Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi tìm thấy nó rồi Lei."

Một giọng nói pha lẫn giữa dịu dàng và ngọt ngào vang lên trong một hang động chật hẹp. Một cô gái với trang phục nổi bật màu xanh lá cùng mái tóc trắng pha vàng dài lộng lẫy đang đứng cạnh một bức tường nhỏ và chỉ vào nó.

Tôi liền chạy về phía cô ấy và phát hiện một khe nhỏ hình ngũ giác được che lấp đằng sau đám dây leo.

"Ra là nó ở đây. Dấu kỹ thế này thì bảo sao chả tốn thời gian. Cảm ơn cô, Onodera."

"Thật tốt khi tôi có ích cho Lei."

"Đừng nói thế chứ, cô lúc nào cũng dịu dàng với tôi cả. Hơn nữa, mối quan hệ giữa chúng ta đâu chỉ đơn thuần là lợi ích, hay chỉ mình tôi nghĩ thế?"

"Không, Lei... tôi xin lỗi."

"Ahaha, đùa thôi."

"Cảm ơn Lei."

Tôi lấy ra một phiến đá hình ngũ giác và đặt vào khe đá mà Onodera tìm ra, nó vừa như in.

"Vậy đây là mảnh cuối cùng nhỉ?"

"Tuyệt, cuối cùng cũng xong."

Như dự đoán, một rung chấn nhỏ diễn ra trong vài giây rồi dừng. Cánh cửa đánh trước mặt chúng tôi mở ra, để lộ bên trong là một căn phòng toàn châu báu. Nào là dây chuyền đính đá quý, xu vàng,... làm chói mắt của tôi.

"Lần này cũng thu hoạch được nhiều quá Lei nhỉ."

"Mà, có lẽ tôi đã quen dần với chúng rồi."

Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày tôi trở thành nhà khai phá chính thức. Kể từ đó, tôi đã chinh phạt rất nhiều di tích nhưng toàn bộ chúng đều là cấp C hoặc cấp B. Cụ thể, tôi đã chinh phạt được 11 cái cấp C và 6 cái cấp B. Thêm cái này nữa là di tích cấp B thứ bảy.

Hiện tại, các di tích cấp C và B xuất hiện liên tục với tần xuất 4 đến 5 cái mỗi tuần chỉ riêng ở khu vực xung quanh Brigatian. Khác với các di tích cấp A trở lên, những di tích cấp B và C đã được chinh phạt sẽ nhanh chóng biến mất sau đó, nhường chỗ cho những cái khác. Điều đó không nghĩa là các di tích cấp A và S không biến mất, chúng chỉ tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.

Cùng với đó, tần suất xuất hiện di tích cấp A cũng thấp và càng thấp hơn với di tích cấp S. Do đó, trong suốt một năm qua, tôi vẫn chưa chạm được thêm một cái cấp A nào. Mà, dù có tìm thấy đi nữa thì tôi không nghĩ bản thân có thể một mình chinh phạt chúng. Có nghĩa là, di tích cấp A trước kia mà tôi đã chinh phạt được cũng chỉ là may mắn mà thôi. Hoặc, có lẽ là do nó thuộc loại mật cách.

Onodera ngồi xuống và nhìn đống châu báu trước mặt với một chút phấn khích. Cô ấy đã quen với việc đồng hành cùng tôi trong các di tích rồi. Hơn hết, dù tôi không có sức mạnh Linh tự của mình nhưng bù lại, tôi có Onodera. Cô ấy sức mạnh của thiên nhiên trong khi tôi có liên kết linh hồn mạnh mẽ với cô ấy. Do đó, tôi và Onodera có thể chia sẻ giác quan với nhau.

Onodera có thể mượn tầm nhìn của một chú chim trên cao, nhờ chúng bay lượng xung quanh và chia sẻ tầm nhìn đó với tôi. Nhờ đó, tôi có thể dễ dàng vẽ lại bản đồ của một di tích. Và Onodera cũng là lý do tại sao tôi luôn solo chứ không hợp tác hoặc tổ đội với ai khác. Dù vậy, tôi vẫn còn lời hứa hợp tác với Shouran và Rin.

Nhắc đấy hai người đó, họ cũng đang làm rất tốt. Hiện tại, cả hai đều đã lên bậc vàng và cũng trở nên giàu có nhờ số tiền kiếm được từ châu báu. Họ thay phiên nhau làm người chinh phạt ở những di tích họ đã đi qua. Đó là cách họ hoạt động khi cả hai hiện tại chỉ là một tổ đội không chính thức. 

Mà, Rin là quý tộc trong khi Shouran là con trai của một Hiệp sĩ danh giá, tôi không nghĩ họ lại tỏ ra vui sướng khi kiếm tiền như thế. Có lẽ cuộc sống hoàng dã của một nhà khai phá đã thẩm thấu vào trong xương tủy của họ, cũng như tôi đây.

"Cô có muốn một món nào đó không?"

"Một món nào đó?"

"Thì cô biết đấy, để làm trang sức. Bông tai, nhẫn hay dây chuyền chẳng hạn?"

"Umm... tôi nghĩ chúng không cần thiết lắm."

Onodera nhìn về phía tôi rồi nở một nụ cười mỉm.

"Đừng nói thế chứ, tôi chắc thứ này sẽ hợp với cô."

Tôi lấy ra từ đống châu báu một chiếc vòng bạc lấp lánh. Chúng được đính vô số đá quý màu lục với hoạt tiết bông hoa, còn vòng là thân cỏ. 

"Cái này thì sao? Để xem... nó có tên là Vòng cỏ hoa may mắn."

Tôi đeo nó vào tay trái cho Onodera, người đang đứng cạnh tôi.

"Quả nhiên là nó rất hợp với cô, tông màu với thiết kế cũng phù hợp nữa."

"Thật sao? Nhưng cậu ổn chứ? Nó là thứ mà Lei đã cất công kiếm được mà."

"Không phải tôi mà là chúng ta. Cô đã giúp tôi rất nhiều mà."

"Vậy thì tôi xin nhận. Cảm ơn Lei."

Trong khi dùng tay phải ôm lấy chiếc vòng tay trước ngực, Onodera nhìn tôi và kèm theo một nụ cười dịu dàng. Cứ mỗi lần cô ấy như thế, tôi lại bấc giác cảm thấy bối rối."

Onodera là một cô gái dịu dàng và trầm tính, sở hữu vẻ đẹp đoan trang và hơi nghiên về phía trưởng thành. Mặt khác, Onodera lại rất thẳng thắng với những gì cô ấy nghĩ nên đôi lúc nó khiến tôi xấu hổ. Cảm giác như, cô ấy lúc nào cũng quan tâm tới tôi hơn hết thay vì lo nghĩ cho bản thân vậy. Đôi lúc, tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó, nhưng đa phần tôi đều muốn cô ấy trân trọng bản thân hơn.

Tôi lục trong đống châu báu thêm một lúc nữa. Khi tôi phán đoán là không còn món gì thú vị nữa thì liền lôi thẻ đinh danh ra và hướng nó về phía đống châu báu. Trong chốc lát, toàn bộ chúng biến mất và ngược lại, số điểm ghi trong thẻ tôi lại tăng thêm vài con số. Đến hiện tại, nó đã là một dãy 9 số rồi. Với nhiêu đây đã đủ cho tôi mua một căn biệt thự xịn xò để đi đọ với mấy quý tộc khác rồi.

"Thật tốt khi thấy những con số này tăng lên chứ không giảm nhỉ. Không hiểu sao như tôi lại có cảm giác đó."

Onodera đột nhiên đưa mặt lại bên cạnh tôi khiến má của cả hai chạm nhau, điều khiến tôi khẽ giật mình. Onodera nhìn vào tấm thẻ định danh óng ánh màu bạch kim trên tay tôi cùng với một nụ cười mỉm.

"Mà, miễn là nó không giảm thì mọi thứ vẫn ổn."

Đúng vậy, chả ai vui khi thấy mấy con số trong tài khoản ngân hàng đột nhiên giảm xuống cả.

"Vậy ta về thôi nhỉ?"

"Vâng."

Lại một tuần nữa trong di tích. Tôi đang nghĩ đến việc nghỉ ngơi một thời gian để đi đây đó. Đúng là tôi đã đi đến nhiều thành phố khác như lý do đều là để đến di tích, lần này, có lẽ tôi nên ghé một bờ biễn nào đó để nghỉ mát. Đằng nào thì cũng đang hè nên nơi này khá nói.

Đôi lúc, tôi có ý định cho Onodera ghé thăm thị trấn của con người. Bình thường, cô ấy luôn ở trong không gian ký ức vì nếu cô ấy xuất hiện bên ngoài hoặc chỉ đơn thuần là trò chuyện với tôi thông quan chia sẻ giác quan, mắt phải của tôi sẽ sáng rực lên một màu vàng nổi bật. Cho nên mỗi tối, trước khi ngủ tôi đều ghé thăm cô ấy trong không gian ký ức. Bằng cách đó, chúng tôi có thể gặp tận mặt nhau và mắt tôi cũng không sáng lên. 

Ngoài ra, những lúc tôi ở một mình, chẳng hạn như đang ở trong di tích thì cô ấy mới có thể thoải mái xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy có lỗi khi hạn chế sự tự do của cô ấy, nhưng Onodera lúc nào cũng bảo là "Tôi không bận tâm đâu".

Onodera đã trở về bên trong không gian ký ức trong lúc tôi chui ra khỏi hang động bằng một cái hầm chật hẹp. Lúc đầu cô ấy có cùng vào với tôi nhưng cũng vì trải nghiệm đó, tôi mới bảo cô ấy tạm thời về không gian ký ức cho đến khi tôi ra khỏi hang. Tất nhiên, Onodera trông không thích ý kiến đó lắm và bảo muốn được đồng hành cùng tôi, thế nhưng cô ấy cũng không chịu cho tôi đi trước. Cô ấy bảo nhỡ có chuyện gì thì tôi sẽ được cảnh báo sớm.

Onodera lúc nào cũng vậy, dù cơ thể của cô ấy là dạng linh thể nên dù bị tổn thương vật lý thì vẫn có thể dễ dàng hồi phục. Tôi đồng ý với điều đó, nhưng mặt khác, dù thế đi nữa tôi cũng không thể nào chấp nhận chuyện để Onodera đi trước vì lý do đó được. Bởi vì cô ấy vẫn sẽ bị thương, vẫn sẽ cảm thấy đau và hơn hết, là một thằng đàn ông, tôi không thể để một người quan trọng như Onodera bị thương được.

Nhưng đó chỉ là câu chuyện trong trường hợp tệ nhất mà thôi. Việc đi phía sau trong một đường hầm chật chội, nơi bạn buộc phải bò mới có thể tiến về phía trước thì... tôi thật sự không biết nên nhìn thẳng như một thằng đàn ông hay lịch sự mà hướng mắt sang hai bên nữa.

Tóm lại, tôi đã bảo Onodera trở về trước trong khi vẫn giữ trạng thái chia sẻ giác quan với cô ấy và một mình bò ra ngoài. Sau khi ra ngoài, tôi quay lại nhìn lối vào. Nó được che phủ bởi các loại dây leo và cây nhỏ và chúng tôi đang ở một khu rừng nhiệt đới.

Nơi này nằm ở eo biển nhỏ thuộc Đại Lâm Grindea và chúng tôi đã di chuyển bằng thuyền. Vì khu rừng này phát triển rất mạnh mẽ nên sẽ rất tốn công và nguy hiểm nếu đi bằng đường bộ. Chưa kể, di tích nằm khá gần bờ của eo biển nên việc đi thuyền sẽ dễ hơn. 

Dù vậy, việc đi thuyền cũng có nhiều nhược điểm. Bạn sẽ bị phụ thuộc hoàn toàn vào chiếc thuyền đó và chưa kể, nơi này là một eo biển nhỏ, để có thể ra được cửa biển lớn thì bạn cần một khoản thời gian. Trong lúc đó, bạn sẽ trở thành mục tiêu dễ nhắm của bọn hải tặc.

Di tích xuất hiện ở rất nhiều nơi không phần biệt vị trí địa lý. Và như thế, không ít trong số chúng là những hòn đảo trên biển. Mặt khác, việc di chuyển đến những vùng đất khác bằng đường thủy cũng rất phổ biến. Do đó, sự tồn tại của cướp biển là không quá khó hiểu. Ngoài ra cũng tồn tại những tên cướp trên cạn, chúng sẽ chặn đường những nhà khai phá để cướp lấy tài sản. Họ thường nhắm tới những nhà khai phá mới có bậc thấp hơn vàng. Vì khi đó, những nhà khai phá buộc phải mang chiến lợi phẩm của mình về một cách thủ công vì phải đến bậc vàng mới có thể dùng trao đổi nhanh như tôi lúc nãy.

Mặt khác, một số nhà khai phá bậc cao vẫn tự mang đồ về để bán vì nó đem lại lợi nhuận cao và đó cũng là một mục tiêu của chúng.

Cho nên khi mua thông tin và quyền khai phá di tích, bạn cần phải hết sức bí mật. Bạn sẽ không muốn bị một đám hải tặc bám đuôi để cướp hết mọi công sức của bạn đâu. Chưa kể, mạng sống của bạn cũng sẽ bị đe dọa.

Cây Thế Giới cũng có nhược điểm của nó. Quyền người chứng kiến không cho phép kẻ khác đặt chân lên di tích của mình, nhưng nó chỉ áp dụng với những "nhà khai phá" khác mà thôi. Những người bình thường không có liên kết với Cây Thế Giới vẫn có thể thoải mái xâm nhập vào di tích.

Việc đặt chân lên một di tích mà không có thẻ chứng nhận là một hành động vô bổ, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì khi mục tiêu của chúng không phải là di tích mà là những nhà khai phá. Chúng chỉ cần sắp đặt bẫy xung quanh và chờ con mồi của mình mà thôi.

Trong trường hợp của tôi, dù đã bí mật trong toàn bộ khâu chuẩn bị, tôi vẫn không thể dám chắc 100 phần trăm rằng mình không bị nhắm đến. Tôi cũng từng bị nhắm một hai lần trong quá khứ nhưng đều dễ dàng thoát được vì lúc đó, tôi đi bằng đường bộ. Nhờ vào quyền năng của Onodera, tôi có thể dế dàng đánh lạc hướng chúng.

Nhưng lúc này thì không đơn giản như thế. Tôi hoàn toàn phụ thuộc vào đường biển và nơi này là một eo biển hẹp. Chỉ cần tôi vẫn còn trong eo biển thì một khi bị bao vay, tôi sẽ không còn đường thoát hoặc buộc phải bỏ thuyền để chạy theo đường bộ, một thứ khác cũng nguy hiểm không kém.

Tôi chạy đến gần bờ biển và men theo những thân cây dừa đã đánh dấu, tôi đi đế một hang động khổng lồ. Tôi đã đậu thuyền mình ở đây. Như thế, bất cứ ai lái thuyền từ bên ngoài vào đều sẽ không nhìn thấy nó. Dù gì thì tôi cũng đã bỏ khá nhiều tiền để tậu nó, tôi không muốn để mất đâu.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng xung quanh và xác nhận không có dấu hiệu của bất kỳ ai khác, tôi leo lên thuyền và liên lạc với Onodera.

"Onodera, phiền cô kiểm tra từ trên cao được không?"

"Luôn sẵn lòng. Lei lúc nào cũng cẩn trọng nhỉ."

"Mà, an toàn là trên hết."

Tôi đưa tay về phía trước, một ánh sáng màu xanh lục ấm áp xuất hiện và bao phủ lấy tay tôi. Sau đó, một chú chim sẻ xuất hiện và nhìn tôi. Trong phút chốc, nó bay lên cao và lượn ra bên ngoài hang động.

Cùng lúc đó, tôi nhắm mắt trái của mình lại để tập trung vào mắt phải, nơi hình ảnh trong mắt của chú chim đó được gửi đến thông qua Onodera.

Eo biển này có rất nhiều đá ngầm cũng như vô số dòng chảy thất thường. Nếu không cẩn thận, thuyền của bạn có thể bị đánh chìm ngay lập tức. Sau đó, bạn sẽ chết vì việc bơi trong dòng chảy hỗn loạn này cũng chẳng khác gì tự sát. May thay, nhờ có Onodera mà tôi đã tìm hiểu và vẽ nên bản đồ về địa hình của eo biển này. Tôi đã rất bất ngờ khi Onodera cũng có thể tương tác với các sinh vật biển. Nếu không có cô ấy, tôi đã không thể đi xa được tới mức này.

Sau khi Onodera cho chú chim bay một vòng quanh eo biển, tôi đã hoàn toàn xác nhận rằng mọi thứ an toàn, tôi liền cho liền nhổ neo. Ngay lúc đó, lại ánh sáng màu lục giống lúc nãy xuất hiện nhưng lớn hơn. Sau một lúc, Onodera hiện ra cùng một nụ cười dịu dàng.

"Có vẻ thời tiết cũng rất đẹp, dường như chúng ta đang gặp may mắn."

"Thật tốt khi mọi thứ thuận lợi nhỉ."

Trong lúc tôi lái con thuyền, Onodera ngồi xuống tại vị trí quen thuộc của mình. Chiếc thuyền này không quá lớn nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi phòng khi tôi cần qua đêm trên biển. Ở bên dưới nơi lái tàu có một khoan nhỏ. Tại đó có một chiếc giường ngủ lớn và một vài kệ để đựng thức ăn dự trữ. Bên ngoài bong tàu cũng rất thoải mái và có ghế sắt dính vào thành tàu có thể ngồi được. Onodera luôn ngồi ở mạn bên phải tàu và sát với song sắt bảo vệ.

Chúng tôi xuất phát và thuận lợi ra khỏi eo biển mà tiến thẳng về Horizon. Tôi vô thức nhìn Onodera, toc của cô ấy đang bay trong gió trong khi đôi mắt lại hướng về phía xa. Dù thế, thi thoảng cô ấy vẫn quay lại nhìn tôi và mỗi khi cả hay bắt gặp ánh nhìn của nhau, Onodera đều nở một nụ cười dịu dàng.

"Nè Onodera, tôi định sẽ nghỉ ngời một thời gian sau chuyến này."

"Thật sao? Tôi cũng nghĩ đó là ý kiến tốt. Tôi không muốn thấy Lei kiệt sức đâu."

"Cảm ơn cô vì đã quan tâm."

Onodera khẽ mỉm cười.

"Tôi muốn hỏi ý kiến của Onodera về chuyện đó--"

Trong lúc tôi chưa kịp nói hết lời, thì đột nhiền bầu trời tối sầm lại. Mặt biển bắt đầu dao động giữ dộ trong khi mừa bắt đầu trút xuống.

"C-Chuyện gì vậy, rõ ràng trời đang đẹp cơ mà."

"Tôi cũng không biết. Tôi vẫn luôn trò chuyện với những chú cá và chúng không thể báo cho tôi điều gì bất thường cả."

Quả nhiên là Onodera, thật đáng tin cậy. Nhưng đến cả Onodera, tinh linh của rừng xanh, người có liên kết mạnh mẽ với thiên nhiên còn không lường trước được điều này thì có nghĩa là...

"Onodera, tôi nghĩ cô nên trở về đi, tôi có cảm giác không lành về chuyện này."

"Nhưng..."

"Tin tôi đi, tôi sẽ cố gắng bằng cách nào đó vượt qua chuyện này. Tôi muốn ưu tiên sự an toàn của cô hơn."

"Không được, đối với tôi Lei quan trọng hơn."

Onodera nhìn tôi với ánh mắt kiên quyết.

"Làm ơn đấy Onodera. Tôi vẫn sẽ giữ liên kết nên khi cần, tôi sẽ nhờ cô hỗ trợ."

"Tôi biết rồi..."

Trong khi tôi đang vật lộn với bánh lái, Onodera biến mất với gương mặt không được vui cho lắm. Chiếc thuyền này được trang bị động cơ Lumen nhưng đa phần chúng tôi dùng buồm là chính. Đông cơ Lumen chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp mà thôi. Chưa kể Lumen khá đắt đỏ và khó sử dụng.

"Có vẻ nhưng chúng không giúp ích được gì trong trường hợp này rồi."

Tôi kéo buồm lên rồi chỉnh lại bánh lái sau khi đóng chặt cửa dẫn vào khoang bên trong. Mưa trút như đổ nước, sấm chớp thì xuất hiện liên tục. Mặt biển đang hỗn loạn cực kỳ. Trong lúc mọi thứ đang không thể tệ hơn thì đột nhiên một lốc xoáy khổng lồ xuất hiện trước mặt tôi từ hư không. Nếu xét từ đây, đường khí của nó có thể to gấp 3 hoặc gấp bốn lần hòn đảo của Di tích Rừng Nguyệt Lâm.

"Tôi xin lỗi Onodera. Cô hãy cầu nguyện cho tôi sống sót qua được đại nạn này đi."

"Lei! Làm ơn... Lei!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net