8 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8.

Một ngày nọ, Trương Gia Nguyên đang trên đường đến nhà ăn thì bắt gặp một bóng người yểu điệu. Mái tóc xoăn dài màu nâu thắt nơ xõa tung, tà váy bồng bềnh theo mỗi bước đi, hương nước hoa thoang thoảng nơi cổ áo. Trương Gia Nguyên không kịp nhìn rõ mặt, nhưng qua vóc dáng cũng có thể thấy đây là một cô gái xinh đẹp.

Từ từ đã.

Gái?

Trong ký túc xá của một đám đực rựa lại có gái!

Trong ký túc xá của một đám đực rựa tại sao lại có gái?

Trương Gia Nguyên hốt hoảng quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng kia đâu nữa. Còn đang tự hỏi có phải mình gặp ma nữ giữa ban ngày không thì đã nghe tiếng hét thất thanh từ phía dãy phòng ngủ.

"Há há há!"

"Gì dị chòi?"

"Các cậu..."

"Đây là ai tôi là đâu???"

"Thế giới này điên rồi!"

Qua hai vòng loại trừ, số người còn lại trong ký túc xá không nhiều. Bầu không khí ngột ngạt và trống rỗng đã bao trùm nhiều ngày, kéo chùng tâm trạng của những người ở lại. Thế mà không hiểu sao bây giờ tiếng cười nói lại vang lên, ồn ào và huyên náo, như chưa hề có cuộc chia ly.

Trong nhà vệ sinh, Patrick đang ngâm nga bài hát vòng công diễn sắp tới của team mình, đột nhiên tắt tiếng.

"Chuyện gì thế?" – Santa là người đầu tiên lên tiếng.

"Các cậu có nghe thấy không?" – Rikimaru ngơ ngác, anh cứ nghĩ chỉ có tiếng ngáy của mình mới vang đến nỗi tất cả đều nghe thấy như thế này.

Gần mười giờ đêm rồi, bình thường giờ này nếu không phải luyện tập thì là ngủ say như chết, làm gì có ai rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức hò nhau í ới thế này.

"Gì thế nhỉ?" – Patrick gật đầu.

"Để tôi xem thử."

Châu Kha Vũ nói, mở cửa nhà vệ sinh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Patrick, Santa và Rikimaru thấy thế, cũng bắt chước theo hắn.

Đèn hành lang bật sáng.

Có hai người đang đi về phía họ.

Santa dụi dụi mắt, nhìn kỹ là ai rồi, chân bỗng dưng hụt một cái, suýt tí nữa thì ôm hôn mặt đất thắm thiết.

"Tiểu Cửu! Anh mặc cái gì thế?" - Patrick mắt chữ A mồm chữ O.

"Đẹp không?" – Nine xoay một vòng, nắm vạt váy phe phẩy, tay kia hất bím tóc giả, sau đó còn hôn gió với cậu em đồng hương của mình. – "Xẻo cưa cưa~"

Rikimaru thì lại chú ý đến một vấn đề khác: "Đây là...".

"Bảo bối của tôi!" – Nine ôm chầm lấy người bên cạnh.

"Lưu... Lưu Vũ?" – Santa lắp bắp.

"Anh Lưu Vũ?" – Patrick tự tát mình một cái, dường như nghĩ làm thế có thể đánh thức mình. – "Thật ạ?... Anh Lưu Vũ!"

Lưu Vũ bị nhận ra cũng không bối rối, mỉm cười giơ tay chữ V, Nine cũng bắt sóng ngay lập tức, chu môi tạo dáng đối xứng với cậu.

Nét mặt của Nine vốn trung tính, chưa kể bộ váy để lộ cả bắp tay, chân vẫn còn chưa wax sạch, lại còn cố tình diễn lố, đến gần một cái là nhận ra ngay gái pha kè. Điều khiến tất cả sửng sốt là người còn lại, hình thể vốn dĩ nhỏ bé hơn người khác không nói, đường nét trên gương mặt tinh xảo, bắp chân được khéo léo che bằng đôi tất trắng dài đến gối, mái tóc xoăn dài màu nâu thắt nơ xõa tung, tà váy bồng bềnh, hương nước hoa thoang thoảng nơi cổ áo, im lặng và xinh đẹp như một con búp bê.

Châu Kha Vũ đứng trời trồng một bên, từ đầu đến cuối không nói được câu nào.

"Xẻo cưa cưa này~ Sao lại ngây ra thế?" – Nine khua khua tay trước mặt Châu Kha Vũ. – "Ghét ghê á~ Có phải do bảo bối của tôi xinh đẹp quá phải khum nè ahihi~".

Lưu Vũ tinh nghịch hấp háy mắt, tiến lên, giơ tay nâng cằm Châu Kha Vũ.

"Phải không?"

Do cách biệt chiều cao giữa hai người mà động tác chính ra phải kích thích này lại thành ra hề hước kỳ lạ.

Châu Kha Vũ nuốt khan.

"Bảo bối~ Lần đầu tiên gặp mặt vẫn nên giữ ý một chút~" - Nine nhắc.

Lưu Vũ giả vờ ôm má, ngại ngùng khúc khích.

Nếu như hai tai cậu không đỏ bừng, thì còn diễn đạt hơn nữa.

Lúc sau Nine còn xổ một tràng dài, phát âm tiếng Trung nhưng khẩu âm lại là tiếng Thái, Patrick và Rikimaru cười ngất.

"Không ổn rồi các cậu."

Chờ họ đi rồi, Santa thẫn thờ ôm ngực, nói: "Tôi không ổn rồi."

9.

"Tôi không có đủ sức làm một cái thùng rác, cũng không đủ tư cách trở thành một chiếc hộp ước nguyện. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, được người ta an ủi và yêu thương." - Balzac

"Ưm..."

Châu Kha Vũ nhấc Lưu Vũ lên, đặt cậu ngồi lên bàn gần cửa sổ, trong lúc đó vẫn không rời môi cậu một giây. Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến hai chân Lưu Vũ vô thức quấn lấy hông Châu Kha Vũ, hai tay siết lưng hắn, chặt đến nỗi dường như Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được những vết chai trong lòng bàn tay cậu in hằn lên da mình qua lớp vải áo.

"Nào..."

Lưu Vũ hổn hển đặt tay lên vai Châu Kha Vũ đang vùi đầu vào cổ mình: "Đừng để lại dấu."

Đây là giới hạn của Lưu Vũ.

Người kia không cam lòng cắn một cái, tay luồn xuống dưới váy, vuốt ve chân cậu, từ bắp đùi đến cẳng chân, mân mê vết sẹo ở đầu gối.

Đồ đạc chất đống trong phòng, trong bóng tối không phân biệt rõ. Ánh sáng hắt qua cửa sổ, vẽ trên mặt đất những cái bóng ngổn ngang. Mùi nhựa và sơn ngai ngái các góc, khoảng trống và khe hở.

Cũng còn may, hương dầu gội trên tóc người trước mặt đủ át đi phần nào mùi hương gay mũi ấy.

Trừ đêm công diễn hai, Lưu Vũ chưa bao giờ thấy Châu Kha Vũ điên cuồng thế này.

"Tiểu Vũ."

"Ơi."

"Tiểu Vũ."

"Ơi."

"Tiểu Vũ."

"Ơi."

"Váy này cởi thế nào?"

"Cởi thế nào còn lâu mới nói."

"Nói cho em, đi mà?"

"Em tránh mặt anh, giờ còn bảo anh nói cho em?"

Châu Kha Vũ giật mình, ngẩng đầu, giữa ánh sáng nhập nhoạng, đối diện với đôi mắt của Lưu Vũ.

Lưu Vũ cười, khóe mắt cong cong, nốt ruồi lệ như đâm vào ngực Châu Kha Vũ.

Đôi lúc, hắn lại quên rằng Lưu Vũ không phải lúc nào cũng nội hàm, Lưu Vũ không phải lúc nào cũng vô hại như vẻ ngoài xinh đẹp của cậu.

Từ sau hôm ghi hình vòng loại trừ hai, Châu Kha Vũ tránh mặt Lưu Vũ, chủ yếu là do hắn cảm thấy mình không có cách nào có thể đối mặt với cậu, thật bình thường và thản nhiên, sau tất cả những gì đã xảy ra.

Khoảnh khắc Lưu Vũ được thông báo cậu xếp hạng bốn, và Châu Kha Vũ xếp thứ nhất, trong lòng cả hai đã hiểu rõ kịch bản dành cho họ.

Hiểu là một chuyện, có chấp nhận hay không lại là chuyện khác.

Lưu Vũ điều chỉnh trạng thái của mình tốt hơn Châu Kha Vũ nhiều.

"Anh biết không?" – Châu Kha Vũ cũng mỉm cười đáp lại. – "Chúng ta không nên thế này đâu?"

"Vậy thì nên thế nào?"

Họ hiểu rất rõ bản thân nên làm gì, nhưng tâm lý phản nghịch khiến cả hai người quyết định đi ngược lại với những gì nên làm.

"Nếu như cảnh chúng ta ôm hôn nhau bây giờ mà lọt vào máy quay, là ối người toang đấy."

"Bao gồm cả hai chúng ta." – Lưu Vũ gật đầu đồng ý.

"Anh không sợ à?"

"Sợ chứ." – Lưu Vũ trả lời. – "Những chuyện không biết trước đều đáng sợ."

Châu Kha Vũ im lặng, có lẽ không ngờ Lưu Vũ lại thừa nhận dễ dàng như thế.

"Trên đời nhiều chuyện không biết trước lắm, người ta không thể sống mãi trong sợ hãi được."

Người áp lực nhất là cậu, thất vọng nhất là cậu, buồn bã nhất là cậu, nhưng chính cậu lại là người an ủi người khác.

Giây phút ấy, Châu Kha Vũ nhận ra một điều, dù sau này có được mến mộ đến mức nào đi chăng nữa, chung quy họ vẫn chỉ là những con người bình thường. Những con người bình thường biết sợ, biết đau, biết yêu thương, cũng biết tổn thương, và mãi mãi không biết trước ngày mai.

Ngay cả bây giờ, khi Châu Kha Vũ đang điên cuồng vì Lưu Vũ, hắn cũng chẳng thể đưa ra một lời hứa hẹn nào cho cậu.

"Thả lỏng một chút."

"Giống như anh ấy hả?" – Châu Kha Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, ngắt eo cậu.

"Không." – Lưu Vũ đập cái tay vừa ngắt mình bộp bộp như đập muỗi. – "Thế này không phải là thả lỏng một chút, mà là thả hơi quá đà."

Châu Kha Vũ: "..."

"Anh giận em không?"

"Giận em để làm gì?"

"Anh không giận em à?"

"Có phải lỗi của em đâu."

Lưu Vũ vò vò tóc hắn: "Đừng giả vờ nữa, em cũng chỉ là trẻ con thôi."

Châu Kha Vũ úp mặt vào vai cậu, cười đến nỗi cả thân mình rung lên, thì ra Lưu Vũ cũng nhìn thấy khẩu hiệu tiếp ứng ấy.

"Anh nhảy bước nữ cho họ tập đúng không? Team Kế hoạch mạo hiểm ấy?" – Châu Kha Vũ chuyển đề tài. – "Em nghe AK kể."

"Đàn chị trợ diễn chưa đến, đành chịu vậy."

"Ước gì họ đến sớm một chút, nhất là đàn chị nhóm Santa ấy."

"Santa thì liên quan gì ở đây?"

"Ha ha."

"Em mong gặp đàn chị lắm à?"

"Tập được càng nhiều thì càng tốt chứ, đúng không?"

"Ừ."

"Hay anh tập với em?"

Lưu Vũ: "..."

Hình như có gì đó sai sai.

"... Bây giờ hả?"

"Đằng nào cũng mất công lên đồ rồi."

"..."

Châu Kha Vũ dùng cả hai tay nâng mặt cậu: "Đi mà~"

Hắn thừa biết Lưu Vũ không thể nhìn thẳng vào mắt người khác quá năm giây, với Châu Kha Vũ thì giới hạn nhỉnh hơn một chút, khoảng mười giây. Lúc trước, khi giả vờ trêu hắn, cậu đã dùng hết khả năng diễn xuất của mình rồi.

Đúng là trẻ con thật.

10.

Hôm sau, cứ lúc giải lao là lại thấy Châu Kha Vũ chẳng nói chẳng rằng, đăm đăm đối mặt với không khí, như thể hắn ta thấy được những thứ không ai thấy được, suy nghĩ này khiến các thành viên chung team dựng tóc gáy. Anh cả Rikimaru trách nhiệm đầy mình không thể không quan tâm.

"Em sao thế?"

"Không ổn rồi anh ơi."

Châu Kha Vũ thẫn thờ ôm ngực, nói: "Em không ổn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net