không khóc lóc năn nỉ thì tôi đã để cậu chết giữa đường rồi.

- Tôi...

- Thay vì muốn trốn tránh trách nhiệm thì hãy biết ơn đi.

- Dạ.

Xử Nữ cuối đầu đáp nhẹ rồi rầu rĩ quay đi. Dì đã dạy cậu, ở đời, chịu ơn người phải biết trả. Không ai tự nhiên cũng không ai có nghĩa vụ giúp đỡ mình cả. Huống hồ đây là cả tính mạng của một con người. Nghĩ tới đây, Xử Nữ lại thấy phấn chấn. Ít ra Sư Tử chịu cứu mình, vậy là đã cả một tấm lòng nhân ái rồi. Bây giờ người ta nhờ mình có một chút chuyện vặt mà phàn nàn thì còn tư cách nào.

"Không được, chịu ơn phải trả ơn!" - Xử Nữ quyết tâm.

...

Mười hai giờ... một giờ sáng... ba giờ sáng... chép mãi mà vẫn chưa thấy hết trang highlight. Xử Nữ rốt cuộc đã ngã gục trên bàn và ngáy khò. Trong mơ màng, cậu nhìn thấy bàn tay của ai đó đang vươn ra và chạm vào tóc mình... rất dịu dàng nhưng không phải của dì, vì nó to và lạnh hơn.

Qúa kiệt sức, Xử Nữ không còn tâm tư đâu mà tìm hiểu nữa. Thôi thì cứ chìm vào giấc ngủ thật sâu, gạt bỏ mọi hình ảnh ra khỏi đầu, và chuẩn bị cho ngày tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net