Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòng đạt được mục tiêu lớn lao là cho Serena xem phim kinh dị, tôi bắt đầu kế hoạch bổ sung thường thức cho cô ấy. Nhưng vì không gian của chúng tôi chỉ giới hạn trong ngôi nhà này nên nguồn tham khảo duy nhất hiện giờ là từ sách và mạng xã hội. Do đó, tôi đã giới thiệu cho Serena vài quyển tiểu thuyết mà tôi đánh giá cao, phân bổ ở nhiều thể loại. Từ tiểu thuyết nhân sinh cho đến trinh thám, từ sách kỹ năng cho đến tiểu thuyết lãng mạn, và may là cô ấy rất thích. Không, thật ra...

"Anh Rand, tôi đọc xong hết chỗ này rồi."

Serena, người đang đứng trước phòng của tôi với một chồng sách trên tay, nhìn tôi cười và nói.

Tôi nhìn Serena rồi liếc xuống chồng sách, rồi lại nhìn thẳng vào mặt của cô ấy.

"Thật sao? Chỉ mới có ba ngày thôi đấy?"

Thông thường thì số này cũng phải ngốn ít nhất một tuần. Vậy mà Serena chỉ hoàn thành trong vỏn vẹn ba ngày. Cô ấy vẫn sinh hoạt với tôi như bình thường, vẫn dùng bữa, xem TV nên không có chuyện cô ấy cắm đầu vào đọc nguyên ngày đâu.

Nhân tiện, sau khi cái rắc rối lớn nhất (vụ tắm và vệ sinh) thì cuộc sống giữa chúng tôi mới thật sự bắt đầu trôi chảy. Serena sẽ là người tắm trước, tôi sẽ muộn hơn. Chúng tôi sẽ dùng bữa cùng nhau ba lần một ngày, thi thoảng có bữa phụ, gồm những món ăn vặt do tôi làm.

Mà, nhờ lương kiến thức của tôi về ẩm thực khá phong phú nên chỉ cần nguyên liệu thì tôi có thể làm ra hầu hết các loại món ăn từ tráng miệng cho đến món chính, dù tôi chỉ đơn giản là làm theo công thức thôi. Sau khoảng một tháng chung sống, tôi cũng tìm hiểu được nhiều điểm khác nhau ở Serena, thứ chứng tỏ cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ như con người chúng tôi.

Cô ấy có thứ mình thích và ghét, cô món sở trường và món kỵ. Cô ấy cũng dần hình thành sở thích cho riêng mình, cuộc nói chuyện giữa chúng tôi cũng bớt một chiều hơn. Nhân tiện, Serena rất thích đồ ngọt, thứ thường thấy con gái. Cô ấy không thích đồ cay, mặn và đắng, thích đồ uống có ga. Món ưu thích nhất của Serena là bánh flan đặc biệt và omelette.

Có vẻ Serena cũng không thích mấy món nhiều dầu mỡ, nhưng thay vì ghét thì cô ấy né tránh nó thì đúng hơn. Có vẻ Serena trong một tháng nay cũng tìm hiểu được vài thứ kỳ lạ trên mạng rồi cũng nên. Tôi có nên cho cô ấy vài lời khuyên không nhỉ?

"Nó hay thật đấy. Quả nhiên tình yêu nó là một thứ gì đó thật thiêng liêng."

Sau khi trao chồng sách cho tôi, Serena bắt đầu liếng thoắng về câu chuyện mà cô ấy vừa được đọc. Trong hơn nửa tháng kể từ khi tôi giới thiệu cuốn sách đầu tiên, Serena đã nuốt gần phân nửa tủ sách trưng bày của tôi rồi. Có lẽ tôi sẽ phải sớm lôi đống sách đang được cất trên gác xếp rồi.

"Không biết cảm giác thật sự của nó như thế nào nhỉ? Tôi cũng muốn trải nghiệm quá."

"Mà, với tình hình hiện tại thì sẽ hơi khó. Trước hết cô phải có đối tượng để yêu trước. Mà tìm được một người như thế không dễ đâu. Cô cần phải gặp nhiều người, tiếp xúc với họ, dần xây dựng hình ảnh của nhau trước."

"Vậy ạ? Thế làm sao để mình biết là mình đã phải lòng ai đó?"

"Bộ trong truyện không có nói sao?"

Serena khẽ lắc đầu.

"Có nhưng nó trừu tượng với mĩ lệ hóa lắm. Tôi không nghĩ ngoài đời thật giống như trong truyện, đúng chứ?"

"Mà, chúng dù gì cũng dựa trên đời thật nên có thể xem là đúng phân nửa."

"Thế? Anh biết cảm giác thật sự khi phải lòng ai đó không ạ?"

"Cái đó..."

Thành thật thì tôi cũng là người chưa có kinh nghiệm và cũng chưa từng thấy quá hứng thú trong tình cảm nam nữ. Nhưng trước ánh nhìn mong chờ từ Serena, tôi nhanh chóng gạt cái suy nghĩ "trả lời đại" ra khỏi đầu.

"Chẳng phải khi cô phải lòng ai đó thì tự khắc cô sẽ biết sao? Về mặt khoa học thì tôi có thể trả lời, nhưng tôi chắc đó không phải là thứ cô cần nghe."

Ừm, tôi nghĩ Serena muốn một câu trả lời lãng mạng hơn. 

"Tự khắc biết sao ạ?"

"Ừm. Cũng có khả năng cô sẽ quá say mê đối phương mà không để ý sự thay đổi của bản thân. Khi đó, người ngoài cuộc sẽ giúp cô chỉ ra điều đó."

"Um... tôi không hiểu lắm."

Serena khẽ nheo mày nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Tôi cũng không rõ. Nhưng trước hết thì... điều đầu tiên xảy ra khi cô phải lòng một ai đó chính là việc cô sẽ muốn được ở bên cạnh người đó nhiều hơn."

Về mặt khoa học mà nói, có một hoocmon có tên là oxytocin, hay còn được gọi là hoocmon tình yêu. Nó giúp tạo cảm giác lãng mạn, thoải mái, an tâm cho não bộ. Việc skinship, hay những cử chỉ yêu thương sẽ giúp kích thích việc tiết ra loại hoocmon này. 

Mà, tôi không nghĩ Serena sẽ muốn nghe câu giải thích này.

"Mong muốn được ở cạnh đối phương sao... Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ghi nhớ nó. Khi nào tôi có cảm giác đó thì sẽ báo lại cho anh biết nhé!"

Serena lấy một quyển sổ nhỏ ra và ghi vào, sau đó đáp lại tôi với một nụ cười tỏa nắng.

"Tôi nghĩ cô nên nghĩ kỹ về vấn đề này hơn đấy."

Tôi nói trong khi lảng tránh vẻ mặt ngây thơ đang nhìn thẳng vào mình. Lý do cho sự xấu hổ của tôi là rất đơn giản, vì ở đây ngoài bản thân Serena ra thì chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.

Nhân tiện, tôi cũng cho cô ấy lời khuyên về việc viết nhật ký. Bản thân tôi cũng có viết. Nó là một công cụ tốt để xem lại bản thân cũng như ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ hoặc đáng xấu hổ của bản thân. Nhờ quyền năng mà Serena ban cho mà bộ não của tôi đã bình thường như bao người khác, tôi không còn nhớ rõ mọi thứ đã xảy ra nữa. Ban đầu có hơi bất an nhưng dần tôi cũng quen với nó.

.

.

.

"Anh Rand, anh có biết hát không ạ?"

"Hmm? Hát sao? Không hẳn là không. Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

Khi hai đứa đang ngồi thưởng thức món tráng miệng ở phòng khách thì Serena đột nhiên hỏi tôi. "Lúc nãy tôi có thấy mấy video mà người ta gọi là 'âm nhạc' ấy. Cảm giác nó tuyệt thật, chỉ nói như bình thường thôi mà nó nghe rất hay."

"À, cũng không hẳn là như bình thường đâu. Khác với việc tôi nói với cô như bây giờ, nếu tôi thay đổi âm sắc của giọng nói, kèm thêm một số kỹ thuật nữa thì nó sẽ thành một giai điệu, thứ mà người ta gọi là 'âm nhạc' đấy."

"Anh làm được không ạ?"

"Mà, cũng chỉ ở mức tàm tạm thôi."

Sau đó, tôi hát thử một đoạn cho Serena nghe.

"Đây là hát sao? Nghe tuyệt thật! Tôi cũng muốn thử."

"Ừm, nếu cô thích thì tôi có thể dạy cô. Tôi cũng tò mò xem một Serena khi hát sẽ trông như thế nào."

"Vâng? Nó có gì đáng để anh cảm thấy tò mò sao ạ?"

Có rất nhiều là đằng khác.

Và thế là một tài năng mới được ra đời. Với giọng hát truyền cảm bẩm sinh của mình, Serena dễ dàng chinh phục khán giả của mình (tôi) chỉ sau đúng hai ngày luyện tập. Từ đó, chúng tôi bắt đầu có nhiều chương trình âm nhạc hơn.

.

.

.

.

.

Lại vài một tháng nữa trôi qua và Serena không ngừng càng quét đống sách của tôi. Dạo gần đây, tôi hay giới thiệu tiểu thuyết viễn tưởng cho Serena hơn và có vẻ cô ấy cũng rất thích chúng. Thành ra, Serena bắt đầu muốn tôi giới thiệu một số thể loại cụ thể chứ không còn đọc bất cứ thứ gì tôi đưa cho nữa.

Mà, phải nói là việc chúng sống và bầu bạn của chúng tôi diễn ra thuận lợi hơn tôi thưởng. Ngoài vấn đề thiếu thường thức của Serena ra thì mọi thứ vẫn ổn. Serena cũng đã bắt đầu quen với cuộc sống thường ngày. Có lẽ quả ngọt đã chín. Tôi nên chuyển sang bước tiếp theo trong việc kích thích nỗi sợ trong Serena. Một sự phấn khích không hề nhỏ trồi lên trong tôi. Không biết Serena khi sợ sẽ như thế nào nhỉ?

Để đảm bảo cho kế hoạch của mình, tôi có lén nhét một quyển trinh thám có một chút yếu tố kinh dịnh dạng nhẹ vào chồng sách giao cho Serena và quả nhiên là vài ngày sau khi đọc quyển sách đó, Serena hay đọc sách trong phòng tôi hoặc phòng khách (chỗ nào đó có tôi) thay vì đọc một mình trong phòng như thường lệ. Mà, dù chỉ vài ngày nhưng hiệu quả đó cho thấy là cô ấy cảm thấy sợ.

Dù hơi có lỗi nhưng tôi vẫn thật sự muốn thấy một Serena sợ hãi tột cùng. Nhưng tôi lại không biết được hậu quả cho việc đó là vô cùng lớn.

"Anh Rand này, quả nhiên việc thám hiểm thú vị thật đấy. Lúc trước anh có nói là mình muốn đi mạo hiểm đúng chứ?"

"À ừm, đúng là tôi có nói thế."

"Vậy sao chúng ta không thử đi?"

"..."

Chờ đã, tôi không hiểu ý của Serena lắm.

"Ý cô là sao?"

"Chúng ta có thể tạo ra những thế giới như thế rồi đầu thai vào đó. Tất nhiên là ký ức sẽ không còn, nhưng chi ít thì chúng ta vẫn được đi phiêu lưu, thám hiểm."

Serena nói với vẻ phấn khích.

"Con người tuyệt thật đấy. Họ nghĩ ra rất nhiều ý tưởng khác nhau và tôi chưa từng thấy. Nào là phép thuật hay siêu năng lực, nếu những thế giới đó có thật thì sẽ rất thú vị, không phải sao?"

Mà, nó đúng với con người chúng tôi. Nhưng với một vị thần như Serena thì tôi nghi ngờ về điều đó.

"Cô có thể sao, việc tạo ra một thế giới ấy. Tôi không nghĩ nó đơn giản đâu."

"Tất nhiên là không đơn giản, nhưng tôi vẫn làm được. Dù là cựu thần nhưng tôi vẫn giữ quyền năng của mình mà."

"V-Vậy sao?"

Đề xuất của cô ấy quá đột ngột, tôi không rõ là mình phải đáp lại như thế nào cả.

"Anh không muốn sao ạ?"

"Muốn chứ! Ngược lại, nó nghe rất thú vị. Được trải nghiệm cảm giác được sử dụng ma thuật là ước mơ của mọi thằng con trai khi còn bé đấy."

"Đúng không? Tôi cũng nghĩ thế!"

"C-Cô á? Chẳng phải cô..."

"Không phải thế!!!"

Serena hét lên một cách đáng yêu.

"Nó khác với quyền năng của một vị thần. Nó chỉ giúp tôi tạo ra vạn vật thôi, nó chẳng giống ma thuật trong phim hay truyện gì cả. Nó chẳng lãng mạng tí nào!"

"V-Vậy sao?"

Nhìn một Serena tỏ ra phấn khích như thế, tôi không khỏi bật cười.

"Vậy anh thấy sao ạ? Cùng tạo ra một thế giới mới với tôi chứ?"

"Cùng cô sao? Nhưng tôi không có quyền năng của thần."

"Anh có thể góp ý cho tôi."

"Ừm, cũng hợp lý. Cô vừa ngốc nghếch, vừa thiếu thường thức nên việc đó hợp với tôi hơn."

"N-Ngốc? Quá đáng! Tôi không có ngốc."

Serena tỏ ra giận dỗi nhưng vẻ mặt đó chỉ khiến tôi khẽ bật cười.

"Cô đang giận sao? Có thật là cô đang giận không?"

"Có, tôi đang giận đây."

Nhìn chẳng giống giận tí nào cả.

"Rồi rồi, xin lỗi."

Nói xong, tôi vào trong bếp lấy ra món bánh flan vừa mới làm hồi trưa ra cho Serena. Cô ấy nhìn chằm chằm vào đĩa bánh xong nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Anh... chẳng lẽ anh nghĩ là chỉ cần làm bánh flan cho tôi là có thể khiến tôi hết giận sao?"

"Cô không muốn sao? Đành vậy."

Nói thế, tôi cầm đĩa bánh đi chỗ khác thì ngay lúc đó, Serena ở phía sau bắt đầu trở nên hốt hoảng.

"Xin lỗi, xin lỗi mà! Tôi không có giận nữa đâu nên cho tôi đi."

Tôi quay lại, vui vẻ đưa dĩa bánh cho Serena. Cô ấy chạy về phía phòng khác rồi ngồi ăn một cách hạnh phúc.

"Quá dễ."

Mà, đây là lý do vì sao cuộc sống giữa chúng tôi có thể diễn ra suôn sẻ như thế. Chúng tôi chưa từng cãi nhau hay giận nhau gì cả. Nhiều lắm thì cũng là tôi trêu cô ấy, xong sau đó sẽ làm mấy món cô ấy thích để bù lại. Hơn nữa, Serena quá dịu dàng, cô ấy không hề biết giận. Không, có lẽ Serena có giận, chỉ là cái 'giận' đó của cô ấy có hơi đáng yêu thôi.

Và cũng từ đó, cùng lúc với kế hoạch phim kinh dị của tôi, kế hoạch chế tạo ra thế giới mới cũng được song hành thực hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net