Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu anh không nhầm thì hình như hôm nay Anna sẽ về đấy."

"Thật ạ?"

Khi đang trên đường tới trướng, tôi chợt nhớ đến một điều quan trọng và liền nói nó cho Eve biết. Khác với tôi, Anna hiện đã là đội trưởng của một tiểu đoàn đặc biệt thuộc quân đội hoàng gia. Chị ấy vẫn chưa tốt nghiệp vì dự định học 5 năm, nhưng đa số thời gian của chị ấy đều dành cho công việc rồi.

Anna cũng kiêm luôn ghế hội trưởng của học viện hoàng gia, nhưng vì thường xuyên đi vắng nên người đại diện vận hành hiện tại luôn là phó hội trưởng, chính là công chúa Euphrosene. Vốn dĩ học viện luôn đề cao thực lực chứ không phải địa vị, việc một nữ sinh thuộc gia đình nam tước hiện lại nắm danh hiệu cao quý nhất của ngôi trường cũng không phải là điều gì lạ lẫm cả. Đến cả công chúa điện hạ cũng dành được vị trí phó hội trưởng cũng dựa vào thực lực của bản thân.

Nghe nói công chúa điện hạ tuy có phần yếu kém về mặt thể chất, trí lực của người lại cực kỳ vượt trội và có thể nói là xuất chúng. Mặt khác, hoàng tử Issac lại được xem là người văn võ song toàn. Tuy không thể so bằng công chúa Euphrosene về mặt trí tuệ nhưng người cũng không phải hạn xoàng. Thành tích học tập của người lúc nào cũng đứng chỉ sau công chúa mà thôi.

Mà, bỏ qua chuyện đó, vấn đề quan trọng hiện tại đó là sự trở về của Anna. Với sự xuất hiện của chị ấy, kiểu gì cũng đến lúc tôi bị người khác chú ý mà thôi. Tuy có hơi phiền phức nhưng đó không phải là lý do để giữ khoảng cách với Anna. Đối với Eve cũng vậy. Tôi nhận thức được việc những người mình quen biết ở đây đều nổi tiếng, kể cả Rin.

Đúng là tôi không thích nổi bật, nhưng tôi cũng sẽ không vì lý do đó mà hạn chế tiếp xúc hay gặp mặt với Anna hay Eve trên trường. Miễn là nó không dính dáng đến thân phận The Outliers mà tôi hay nhóm Rin đang giấu thì tôi không ngại. Đôi lúc, là đàn ông chúng ta cũng cần phải thể hiện, nhưng không phải bây giờ.

Chẳng hạn như trong tiết âm nhạc cách đây 2 ngày, tôi đã có thể đứng lên và thông não hết cả phòng, cho họ biết như thế nào mới là âm nhạc. Dù vậy, tôi đã không làm thế. Đó là một hành động ngạo mạn, và tôi cũng không thể đi phá hủy một hệ tư tưởng một cách đơn giản như vậy được. Chưa kể, tôi không chắc là bọn họ có thật sự cảm nhận được chân lý mà tôi đã phơi bày hay không nữa. Nếu không thì tôi sẽ tức chết mất.

Do đó, đôi khi lùi về phía sau và nhẫn nhịn là một hành động đúng đắn. Mà, nói chứ nếu đây không phải là trong giới quý tộc mà chỉ là giữa những người ngang bằng nhau về địa vị thì tôi không ngại thể hiện đâu. Cái tôi của quý tộc rất cao và dính vào thì chỉ rước về rắc rối mà thôi.

"Vậy anh đi nhé."

"Vâng, hẹn gặp lại vào tiết sau ạ."

"Ừm, hẹn gặp lại."

Như thường lệ, tôi đến trường cùng Eve dưới tư cách là quản gia riêng của em ấy rồi tách nhau ra ở dãy phòng của lớp A. Mà, nói thế thôi chứ chắc Eve không có nhớ việc tôi là quản gia nữa rồi.

"Nè Onodera."

"Sao vậy Lei?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu khi tôi đang hướng vễ dãy nhà B.

"Tối qua hai người nói chuyện lâu thật nhỉ? Onodera nói với Eve về chuyện gì vậy?"

"Lei tò mò sao?"

Bên kia trả lời tôi cùng với giọng cười đầy tinh nghịch. Tôi chẳng hiểu sao dạo này Onodera khác xưa lắm. Cô ấy tự dưng bắt đầu biết trêu người khác, biết nói đùa rồi còn biết dỗi nữa.

"À... cũng không hẳn."

"Vậy sao? Nhưng mà xin lỗi nhé, tôi không nói được. Đó là bí mật."

"..."

Quả nhiên là cô ấy hiện tại khác với Onodera mà tôi từng biết. Mà thôi kệ, đó cũng là một hướng phát triển tốt nên không sao.

.

.

.

Sáng hôm nay chúng tôi có hai môn. Môn đầu tiên là tiết nghi lễ của một giảng viên khác trong khi tiết thứ hai là môn tự chọn - Môn kỹ năng đối kháng. Đa số người trực tiếp tham gia môn này là nam giới, trong khi nữ giới thường đến để xem. 

Tại đây, chúng tôi sẽ được học tập và rèn luyện về kỹ năng đối kháng như võ thuật hay kiếm thuật. Đặc biệt, kiếm thuật là một thứ khá phổ biến trong nam giới thuộc tần lớp quý tộc. Nó vừa là công cụ, vừa là bản mặt của họ. Do đó, hầu hết gia chủ trong giới quý tộc đều thông thạo kiếm pháp. Khi xảy ra mâu thuẫn hay tranh chấp cá nhân thì họ cũng dùng kiếm thuật để giải quyết. Có thể nói rằng cấp bậc quý tộc càng cao thì trình độ kiếm thuật của họ cũng tỉ lệ thuận theo nó.

Tôi cũng có nghe nói rằng cả chú Osburn hay viện trưởng Laurens đều là những kiếm sĩ xuất chúng, mặc dù tôi chưa được thấy chú Osburn dùng kiếm lần nào cả.

Và hiển nhiên, với bản chất là võ sĩ như tôi, đó là môn không thể bỏ lở. Và cũng với lý do đó, Shouran cũng tham gia. Rin và Eve cũng tham gia nhưng dưới tư cách là xem và cổ vũ mà thôi. Tôi cũng có dạy cả hai một chút võ thuật nhưng chủ yếu là các đòn tự vệ. Cả hai thật sự không có hứng thú với chúng nên tôi cũng không ép.

Không, trường hợp của Eve thì có chút khác. Ban đầu em ấy cũng có hứng thú và có tập chung với Anna, nhưng sau khi thấy cách Fay "kiểm tra" Anna, Eve đành từ bỏ và chỉ dừng lại ở các đòn tự vệ. Dù vậy đi nữa, Eve vẫn rất thuần thục trong việc sử dụng chúng.

Sau khi vừa đến tiết 2 của ngày, chúng tôi phải nhanh chóng di chuyển đến sân tập. Vì hôm nay trời khá đẹp nên chúng tôi sẽ được tập ngoài trời. Giảng viên cho môn này cũng không cố định nữa. Thi thoảng thì sẽ có người chính thức đến hướng dẫn, nhưng cũng có lúc là anh chị năm tư trở lên. Hoàng tử Issac cũng đã vài lần đứng lớp dựa theo lời của Shouran. 

Tại sân tập, tôi đếm sơ qua thì có tầm 50 người người, nhiều hơn tôi nghĩ. Trong lúc chờ giảng viên đến thì tôi và Shouran quyết định khởi động trước.

"Bình thường lớp này cũng tầm này sao?"

"Mà, đúng là vậy. Dù gì thì đây cũng là cơ hội tốt để họ thể hiện trước phụ nữ mà."

Trong lúc đang vươn vai, Shouran đánh mắt mình về phía sau. Ở đó có một dãi ghế dài và có khá nhiều các cô gái đang ngồi đó và nhìn về phía chúng tôi. Ở đó có cả Rin lẫn Eve nữa. Họ cũng được tính là "học sinh tham dự", nhưng lại chỉ ngồi đó mà thôi. Mà, tại lớp học này, việc tự rèn luyện luôn được khuyến khích và không hề bắt buộc.

"Ra là vậy."

Tôi đáp lại cùng một nụ cười méo mó.

"Mà, tớ thì không quan tâm đến vụ đó lắm."

"Sao vậy? Cậu không muốn thể hiện sao?"

Trong lúc đãng ép chân, Shouran chỉ khẽ lắc đầu cùng một nụ cười khổ.

"Tớ thì thể hiện với ai chứ? Rin?"

"Ahaha... tớ chắc hẳn cậu ấy cũng muốn thấy Shouran tỏ ra ngầu lòi lắm."

"Tha tớ hộ cái. Cậu ấy đến đây để trêu tớ thì có."

Mối quan hệ của cả hai đã tốt và thân mật hơn trước rất nhiều rồi. Thi thoảng cả hai còn cố ý dành thời gian riêng cho nhau mặt dù đang đi cùng với tôi nữa. Mà, đó là chuyện tốt, Shouran cũng ít chê Rin hơn rồi. Dù vậy, các cả hai tương tác với nhau vẫn không đổi, luôn thú vị như vậy.

"Cậu thì sao Lei?"

"Mà, cũng lâu rồi nên vận động một chút cũng tốt. Từ khi cậu về thì tớ chẳng có ai tập chung cả."

"Ha ha. Không nói đến tớ, hi vọng thực lực của những người khác sẽ không làm cậu thất vọng."

Sau khi hoàn thành khởi động, Shouran đứng dậy bên cạnh tôi và nhìn về phía Claude.

"Cậu đánh giá họ tớ đâu?"

"Số người có thực lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi." 

Shouran liếc sang phải, hướng về phía một chàng trai đô con đang đứng tựa vào gốc cây.

"Tên đó, hoàng tử Claude và hoàng tử Issac. Hai tên đi theo hoàng tử Claude cũng có chút trình độ."

"Ít vậy sao? Cậu không đặt chỉ tiêu cao quá chứ?"

Shouran khẽ thở dài và lắc đầu trước mặt tôi. Tôi nhìn về phía Claude, người đang được vây quanh bởi những tên khác đang cười một cách khoái chí. Đột nhiên cậu ta bắt gặp ánh nhìn của tôi liền cười một cách kiêu ngạo khiến tôi khó hiểu.

"Tớ chưa thử sức với hoàng tử Claude nhưng nếu là hoàng tử Issac thì có rồi."

"Ra sao?"

"Nếu chỉ xét về kiếm kỹ thì ngài ấy phải nói là mạnh khủng khiếp."

Mà, thứ Shouran nổi trội là võ thuật nên khi nói về kiếm, cậu ấy hoàn toàn ở kèo dưới.

"Về mặt võ thuật thì sao?"

"Cái đó thì tớ không rõ. Tại mọi người ở đây chỉ toàn đọ kiếm thôi, không ai đọ võ thuật cả."

"Vậy cậu có thắng được hoàng tử Issac không?"

"Tớ thua suýt sát luôn."

Shouran thở dài cùng với một nụ cười mỉa mai.

"Nhân tiện, nghe nói giảng viên hôm nay là hoàng tử Issac đấy."

"Thật á?"

Tôi hoàng toàn bị bất ngờ bởi tin đó. Đúng là tôi có nghe về việc người cũng hay đứng lớp, không chỉ trong môn này mà còn nhiều lớp khác nữa. Dù vậy, tôi vẫn không thể không ngạc nhiên được. Chắc mấy chốc sau, như Shouran đã nói, hoàng tử Issac xuất hiện cùng với tiếng hò hét đầy phấn khích của hội chị em phía sau.

Mặt khác, dáng vẻ yêu kiều xuất hiện từ đằng sau lưng ngài ấy lại khiến cánh đàng ông không người trầm trồ. Cùng với điệu chào đầy thân mật, công chúa Euphrosene xuất hiện và nhanh chóng chạy về phía sau và ngồi cạnh Rin.

Trước lúc đó, người không hề quên nháy mắt với tôi và Shouran.

"Này Shouran, hai người họ lúc nào cũng giống vậy à?"

"Cậu đoán xem? Một hoàng tử hoàn hảo từ trí tuệ, kiếm thuật lẫn diện mạo và một công chúa đáng yêu, xinh đẹp..."

"Mà, cũng đúng."

Có vẻ đây đã là thường lệ tại lớp học này rồi nên Shouran cũng chẳng mảy may bận tâm.

"Đây là lớp đối khán chứ có phải sân khấu đâu chứ. Hết người này đến người kia, toàn xem lớp này là nơi để thể hiện, biểu diễn chứ không ai tập trung vào tập luyện cả."

"Nghe câu đó từ một người đã có bạn gái rồi thì không được thuyết phục cho lắm."

Shouran liền lườm tôi bằng nửa con mắt. Tôi chỉ cười khẽ và nhún vai cho qua mà thôi.

"Xin chào mọi người. Hôm nay tôi sẽ thay mặc các giảng viên đảm nhiệm vị trí hướng dẫn trong buổi học hôm nay. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé."

"Vâng, thưa hoàng tử Issac!!"

Trước lời giới thiệu cùng một nụ cười tỏa nắng của hoàng tử điện hạ, người trả lời lại là cánh con gái đang ngồi ở phía sau, bao gồm cả công chúa Euphrosene. Có vẻ cô nàng này cũng thích trêu em trai cùng tuổi của mình.

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Mọi người hãy bắt cặp thành từng đôi và luyện đối kháng với nhau. Chúng ta sẽ quay về với những đòn thế căn bản để đảm bảo không ai quên trước nhé."

Hoàng tử vỗ nhẹ hai tay vào nhau trong khi giõng dạc đưa ra hướng dẫn cho chúng tôi một cách chuyên nghiệp. Hiển nhiên là tôi với Shouran sẽ bắt cặp với nhau, thế nhưng dường như ai đó lại không muốn thế.

"Trước đó thì liệu tôi có thể yêu cầu một trận tỉ thí được không?"

Người dơ tay lên và nói không ai khác chính là là hoàng tử Claude.

"Claude? Em muốn tỉ thí với ai?"

Hoàng tử Issac cũng bất ngờ trước yêu cầu đột ngột của em trai mình. Ngay lập tức, ngón tay của Claude chỉ thẳng về phía tôi. Mà, tôi đoán là chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra mà.

"Đó là... Claude..."

Hoàng tử Issac khi nhìn thấy tôi liền thay đổi sắc mặt và quay sang Claude.

"Chỉ là tỉ thí để học hỏi thôi mà. Chẳng phải đây là quy tắc của lớp học sao?"

"Đúng là vậy như... Leiwish nhỉ?Cậu có phiền không?"

Hoàng tử Issac cùng những người khác liền nhìn chằm chằm vào người đang được nhắc đến là tôi. Shouran cũng đã lui đi chỗ khác từ khi nào rồi. Tôi khẽ liếc về phía sau thì thấy vẻ mặt bối rối của công chúa Euphrosene, vẻ lo lắng của Eve và vẻ hí hửng của Rin. Con nhỏ Rin, rõ ràng là trông cậu ấy đang tận hưởng.

Mà, trước mặt bao nhiêu người như này, chưa kể là họ cũng biết tôi có quan hệ gần gũi với Rin và Eve nên nếu từ chối thì sẽ càng rắc rối hơn.

"Thần không phiền đâu ạ, thưa hoàng tử Issac."

Hoàng tử Issac nhìn tôi và cười gượng. Nụ cười đó như thể đang muốn xin lỗi tôi vậy. Mà, có lẽ tôi nên nhân cơ hội này để định hình lại vị trí của bản thân trong cái giới quý tộc này. Nó có lẽ sẽ khiến tôi nổi bật một cách không cần thiết. Nhưng ngược lại, nó cũng giúp tôi tránh một số thứ phiền phức có thể xảy ra.

"Vậy Claude, em muốn tỉ thí thứ gì?"

"Tất nhiên là kiếm rồi, hỏi thừa."

Hoàng tử Claude đáp lại anh trai mình với thái độ thô lỗ. Dù vậy, hoàng tử Issac chỉ biết cười trừ mà thôi.

"Vậy cả hai hãy chuẩn bị và bước vào sân đấu."

Hoàng tử lùi về phía xa, nơi được gọi là sân đấu và dứng chính giữa với tư cách là trọng tài. Tôi và Claude nhanh chóng lấy một thanh kiếm gỗ trên giá và bước vào sân. Đám con gái phía sau cũng liền chạy theo với vẻ háo hức kỳ lạ. Trong chúng tôi như đang diễn trò cho bọn họ vậy. 

"Chúc may mắn nhé."

Trước khi quay về chỗ đứng cùng Eve, Rin chạy về phía tôi và khẽ thì thầm với gương mặt cực kỳ đáng ghét.

Mặt khác, Claude, người đang đứng đối diện với tôi trên sân đấu lại cười một cách kiêu ngạo. Có lẽ cậu ta còn cay cú vụ lúc trước nên tìm cách giải quyết đây mà. Chi ít thì ngài ấy không trực tiếp gây rắc rối cho tôi mà lại chọn cách này. Có vẻ sức ảnh hưởng của Anna lớn hơn tôi nghĩ.

"Để xem ngươi có đủ tư cách để đứng bên em ấy không."

Khi chúng tôi lại gần để chào đối thủ trước trận đấu, hoàng tử Claude liền thì thầm với tôi. Quả nhiên là cậu ta còn cay từ lúc đó. Ủa, không ai nói với hắn rằng Anna là đệ tử của tôi sao?

"Cả hai chuẩn bị..."

Khi hoàng tử Issac đưa tay lên thì bỗng có hai bóng người khác xuất hiện từ trong học viện. Dáng vẻ đó không thể lầm được. Họ sẽ là người mang đến rắc rối mới cho tôi lẫn cho cuộc tỉ thí này.

Hoàng tử Issac nghe thấy giọng nói đó liền dừng lại và quay về phía sau. Từ trong học viện, Anna và Lanka bước tới trước cùng vẻ phấn khởi.

"Đã lâu không gặp, thưa hoàng tử điện hạ."

Anna nhanh chóng tiếp cận hoàng tử Issac và cuối chào một cách lịch sự. Lanka đứng sau cũng cuối người theo nhưng không nói gì cả.

"A-Anna? Phải rồi nhỉ, hôm nay là ngày cậu về mà."

"Vâng. Thần nghe nói hôm nay có môn đối kháng nên liền đến tham dự đó ạ."

Ngay lập tức, những tiến xì xầm bắt đầu vang lên trước sự xuất hiện của nhân vật tầm cỡ có tên Anna này.

"L-Là Nữ Hoàng Chinh Phạt đó!"

"A... tiền bối Anna vẫn ngầu như mọi khi."

Vô vàng lời khen thể hiện sự ngưỡng mộ cho Anna bắt đầu phát ra từ cả nhóm con trai lẫn con gái. Công chúa Euphrosene lẫn Eve thì đều đứng dậy và chạy về phía Anna.

"Anna!"

Công chúa liền chạy tới và ôm lấy Anna mà không để ý gì cả khiến cả Anna lẫn hoàng tử Issac tỏ ra lúng túng. Eve thì chỉ chậm rãi tiếp cận từ phía sau và chào Anna một cách nhỏ nhẹ. Rin cũng rời chỗ nhưng lại đi về phía tôi và Shouran. Vì cuộc tỉ thí chưa bắt đầu nên tôi cũng lui xuống một chút để tránh sự nổi bật này.

"Vậy ra đó là chị cậu nhỉ? Quả thật là chị ấy trông rất mạnh mẽ và ngầu lòi."

"Mà, Anna chưa bao giờ thích mặc váy cả."

"T-Thật sao?"

Rin đáp lại với vẻ bất ngờ, tôi chỉ khẽ nhún vai.

"Mà Lei nè, cậu có nói cho chị ấy về thân phận của những The Outliers khác không thế?"

"Không. Việc cho chị ấy biết hay không thì tùy thuộc vào hai cậu. Tớ chỉ có thể nói là Anna là người đáng tin mà thôi."

"Vậy sao? Hì hì, không biết chị ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Cơ mà cậu không cho Eve biết sao?"

Rin lại tiếp tục hỏi với giọng nhỏ để tránh người khác nghe thấy.

"Không, tớ thấy nó không cần thiết. Con bé nó quan trọng vấn đề thực lực lắm nên nếu tớ nói ra thì không chừng Eve sẽ bị ám ảnh về nó mất. Tớ lại không muốn như vậy, nó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cả hai, tất nhiên là theo hướng không hề thoải mái chút nào."

"Ra là vậy."

"Nhân tiện, mọi người đang làm gì vậy?"

Cuối cùng thì Anna cũng để ý đến việc Claude đang cầm kiếm và đứng trong vòng đấu. Chị ấy liền nhìn về phía đối diện và phát hiện ra tôi. Tôi liền mỉm cười và vẫy tay với chị ấy. Ngay lúc đó, gương mặt của Anna liền trở nên rạng rỡ và chạy về phía tôi.

"Lei!"

"Chị mới trở về mà, không chịu đi nghỉ ngơi sao?"

Ngay khi Anna vừa tiếp cận, tôi liền lên tiếng chỉnh đốn chị ấy. Chị Lanka cũng theo sau cùng một cái thở dài.

"Tôi không quản nổi chị cậu rồi Lei."

"Ahaha... xin lỗi chị."

"Gì vậy. Lâu rồi không gặp mà lại nói chị như thế sao?"

Anna liền trưng ra vẻ bất mãn trong khi Lanka chỉ nhún vai. Trước ánh nhìn tò mò của mọi người, tôi vẫn thoải mái nói chuyện với Anna và Lanka. Mà, cũng chỉ mới có 2 tuần thôi, đâu có lâu đến mức đó.

"Mọi việc xong rồi sao ạ?"

Tôi quay sang hỏi Lanka. Chị ấy liền chỉnh cặp kính của mình và trả lời.

"Mà, đại khái là xong. Tàm thời sắp tới đây, tụi chị sẽ không còn nhiệm vụ nào nữa. Có lẽ sẽ được thảnh thơi trong ít nhất là học kỳ này."

"Thế thì tuyệt quá. À, nhớ gửi lời thăm đến mọi người giúp em ạ."

Tôi và Lanka trò chuyện với giọng nhỏ một chút vì việc tôi đồng hành cùng họ là bí mật.

"Chị biết rồi."

"E hèm."

Anna liền hắng giọng khi thấy tôi và Lanka thì thầm với nhau trước mặt mình. Eve cũng bước đến bên cạnh tôi cùng Anna.

"Hì hì, cả ba đều đã quay về một chỗ rồi nhỉ?"

Eve để lộ một nụ cười hồn nhiên hiếm hoi trước mặt mọi người khiến họ không khỏi đứng hình trong vài giây.

"Thi thoảng có muốn về lại Meadow không?"

Anna liền đề xuất một ý tưởng mà chắc hẳn cả tôi lẫn Eve đều đang nghĩ đến.

"Khi nào có dịp nghĩ đã."

Ngay lúc đó, một anh chàng đứng gần đó liền bối rối lên tiếng.

"Um... tiền bối Anna. Chị quen cậu ấy sao?"

"Hm? Không nói là quen... Lei là em trai ruột của chị mà?"

"Eh?"

"Thì cả hai đều là Eude... A, hình như mình không có nhắc đến họ mà nhỉ."

.

.

.

Phải tốn một lúc để sự xôn xao lặn đi. Như một hậu quả, mọi người bắt đầu tiếp cận tôi và hỏi đủ thứ chuyện trên đời. Nhờ đó, vấn đề tôi làm quản gia riêng của Eve cũng dần được chấp nhận nhiều hơn. Tên con trai từng mời Eve đi ăn lúc trước cũng nhìn tôi với vẻ bất mãn thấy rõ.

Sau cùng, nhờ hoàng tử Issac mà chuyện chính mới được đề cập lại. Trước đó, hoàng tử Claude đã hoàn toàn bị bơ đi khiến tâm trạng của hắn ngày càng xấu đi.

"Cả hai chuẩn bị!"

Một lần nữa, hoàng tử Issac dơ tay lên cao và ra hiệu lệnh.

"Xin lỗi nhé Anna. Cho phép tôi thử trình độ của em trai cô tớ đâu."

Hoàng tử Claude nhìn Anna với vẻ khó chịu không thua gì khi nhìn tôi. Có vẻ như vì cả tôi lẫn Anna đều làm kỳ đà cản mũi cậu ta nên mới thế. 

"Vâng, người cứ tự nhiên..."

Mặc cho danh tiếng và tầm ảnh hưởng của mình, Anna vẫn ứng xử rất mẫu mực trước mặt mọi người. Dù vậy, sau khi cuối đầu đáp lại Claude, chị ấy khẽ ngẩn đầu lên để nói câu cuối cùng.

"Nếu người có thể."

Trước lời cảnh báo đó, vẻ mặt của Claude liền trở nên khó coi. Ơ kìa, không ai nói với cậu ta rằng tôi là sư phụ của Anna thật sao? Nếu vậy thì mấy trò tỉ thí này sẽ không xảy ra rồi, tôi cũng bớt được phiền phức nữa.

"Hừ, để xem."

"Bắt đầu!"

Trước khẩu lệnh của hoàng tử Issac, trận tỉ thí đã bắt đầu. Dù vậy, hoàng tử Claude không tấn công ngay mà chỉ thủ thế và quan sát tôi. Mà, tôi phải công nhận là cậu ta có nền tảng. Với hai tay cầm kiếm đặt sang một bên, người nghiêng góc hướng về phía đối phương và không để lộ kẻ hở, hoàng tử Claude có vẻ đã được rèn luyện rất kỹ càng.

Mặt khác, tôi vẫn cầm kiếm bằng tay trái của mình trong khi tay thuận là tay phải. Tôi cũng không hề thủ thế, không hề di chuyển mà chỉ đứng một chỗ mà thôi. Ngay lập tức, Anna liền gọi lớn về phía tôi.

"Lei! Như thế là không tôn trọng đối thủ đấy!"

Thật sao?

Tôi liền nhìn về phía hoàng tử Issac, ngài ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười gượng. Mặt khác, hoàng tử Claude cũng tỏ ra khó chịu hơn trước. Tôi liền nhận ra lỗi lầm của mình và bắt đầu vào thế với kiếm trên tay phải.

Vì đây là kiếm hai lưỡi và không có bao nên tôi đưa chân trái về trước và chùn gối xuống. Tay phải cầm kiếm đưa về sau trong khi hướng mũi kiếm về phía trước, tay trái đặt hờn trên lưỡi kiếm.

Ngày xưa tôi có học qua nhiều loại kiếm pháp và nhớ toàn bộ chúng. Dù vậy, phân ra từ trường phái một thì khá là phiền phức nên tôi cứ tổng hợp hết lại rồi tự tạo ra phong cách riêng cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net