15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15.

"Tôi đã từng nghe về một loài chim không chân, loài chim ấy cứ bay mãi, bay mãi trên bầu trời và tựa vào cơn gió mỗi khi thấm mệt. Loài chim ấy chỉ đáp xuống một lần trong đời, đó là khi nó chết."

"Tại sao em lại tham gia Chuang?"

Lưu Vũ ngồi trong lòng Châu Kha Vũ, đầu tựa lên ngực hắn. Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ từ phía sau, chóp mũi tì lên tóc cậu, những sợi tóc lòa xòa trước trán rũ xuống bên mai, Lưu Vũ chỉ thấy ngưa ngứa, trong phút chốc không phân rõ là tóc ai. Châu Kha Vũ lúc này ngoan ngoãn như một con cún to xác, trái ngược hẳn với kẻ vừa điên cuồng ngấu nghiến môi cậu cách đây ít phút.

"Không biết nữa, chắc là cảm thấy có cơ hội." – Châu Kha Vũ nói, giọng khàn khàn, hơi thở khiến vành tai Lưu Vũ nóng rực như hun.

"Dạo này không thấy em hút nhỉ?"

Châu Kha Vũ cúi xuống, nâng cằm Lưu Vũ, để cậu ngẩng đầu đối diện mình, hôn lên môi châu: "Có thứ thay thế rồi."

"Có mới nới cũ." – Lưu Vũ nhận xét. – "Không đáng tin."

Đêm trước ngày chung kết diễn ra, hai người ngồi trong phòng chứa đồ. Chầm chậm đưa tay lên, từ trái sang phải, ánh đèn từ dãy phòng tập nhìn qua cửa sổ trông như một dải sao băng vụt qua bầu trời rồi tan biến.

"Bây giờ thì sao?"

"Anh hỏi chuyện gì?"

"Bây giờ còn cảm thấy có cơ hội không?"

"Nói thật?"

"Không chắc."

"Nói dối?"

"Có."

Châu Kha Vũ dụi đầu vào hõm cổ Lưu Vũ: "Anh thì sao?"

"Em hỏi chuyện gì?"

"Tại sao anh lại tham gia Chuang?"

"Lúc chấn thương, phải thôi học, anh từng nghĩ sẽ như thế nào nếu mình không thể múa nữa?"

Cảm giác cái ôm của Châu Kha Vũ siết chặt hơn, Lưu Vũ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay đặt bên eo mình, trấn an hắn.

"Một Lưu Vũ không thể múa thì không phải là Lưu Vũ."

"Điều anh sợ nhất là anh không còn là anh nữa."

"Anh muốn lưu giữ Lưu Vũ khi múa, để tất cả mọi người chứng kiến và khắc ghi Lưu Vũ khi múa. Chỉ cần không bị lãng quên, Lưu Vũ sẽ tồn tại mãi mãi."

"Anh không phải người thích mạo hiểm, anh biết không nên mạo hiểm, nhưng cuối cùng anh lại chọn một sự lựa chọn không thể mạo hiểm hơn được nữa."

Biết rõ điều gì nên, điều gì không nên, rồi lại lựa chọn không như thế, đúng là cái tuổi phản nghịch.

"Nghe có vẻ rất huyền học nhỉ?"

Châu Kha Vũ lắc đầu: "Không, ngược lại là khác."

Hắn đặt môi lên trán Lưu Vũ, vò vò tóc anh, mặc cho anh hếch môi phản đối, như cách người ta khích lệ một đứa trẻ: "Rất thực tế."

"Ai cũng sẽ liều mình để đổi lại một khoảnh khắc rực rỡ."

"Ở Mỹ mọi người hay làm thế này à?"

Lưu Vũ đập bộp bộp cái tay vừa xoa đầu mình như đập muỗi.

"Ừ."

"Anh lớn hơn cậu đấy nhé?"

"Cảm ơn anh."

"Hả?"

"Hồi nhỏ em từng ước rằng sau này lớn lên sẽ làm phi công, hình như em chưa kể cho anh nhỉ."

"Đời không như là mơ?"

"Không, bây giờ em vẫn có thể trở thành phi công, mỗi tội không lái máy bay..."

Lưu Vũ: "..."

"Lái cái khác." – Châu Kha Vũ hì hì cười, ôm Lưu Vũ càng chặt hơn.

Lưu Vũ: "..."

Muốn tẩn cho nhóc con bạn trai một trận, xin hỏi đánh vào đâu thì lực sát thương cao nhất, gấp, treo máy hóng!

Mở cửa sổ, gió mang theo vị mặn, lao xao các vòm cây. Trận mưa hồi chiều đã rửa trôi cái oi bức và nóng nực trên đảo.

Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ và Lưu Vũ chung team, và Lưu Vũ thật sự không muốn đây cũng là lần cuối cùng.

"Không biết ngày mai sẽ thế nào nhỉ?"

"Anh sợ à?"

"Những chuyện không biết trước đều đáng sợ."

"Không sao đâu." – Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ, đan các ngón tay vào nhau.

"Có lần em ngủ trưa trong phòng phỏng vấn, rồi em mơ thấy mình xếp thứ nhất. Em rất vui, đến nỗi những ngày sau đó cứ đến trưa là em vào trong đó ngủ."

"Lúc tỉnh dậy, ánh sáng từ trên trần nhà đột ngột xộc vào mắt khiến mắt em cay cay, trong một giây em đã nghĩ không biết có phải mình ngủ quên trên sân khấu không."

"Em không mơ giấc mơ ấy nữa, nhưng ánh sáng vẫn chói lòa mỗi khi em mở mắt, không hề báo trước."

"Cứ nghĩ về điều đó, khi chúng ta mở mắt, ánh sáng chói lòa."

"Đó chắc chắn sẽ là khoảnh khắc vô cùng rực rỡ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net