Chương 1 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được ưu tiên nhập học đại học sớm, Lưu Chương không có việc gì làm ngoại trừ đọc sách và chơi game online ở nhà mỗi ngày. Tuy vậy, đầu óc anh vẫn luôn vẩn vơ nghĩ đến muội bảo nhà mình ở trường, không biết em ấy hiện giờ ra sao.

Suy nghĩ trằn trọc mấy ngày, anh quyết định tới trường học nghe ngóng một chút nhưng lại bị bảo vệ ngoài cổng chặn lại.

“Không phải học sinh trường này thì không được vào.”

Lưu Chương dở khóc dở cười. Anh mới nghỉ học mấy hôm thì trường cũ liền đem con bỏ chợ hả?

Sau hai ngày lang thang lởn vởn ngoài cổng trường, Lưu Chương cuối cùng cũng nghĩ ra một giải pháp. Anh lập tức mua chuộc Lâm Mặc - bạn thân nhất của Lưu Vũ, giao cho mình thời khóa biểu lớp để tiện nhìn lén em trai bé bỏng nhà mình tập thể dục thông qua dãy lan can trường.

Vì vậy, một vài cảnh tượng đã hiện lên trong mắt anh.

Lưu Vũ đang ngồi dưới tán cây to hưởng mát, miệng còn nhấm nháp ly trà sữa Lưu Chương vừa đút lót cho Lâm Mặc. Cặp má bánh bao phồng phồng như bé chuột hamster lén ăn vụng, híp mắt nhìn Châu Kha Vũ trên sân bóng rổ.

Suy nghĩ một lát, Lưu Vũ kéo Lâm Mặc đến cửa hàng tiện lợi gần trường mua một chai nước lạnh, do dự thêm một hồi lại mở tủ lạnh lấy thêm một chai.

“Định tặng cho Châu Kha Vũ à?” Nhưng sao lại là hai chai.

Lưu Vũ nháy mắt với cậu: “Lát nữa sẽ biết.”

Cả hai cùng nhau đến sân bóng rổ, vừa đúng giờ nghỉ giải lao.

Dưới ánh nhìn châm chọc không mấy thiện cảm của đám người trên sân, Lưu Vũ bước đến gần Châu Kha Vũ. Cậu đưa nước cho anh và người anh em tốt của anh- Trương Gia Nguyên.

Nói thêm một chút thì Lưu Vũ và Trương Gia Nguyên chưa bao giờ dính dáng gì với nhau. Mặc dù cả hai có bạn chung nhưng kể từ hôm đó, Lưu Vũ đã hạn chế gặp mặt Châu Kha Vũ nhất có thể.

Trương Gia Nguyên cẩn thận đón lấy chai nước, ngạc nhiên nhìn người trước mặt đang mỉm cười ngọt ngào như một viên kẹo vị đào. Làn da căng mướt, hai má phấn nộn ửng hồng dưới nắng, nhẹ nhàng nói: “Cậu uống nước đi.”

Dáng người nhỏ nhắn thanh tú như vậy, dường như chỉ cần bóp mạnh chút liền sẽ vỡ tan.

Trương Gia Nguyên ngốc nghếch cầm lấy chai nước trong tay, bình nước dường như vẫn còn vương vấn mùi hương của Lưu Vũ. Rõ ràng là vừa lấy khỏi tủ đông lạnh lẽo, nhưng hắn lại cảm thấy tim mình như khẽ rung lên.

“Cảm ơn.” Sau khi định thần lại, Trương Gia Nguyên nhanh chóng cảm ơn, nhìn Châu Kha Vũ bên cạnh, phát hiện anh cứ đứng ở nơi đó ngây ngốc không trả lời.

Lưu Vũ cười nhẹ, sau đó xoay người kéo Lâm Mặc rời đi.

"Cậu thông suốt rồi hả, giờ muốn thay đổi mục tiêu?"

"Gì cơ! Nhìn tớ giống mấy đứa lông bông vậy à? Căn bản nếu chỉ đưa nước cho Châu Kha Vũ thì mọi thứ chẳng phải quá rõ ràng rồi sao."

Làm gì cũng phải biết suy tính trước sau.

Nhưng có người lại không nghĩ như thế á. Khi nãy ánh mắt của Trương Gia Nguyên nó kì lắm!  Lâm Mặc tự nhủ.

---------------

Hai ngày sau, Lưu Chương hẹn Trương Gia Nguyên ra ngoài gặp mặt.
 
 

 

(3)
Ban đầu Trương Gia Nguyên từ chối lời mời kết bạn của Lưu Chương. Mười phút sau, Lưu Chương đã gửi lời mời lần thứ hai, lần này kèm theo một dòng ghi chú: "Anh trai Lưu Vũ"

Mở đầu phần chat vô cùng thẳng thắn: "Ra ngoài gặp mặt đi."

"Ô kê.” Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng Trương Gia Nguyên cũng không sợ lắm, huống chi người kia còn dính dáng đến Lưu Vũ.

Theo thời gian và địa điểm đã hẹn, Trương Gia Nguyên đến quán trà sữa trước mười phút nhưng Lưu Chương đã sớm có mặt ở đó.

“Gần đây tiểu Vũ có hành động gì bất thường ở trường không, chẳng hạn như hành vi hoặc cảm xúc của em ấy?” Lưu Chương không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Sau khi nhìn thấy Lưu Vũ tặng nước cho Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên từ bên ngoài lan can trường học vào ngày hôm đó, không đêm nào Lưu Chương anh ngủ ngon.

Anh còn chưa từng được Lưu Vũ tặng bất cứ thứ gì, làm sao có thể để hai tên nhóc thối miệng còn hôi sữa này nhận trước. Đây tuyệt đối không bình thường!

Muội bảo!!! Chết tiệt!!!

Trong khi chất vấn Trương Gia Nguyên, Lưu Chương thầm đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Không có gì đặc biệt ở người con trai họ Trương này. Không đẹp trai hay học giỏi, dáng người cũng chỉ nhỉnh hơn anh một chút.
Trực tiếp bỏ qua.

Nghĩ vậy, tâm trạng Lưu Chương dần tốt hơn, nhìn Trương Gia Nguyên cũng tử tế hơn chút.
Nghe câu hỏi của Lưu Chương, Trương Gia Nguyên sững sờ một lúc. Phải nói rằng hành động bất thường nhất của Lưu Vũ chắc là tặng nước cho hắn đi, vì rõ ràng cả hai còn chưa nói chuyện bao giờ.

“Liệu có vấn đề gì chứ?” Trương Gia Nguyên hỏi ngược lại, “Mỗi ngày tôi đều bận ngồi làm bài tập với báo cáo các kiểu, thời gian đâu chú ý mấy cái đó.”

Đố mà cạy miệng hắn được đấy.

Lưu Chương quyết định đổi cách nói, hai tay đan lại: "Vậy thì tốt. Tôi chỉ có một muội bảo, từ nhỏ đã rất thương yêu em ấy, coi em ấy như bảo bối mà phủng trên tay. Dạo này em ấy cứ hay thất thần, thế nên nếu có chuyện gì xảy ra, cậu có thể báo cho tôi biết được không." Tạm dừng một chút, "Đặc biệt là mấy thể loại tình yêu tuổi học trò hay gì đó. "

Như sợ Trương Gia Nguyên hiểu lầm mình là người bảo thủ, Lưu Chương nói thêm: “Muội bảo nhà tôi quá ngây thơ, rất dễ bị người khác lừa gạt.”

Đây không phải bảo hắn giám sát Lưu Vũ rồi báo cáo như điệp viên vân vân mây mây gì đó à.

Trương Gia Nguyên không biết nên từ chối Lưu Chương như nào. Hắn biết Lưu Chương thực sự quan tâm đến em trai mình, nhưng hắn cũng không muốn dính đến mấy việc này.

Thôi thì tới đâu thì tới, chuyện tương lai ra sao cũng không ai đoán trước được.

----------------

Ít nhất đó là những gì hắn từng nghĩ, cho đến khi Trương Gia Nguyên phát hiện ra Lưu Vũ thực sự đang có xu hướng yêu sớm, và người cậu ấy thích có khi còn là mình, mạch não Trương Gia Nguyên đứt cái rụp ngay tức khắc....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net