Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa trưa sẽ được phục vụ nhanh gọn tại chỗ trong lúc chúng tôi đi. Nó là kiểu cơm hộp đơn giản nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng. Đến tối thì người ta sẽ dừng tại trạm. Tại đó, chúng tôi có 1 tiếng để tự đi ăn uống và làm những việc khác.


Giờ là bảy giờ tối, chúng tôi lần lượt xuống tàu để vào ga. Tại đây có rất nhiều quán hoặc hàng rong bán đủ thứ, nó làm tôi nhớ đến cuộc sống trước kia. Dù là dựa trên Brandcode, họ vẫn bán những loại ẩm thực mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Dù nói là giống Trái Đất đi nữa thì họ vốn đã bị ảnh hưởng bởi Đại Kiến Tạo từ rất lâu rồi nên ít nhiều thay đổi cũng không quá bất ngờ.

Ba chúng tôi đi cùng nhau dọc nhà ga và chọn một quán nằm ở gần cuối ga để dùng bữa tối. Tại đó họ bán nhiều món độc lạ khiến tâm hồn ẩm thực trong tôi một lần nữa trỗi dậy. Trong khi Shouran và Rin đang xem menu, tôi đã quyết định xong bữa tối của mình. Tôi chọn ba món với cái tên nghe bắt tay nhất trong chúng rồi chờ hai người còn lại.

"Tiểu thư Rin có ăn được đồ bình dân không đây."

Quán này trong cũng rất bình thường. Ngoại trừ biển hiệu bắt mắt, mọi thứ trông không quá đặc biệt. Trên hết, nơi này cũng không quá đông, có lẽ một phần là do nằm ở cuối nhà ga. Đa phần tiệm được xây bằng gỗ, một vài nơi có đúc bê tông. Bên trong được treo đèn đầy đủ nên cũng không quá tối. Tôi nhìn số lượng bóng đèn mà cảm thấy thương cho người phải thường xuyên đi thay chúng.

"Đừng có xem thường tớ. Tớ ăn được hết. Tớ không phải kiểu tiểu thư nũng nịu đâu."

"Haha, đúng thế đấy. Rin vẫn hay ghé qua nhà tớ để ăn đồ do mẹ tớ nấu mãi."

"Ra là vậy."

"Vậy tớ chọn món này."

Rin chỉ vào món được đặc trong một vòng tròn lớn kèm chữ "Đặc biệt", một lựa chọn quá đơn giản so với thời gian mà cậu ấy đã bỏ ra. Ngược lại, Shouran gọi một món khác nằm ở cuối trang hai.

"Cơ mà Lei một mình ăn có hết không?"

"Có lẽ là không. Nhưng tớ muốn thử nhiều món. Mấy cậu nếu không ngại thì cùng thử đi. Mấy khi được ghé lại đây, không tranh thủ thì tiếc lắm."

"Thật chứ?"

"Ừ, cứ thoải mái."

"Vậy tớ không khách sáo đâu."

Sau khi chờ khoảng 10 phút, những món ăn của chúng tôi đã gọi được mang ra. Mười phút là khá nhanh với từng này món. Sau đó, cả ba tận hưởng bữa tối ngon hơn mong đợi của mình rồi trở về tàu. Dù còn 15p nữa nhưng vì ăn quá nhiều nên cả ba quyết định nghỉ ngơi sớm.

.

.

.

Sau một thời gian đi tàu nữa, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Horizon. Thứ đầu tiên chào đón chúng tôi đó chính là vị mặn của biển. Trên con đường dẫn đến thành phố, chúng tôi đã nghe thấy tiếng sóng biển và hải âu, thứ khiến cả bọn vô cùng phấn khích. Khi nhìn kỹ lại thì trên tàu cũng có rất nhiều người khác giống chúng tôi, với độ tuổi trải rộng từ trẻ đến gần ba mươi, có lẽ họ cũng tới đây để ứng tuyển.

Lịch trình sáng này của chúng tôi rất đơn giản. Đầu tiên, sau khi xuống tàu chúng tôi sẽ đi tìm nhà trọ. Sau đó sẽ đến trụ sở chi nhánh Brandcode Ký Lục để đăng ký huấn luyện. Sau đó, chúng tôi sẽ về trọ để ngủ bù sức rồi dùng bữa trưa khi thức dậy. Buổi chiều sẽ đi tham quan nơi này và nếu có cơ hội thì ra biển chơi. Chúng tôi vẫn chưa nghĩ kế hoạch cho buổi tối.

Một trong những điều kiện tất yếu để một người có thể trở thành nhà khai phá tự do đó chính là tham gia đợt huấn luyện kéo dài một tuần do Brandcode Ký Lục tổ chức. Tại Brigatian, nó sẽ được tổ chức mỗi năm một lần tại thành phố này vào đầu tháng sáu. Với kì này, nó sẽ bắt đầu ngay vào ngày mai. Trong suốt thời gian đó, những người tham dự sẽ được chia ra thành nhiều nhóm hoạt động chung với nhau và được đưa đến các di tích đã được khai phá. Tại đó, chúng tôi sẽ được hướng dẫn những thứ căn bản nhất của việc khai phá di tích. Cuối cùng, sau khi bảy ngày đó kết thúc, chúng tôi sẽ có một bài kiểm tra lý thuyết cuối cùng. Nếu chúng tôi vượt qua được tuần huấn luyện và bài thi lý thuyết thì sẽ trở thành nhà khai phá chính thức.

Dù vậy, có lẽ mọi thứ sẽ không thuận lợi như kế hoạch. Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã tìm được nhà trọ nhưng chỉ còn một phòng đôi duy nhất. Thế nên cả ba đành buộc phải chọn nó và để phần giải quyết về sau. Thành phố đông nghẹt người, có lẽ là do những thí sinh khác cũng tụ tập về từ nhiều nơi. Khi chúng tôi đi đến trụ sở chính thì thấy một hàng người dài đã đứng đó từ trước. Có lẽ chúng tôi cần phải xếp hàng. Tôi tự hỏi nếu chúng tôi đến đây vào vài ngày trước thì nó còn dài đến mức nào nữa.

Thành phố được xây dựng khá khang trang nhưng không kém phần hoang dã. Vì nơi này là chốn tới lui của đa phần các nhà khai phá nên chúng khác xa với cách xây của Sergoon. Đa phần đường được lát bằng đá thô, đèn đường cũng thưa hơn. Đặc biệt, nơi này được xây phân tầng theo độ cao. Nếu bạn muốn đến một khu khác thì bạn phải băng qua một con dốc đứng.

Bốn tiếng trôi qua cùng với giấc ngủ bù của ca ba, cuối cùng chúng tôi mới đăng ký xong. Công việc đăng ký cũng không quá phức tạp. Họ chỉ yêu cầu tên của chúng mà thôi, mà thậm chí họ còn không cần tên thật nữa. Sau đó, họ sẽ giao cho chúng tôi một tấm thẻ trắng có ghi tên với mã số.

Một điều kỳ diệu khác ở thế giới này chính là bản thân hệ thống nhà khai phá đã và đang vận hành suốt thời gian qua tại Brandcode. Không phải không có cơ sở mà Brandcode Ký Lục đặc ra những luật lệ liên quan đến vấn đề sở hữu và khai phá di tích.

Tại tầng 12 của Mê Cung Solomon, có một thánh tích khổng lồ có tên là "Trí Tuệ của Thế Giới". Nó có hình dạng của một cái cây cao phủ khắp cả tầng đó và nó chính là nguồn gốc của hệ thống nhà khai phá. Mỗi nhà khai phá sẽ sở hữu một tấm mề đay để định danh bản thân. Nó được tạo ra từ gỗ của Cây Thế Giới và có chức năng nhưng một thẻ định danh. Trên đó, nó sẽ lưu lại toàn bộ hoạt động của một nhà khai phá mà nó đã liên kết bằng máu. Nó cũng hoạt động như một quyển bách khoa toàn thư khi chúng cho phép nhà khai phá tra cứu tên của các Di tích, Thánh tích hay Linh tự.

Chẳng hạn, nếu một nhà khai phá tìm ra được một món thánh tích, tấm mề đay sẽ giúp người đó biết được tên và chức năng của chúng, cũng như khi dấu quyền sở hữu thánh tích đó cho chủ nhân của chiếc mề đay. Nó cũng hoạt động tương tự với việc tìm ra di tích mới. Người đầu tiên đặt chân lên di tích mới sẽ được ghi nhận là "Người chứng kiến". Danh hiệu này sẽ tồn tại dựa trên cấp bậc của di tích. Nếu di tích cấp C là 1 tuần, cấp B là 1 tháng, cấp A là 6 tháng và cấp S là 1 năm. Trong thời gian danh hiệu đó còn tồn tại, không một nhà khai phá nào khác có thể đặt chân lên hòn đảo cả, trừ khi được chính Người Chứng Kiến cho phép. Hơn nữa, nếu sau 1/2 thời gian của danh hiệu mà Người Chứng Kiến vẫn không có chút tiến triển nào trong việc chinh phục, danh hiệu sẽ bị tước đi ngay lập tức.

Hệ thống này giúp đảm bảo sự công bằng trong việc khai phá cũng như phần thường mà họ xứng đáng nhận được. Đây cũng chính là ý tưởng của tôi và Serena từ những ngày đầu xây dựng Brandcode. Ba mươi tầng đầu tiên của Mê Cung là do chúng tôi tự tạo ra, còn những tầng sau đó hoàn toàn do thế giới này tự thiết lập.

Khi khám phá di tích thành công, phần thưởng nhận được phụ thuộc vào giá trị của di tích. Di tích cấp C thì đa phần là một lượng châu bâu nhỏ. Cấp B thì nhiều châu báu hơn một chút. Cấp A thì có nhiều châu báu và mỏ Kinesis. Đôi khi di tích cấp A còn chứa Thánh tích và Linh tự nữa. Di tích cấp S chắc chắn có Thánh tích, Linh tự và nhiều tài nguyên quý giá hơn cả châu báu nữa.

Hai thứ đặc trưng nhất cho việc chinh phục di tích là Thánh tích và Linh tự, chúng là những phần thưởng trao cho người khai phá khi họ đã thành công chinh phục di tích. Thánh tích là những món vật cổ mang trong mình khả năng kỳ lạ. Tôi nhớ là mình có tạo ra nhiều thánh tích khá là mạnh nhưng trong những gì tôi đọc thì đa phần thánh tích họ tìm ra đều có quyền năng khá là "kỳ quặc".

Mặt khác, phần thưởng còn lại là Linh tự. Mỗi di tích chỉ có tối đa một Linh tự. Linh tự là những văn tự cổ mang theo toàn bộ linh hồn của di tích. Khi nhà khai phá thành công chinh phục di tích, họ sẽ được quyền sỡ hữu Linh tự đó - thứ ban cho họ những quyền năng mạnh mẽ.

Khác với Thánh tích, Linh tự được khắc thẳng lên cơ thể của người nhận nên không thể bị tháo dở hay đánh cắp. Linh tự chỉ rời cơ thể khi chủ nhân của nó chết mà thôi. Đến hiện tại thì ngoài những thông tin cơ bản ra, tôi chưa thấy thông tin gì về người sỡ hữu Linh tự cả.

.

.

.

"Waaa, là biển kia!"

Rin chạy thẳng một mạch về phía những cơn sóng đang đổ vào. Gió thổi từng đợt nhẹ nhàng, mang theo vị mặn của biển.

Phải nói là rất lâu rồi mới được thấy biển. Một cảm giác hoài niệm chảy vào trong tâm trí của tôi. Không ngoài dự đoán, nơi này cũng rất đông người nhưng không đến mức chất kín. Nếu ra xa một tí thì chúng tôi vẫn sẽ có chỗ để bơi. Tôi bắt đầu khởi động một lát để tránh bị chấn thương khi bơi.

Dù tại quê nhà có một cái hồ lớn nhưng tôi chưa bao giờ thử bơi tại đó cả, cho nên đây là lần đầu tiên tôi đi bơi tại thế giới này. Tôi cần lấy lại cảm giác nhanh chóng vì bơi cũng là một kỹ năng sinh tồn vô cùng cần thiết.

"Cậu đang làm gì vậy?

Shouran, người đang đứng cạnh tôi hỏi.

"Thì khởi động thôi. Cậu không định đi bơi à?"

"Bơi sao... ùm...."

"Không lẽ... cậu không biết bơi sao?"

"Ahaha, tớ chưa bao giờ được ra biển hay sông cả."

"Vậy chắc Rin cũng không biết nhỉ?"

"Ừm."

Tôi nhìn về phía Rin ở đằng xa, cạnh mép biển. Cậu ấy đang ngồi xuống và nghịch nước thay vì chạy thẳng ra biển. Bảo sao cả Shouran lẫn Rin đều mặt trang phục bình thường, khác với tôi, người đang mặt mỗi một chiếc quần đùi.

"Cậu biết bơi sao?"

"Chắc vậy. Tớ cũng không biết nữa."

"Sướng thế, ước gì tớ cũng biết bơi.

"Thì học thôi. Giờ không có thời gian nhưng sắp tới, nếu có dịp thì tớ không ngại chỉ cho cả hai đâu. Dù gì thì cậu cần phải biết bơi mới có thể trở thành nhà khai phá được."

"Có luật đó nữa sao?"

"Nó không hẳn là luật. Nhưng mà bơi là một kỹ năng sinh tồn cực kỳ thiết yếu. Cậu chắc không chỉ định khai phá những di tích trên mặt đất thôi đấy chứ?"

"Ra là vậy."

Shouran khẽ gật gù như thể hiểu được ý tôi. Ngay lúc đó, Rin cũng quay lại.

"Nè nè, hai cậu đang nói gì thế."

"Tụi này đang nói về việc tập bơi."

"Thật sao? Tớ cũng muốn tham gia. Thật ra tớ không có biết bơi."

Rin giơ tay trước mặt tôi tràn đầy năng lượng.

"Cơ mà đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy con trai cởi trần đấy."

"Chỉ là cởi áo thôi mà."

Rin nhìn về phía tôi với hai má có chút đỏ.

"Shouran thì sao? Hai cậu là bạn thuở nhỏ nên ít gì cũng thấy vài thứ rồi chứ?"

"Vài thứ là thứ gì hả?"

Shouran lườm tôi trong khi Rin như đang gợi nhớ về thứ gì đó.

"Cơ mà Lei luyện tập rất nhiều nhỉ? Trông cậu rắn chắc thế kia mà."

Chính xác là vậy. Dù thế, tôi đa phần là tập về sức bền và độ dẻo dai hơn là cơ bắp. Tôi không thích trở nên đô con vì trông nó khá tù và nặng nề. Vì là một nhà khai phá tương lai, toi thích giữ cho mình thân hình thon gọn và linh hoạt hơn.

"Cảm ơn nhé. Giờ tớ định bơi một vài vòng, hai cậu thì sao?"

"Um... chắc tụi tớ ngồi trên đây vậy."

"Xuống chung đi, chỉ một đoạn thôi."

"Nhưng mà tớ không có mang theo đồ thay."

"Chán thế, đành vậy."

Tôi chào hai người bạn của mình rồi hướng về phía biển. Có lẽ như thế này cũng hợp lý theo nhiều hướng khác. Sau khi ra đủ xa, tôi quay lại nhìn họ thì thấy cả hai đang trò chuyện khá thân mật.

Mà, dù gì thì họ là thanh mai trúc mã với nhau. Chưa kể tại Brigatian, Hiệp sĩ danh dự là một danh hiệu cao quý không thua gì quý tộc bậc tử tước cả. Do đó, giữa họ không có rào cảo gì cho việc phát triển tình cảm với nhau.

E hèm, tôi chỉ đang tự nói với mình thôi. Có lẽ tôi không nên xen vào quá nhiều chuyện giữa hai người họ.

Tôi tập trung vào việc bơi của mình. Có vẻ mọi thứ vẫn ổn như xưa dù tốc độ lẫn tư thế đều không được chuẩn chỉ. Nó cũng tốn nhiều sức hơn tôi dự tính. Có lẽ tôi cần tập luyện nhiều hơn nữa.

Tôi trầm mình xuống làn nước lạnh của biển, mọi thứ dần trở nên ấm áp hơn khi cơ thể tôi bắt đầu quen dần. Tôi mở mắt ra, một cảm giác cay rát bao trùm lên hai mắt tôi. Tôi nhìn xung quanh rồi lại trồi lên, thả mình lên mặt nước và nhìn lên bầu trời đang dần ngả màu. Tại đó, tôi thấy một hòn đảo bay, nơi những đám mây trôi qua liên tục. Một ngày nào đó không xa, tôi sẽ đặt chân lên đó.

Tôi nắm chặt tay mình lại rồi thả xuống rồi quyết định bơi thêm ba vòng nữa trước khi trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net