Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã định trước, tôi và Shouran thay phiên nhau trông coi và nghỉ ngơi. May mắn thay, tối hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, dường như những kẻ bí ẩn đó không tấn công chúng tôi, chi ít thì trong suốt buổi tối hôm qua lẫn hôm kia đều không cảm nhận được ai cả.

Khoảng 5 giờ 30 phút sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu hành động. Để tránh việc bị lạc trên biển, chúng tôi buộc dây lại với nhau. Dù là biển Đông Bắc War đi nữa thì chúng tôi vẫn đang ở gần một di tích, không ai biết được vùng nước lân cận có bị ảnh hưởng gì không. Nhỡ như chúng tôi bơi vào một dòng chảy lạ thì vẫn có khả năng sống sót.

Thật may là tôi có dạy cho Shouran và Rin học bơi trước kia. Với cơ thể được rèn luyện từ nhỏ, Shouran không gặp mấy khó khăn trong việc bơi đường dài. Ngược lại, Rin lại là một vấn đề. Quả thật là thể lực của cậu ấy có cao hơn trước nhưng so với tôi và Shouran thì vẫn còn thấp. Do đó, thay vì buộc cả ba với nhau, tôi và Shouran chỉ buộc dây với Rin. Nhờ đó, tôi với Shouran có thể cùng nhau hỗ trợ Rin trong trường hợp cậu ấy kiệt sức.

Từ bờ biển nơi chúng tôi cắm trại đến vách đá ở phía Đông Bắc không quá xa nhưng cũng không gần. Chưa kể, từ đây đến đó toàn là vách đá treo leo nên không có chỗ để dừng chân, tức là chúng tôi chỉ có thể bơi một mạch sang đó. Chúng tôi cũng hạn chế dừng lạ giữa biển vì nhỡ như bị nước kéo ra thì phiền lắm.

Sau 30 phút bơi liên tục, chúng tôi cũng đã tiếp cận một cửa hang được che lấp bằng dây leo. Nó to vừa đủ một chiếc thuyền thương gia cỡ trung đi vào. Như dự đoán, bên trong là một hang động lớn và rộng, chúng tôi có thể thấy bãi cát ở phía trước.

Khi bơi vào bên trong, nước cũng bắt đầu lạnh hơn và nông hơn. Ở đó cũng có một bãi cát trắng giống như bên ngoài và tất nhiên, có thuyền của chúng tôi. Không những chỉ thuyền của chúng tôi mà còn rất nhiều chiếc khác.

"Đ-Đây là..."

"Nếu tớ không nhầm thì biểu tượng đó là của Phi Hội Thương Gia Lacent..."

Shouran vừa nói vừa chỉ vào chiếc thuyền sang trọng đang đậu bên cạnh thuyền của chúng tôi. Nó được sơn một màu trắng vàng sang trọng cùng biểu tượng của một con ngựa ở trên mạng thuyền và buồm.

"Cả chiếc kia nữa, nó cũng là của một thương gia nỗi tiếng đấy."

Có tổng cộng 8 chiếc thuyền đang được đậu lại tại đây. Ba trong số đó, bao gồm chiếc của chúng tôi là có dấu hiệu được sử dụng gần đây. Số còn lại thì trông như thuyền ma ấy.

Chúng tôi lặn xuống nước để tiếp cận thuyền từ bên dưới. Trong khi âm thâm lên trên thuyền, tôi thử quan sát xung quanh xem có ai ở gần không. Dường như từ đây có một đường dẫn vào sâu bên trong. Còn lại thì tôi chẳng thấy gì đáng nghi cả. Sau khi xác nhận an toàn, tôi quay trở lại boong với Shouran và Rin.

"Giờ hai cậu cứ việc lái thuyền ra và trở về thôi."

"..."

Dường như hiểu được ý tôi, Shouran và Rin đột nhiên im lặng.

"Lei... không quay về sao?"

Shouran nhìn tôi và hỏi một cách nghiêm túc.

"Mà, tớ định là vậy. Dù gì thì cũng có một di tích cấp A ở trên hòn đảo này, kèm thêm cả sự việc kỳ lạ nữa, tớ định là sẽ ở lại để điều tra."

"N-Nhưng nó nguy hiểm lắm! Cậu không sợ sao?"

Rin liên áp sát tôi và hỏi với vẻ lo lắng.

"Tất nhiên là có sợ. Nhưng hơn cả sợ... tớ lại thấy phấn khích."

"P-Phấn khích..."

"Nghe kỳ lắm đúng không? Nhưng từ nhỏ, việc đi khám phá những thứ kì lạ luôn là ước mơ của tớ rồi. Tớ không thể dừng lại ở đây được."

"Nhưng..."

Rin tỏ ra do dự. Ngược lại, Shouran lại đột nhiên bước về phía trước.

"Tớ hiểu rồi. Sau khi đưa Rin về, tớ sẽ quay lại với cậu. Liệu cậu có thể chờ tới lúc đó không?"

"Shouran?"

Rin bất ngờ trước quyết định của Shouran.

"Xin lỗi Rin, tớ cũng có cảm giác giống như Lei. Hơn nữa, tớ là nam nhi nên không thể vì sợ hãi mà rút lui được."

"Tại sao?"

"Thì... tại nó không ngầu tí nào cả, phải chứ?"

Shouran đáp lại Rin cùng với một nụ cười mỉa mai. Nghe thấy câu đó, tôi khẽ bật cười.

"Cậu chắc chứ?"

Tôi hỏi Shouran.

"Tất nhiên rồi."

Shouran đáp lại một cách đầy tự tin.

"V-Vậy tớ cũng sẽ ở lại luôn."

"Hả?"

Rin cũng đột nhiên đưa ra một quyết định gây bất ngờ khác.

"Không được, nơi này rất nguy hiểm."

Shouran liền lập tức từ chối ý kiến của Rin.

"Quả nhiên là tớ chỉ là gánh nặng thôi sao..."

"A- Không... tớ không có ý đó..."

Rin đáp lại vói tông giọng nhỏ và thấp, gương mặt của Rin cũng trở nên buồn bã. Trước bầu không khí u ám này, tôi khẽ thở dài một cái.

"Mấy cậu... dừng cái kiểu tự xem thường bản thân đi được không? Cũng làm ơn đừng có so sánh với tôi."

"Lei..."

"So sánh với người khác rồi tự nhục thì có tác dụng gì chứ? Đáng lẽ giờ đây chúng ta nên vui mừng vì tìm được manh mối mới cũng như cách để trở về đấy. Và giờ hai cậu xem thử cái bầu không khí này đi, có khiến người khác nản không?"

"T-Tớ... tớ xin lỗi."

"Xin lỗi..."

Shouran và Rin đồng loạt cuối mặt xuống với tôi.

"Tự tin lên, ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu của riêng mình cả. Tớ biết là hai cậu lúc nào cũng so sánh với tớ vì cả bọn bằng tuổi nhau. Nhưng trong tớ còn có phần lớn là may mắn nữa, chưa tính đến sự trợ giúp của Onodera."

"Tụi tớ..."

"Tớ muốn hai cậu tỏ ra tự tin và đồng hành cùng tớ hơn đấy. Thử nhìn lại xem, thay vì so sánh với tớ thì thử nhìn mặt bằng chung đi, ngoài tớ ra, hai cậu cũng đang phá kỉ lục về thành tích đấy."

"Eh?"

Rin và Shouran liền ngẩn mặt lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Hai cậu không hề để ý sao? Thăng lên bậc vàng chỉ sau một năm đăng ký, chưa kể lại ở độ tuổi 14 nữa, điều này là chưa từng có tiền lệ đấy. Đến cả cha tớ cũng không được như vậy."

"C-Cái đó... Là thật sao?"

Gương mặt của Rin và Shouran dần trở nên tươi tắn hơn.

"Tớ lúc nào cũng xem hai cậu là bạn cùng trang lứa, đều có tài năng ngang nhau, tớ luôn muốn được trò chuyện và chia sẻ một cách thoải mái với hai cậu đấy. Nhưng hai cậu lúc nào cũng giăng một cái hàng rào ra cả."

Nghe thấy vậy, Rin và Shouran nhìn nhau rồi cuối xuống.

"Là... vậy sao..."

"Tớ sẽ ở lại, đó là điều chắc chắn. Hai cậu nên quyết định nhanh lên, lỡ nhưng bọn chúng phát hiện thì mệt lắm."

Nói xong, tôi nhảy xuống tàu với tình trạng quần áo đều ướt đẫm. Tôi vốn định thay đồ khô cất trong tàu nhưng trong tình huống này thì có lên nên bỏ cuộc.

"Lei ổn chứ?"

"Tôi ổn. Quả nhiên là việc ứng xử với người khác khó thật nhỉ."

"Tôi... không rõ lắm. Xin lỗi, tôi không thể góp ý được gì cả."

"Không sao đâu."

Ở bên trên bời có một vách đá đứng ở chính giữa, cao bằng một nửa chiều cao của hang động. Hai bên vách đá có lối mòn để dẫn vào sâu bên trong. Tôi đứng quay lưng ngay bên dưới vách đá và bắt đầu cởi áo ra để vắt khô nó đi.

Và nhanh hơn dự tính, Shouran và Rin tiếp cận tôi từ phía bờ biển. Tôi mặt lại chiếc áo đã được vắt khô phần nào rồi nhìn cả hai mà không nói gì cả.

"Um..."

Dù họ là người tiếp cận tôi, Shouran và Rin vẫn chỉ đứng đó mà không nói gì cả. Đúng hơn là cả hai chưa biết nói gì. Trước tình trạng đó, tôi quyết định lên tiếng trước.

"Quyết định xong chưa?"

"A, cái đó... xong rồi."

Người đáp lại là Rin, cậu ấy nói trong khi mắt không nhìn thẳng vào tôi.

"Vậy sao..."

Tôi đáp lại một cách lạnh lùng như thể không quan tâm.

"L-Lei này..."

Giờ người lên tiếng lại là Shouran.

"Sao thế?"

"Tớ thành thật xin lỗi!"

Shouran đột ngột xin lỗi trong khi cuối gập người về phía tôi. Tất nhiên cậu ấy cũng đủ sáng suốt để giữ giọng của mình nhỏ xuống. Thấy thế, Rin cũng vội cuối người về phía tôi.

"Xin lỗi? Về điều gì?"

"Eh?"

"Hai cậu chẳng việc gì phải xin lỗi cả."

"Lei..."

Rin nhìn tôi với ánh mắt lo lắng pha chút buồn bã. Mặt khác, gương mặt kiên quyết của Shouran vẫn không hề thay đổi.

"Không, là tụi tớ có lỗi. Dù Lei đã luôn xem tụi tớ là bạn nhưng như cậu nói, tụi tớ vì lòng tự trọng của bản thân mà tạo ra bức tường ngăn cách giữa chúng ta."

Tôi quay lại nhìn Shouran mà không nói gì cả. Cứ thế, Shouran tiếp tục nói.

"Tớ đã quá kêu ngạo mà không biết vị trí hiện tại của mình. Tớ cũng đã tự ý áp đặt suy nghĩ của bản thân lên cậu. Tớ thành thật xin lỗi."

"..."

"Tớ cũng vậy... Mong cậu bỏ qua."

Rin cũng xin lỗi nhưng khác với Shouran, giọng của cậu ấy có chút run và yếu ớt. Tôi khẽ thở dài và quay lưng lại với Shouran và Rin.

"Tớ chưa bao giờ đặt mục tiêu của mình là danh vọng hay tiền tài cả."

Tôi vừa nói vừa vứt chiếc túi đeo hông của mình xuống cát rồi bắt đầu kiểm tra từ cái một.

"Mục tiêu duy nhất của tớ là được khám phá thế giới này. Chỉ cần nó không đổi, tớ hoàn toàn cảm nhận được sự tự do và không ràng buộc. Đó cũng là lý do tớ chọn ở lại nơi này thay về trở về."

"Lei..."

"Tớ biết, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau và không thể áp dụng chung một công thức sống được, cho nên những gì tớ nói chỉ là lời khuyên cá nhân mà thôi."

Sau khi hoàn tất kiểm tra mọi dụng cụ và đảm bảo chúng không bị mất hay hư hỏng, tôi đứng dậy và quay về phía Shouran và Rin.

"Hai cậu đang làm đủ tốt rồi nên đừng có áp lực về mấy thứ đó nữa. Cứ như thế là cậu sẽ bỏ lỡ nhiều thứ khác đấy."

Tôi vừa nói vừa đưa tay phải ra về phía cả hai cùng một nụ cười chân thật. Thấy vậy, Shouran cũng khẽ cười.

"Tớ biết rồi, tớ sẽ rút kinh nghiệm. Quả thật là tớ đã mù quán về việc trở thành hiệp sĩ hoàng gia. Nhưng cậu yên tâm, tớ vẫn sẽ phấn đấu vì mục đích đó, chỉ là bây giờ, tớ không chỉ phấn đấu vì nó, mà cả khoảng thời gian này nữa."

Cậu ấy vừa nói vừa bắt lấy tay của tôi.

"T-Tớ cũng thế. Tớ... muốn trở nên mạnh mẽ hơn."

Rin đặt hai tay của mình lên tay tôi và Shouran, gương mặt của cậu ấy trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

.

.

.

Sau khi cả ba thay đồ xong, chúng tôi quay trở về phía bãi cát bên dưới vách đá.

"Lei..."

Rin đột nhiên gọi tôi từ phía sau.

"Sao vậy?"

"Tớ... thành thật xin lỗi cậu."

Tôi quay lại thì thấy gương mặt quyết tâm của Rin. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi mà không do dự.

"Lần này... lần này tớ nhất định sẽ cố gắng hơn. Tớ biết so với cậu và Shouran, tớ chỉ ngáng chân mà thôi. Nhưng mà thay vì tự ti về nó, tớ sẽ nổ lực hơn, để một ngày nào đó, tớ có thể gánh vác cùng hai cậu."

Tôi và Shouran nhìn nhau một lúc rồi khẽ cười.

"Tự nhân thức được như thế là tốt rồi."

"Shouran, cần tớ chỉ cho mấy bài luyện tập địa ngục không?"

Tôi và Shouran liền trêu Rin khiến mặt của cô ấy đỏ lên như gất.

"T-Tớ đang nói thật lòng đấy."

"Biết rồi, tớ hiểu mà."

Nói xong, tôi và Shouran bước về phía con đường mòn bên phải, cậu ấy hoàn toàn hiểu ý tôi cũng như biết được việc tiếp theo cần làm là gì.

"Giúp đỡ nhau nhé, Lei."

"Tất nhiên rồi."

Khi tôi tôi và Shouran khẽ cụng tay với nhau thì Rin bất ngờ từ phía sau bay tới và choàng tay lấy chúng tôi.

"Cùng quẩy nát hòn đảo này nào!"

"Đ-Đồ ngốc, giọng cậu to quá đó."

.

.

.

Ba người chúng tôi chụm lại và núp trong một lùm cây gần cửa ra của hang động. Với tờ bản đồ được dán lại bằng băng keo trên đất, chúng tôi bắt đầu vạch ra chiến lược.

"Chúng ta đang ở đây, nếu đi về phía Tây thì sẽ quay lại chỗ ngôi làng bị bỏ hoang."

"Là chỗ chúng ta phát hiện ra cái tay sao?"

"T-Tay..."

"Đúng vậy."

Cả ba đã tìm kiếm khắp hang động nhưng không thấy gì đáng nghi cả. Chưa kể, lối ra vào cũng bé tí và bị che lấp bởi cây cối. Có lẽ chúng tôi nên quay về ngôi làng để điều tra thêm. Chưa kể, chúng tôi vẫn chưa xác định được vị trí của di tích đang tồn tại trên hòn đảo này.

"Nói tóm lại là chúng ta chả có manh mối gì sao?"

"Chi ít thì vẫn biết được rằng có ai đó khác ở trên hòn đảo này và số lượng không chỉ hai hoặc ba người đâu. Ngoài ra, chúng ta có thể kết luận là hòn đảo này chịu trách nhiệm cho nhiều vụ mất tích gần đây, bằng chứng là mấy chiếc thuyền ngoài kia."

Shouran tóm tắt một cách nhanh chóng và chính xác thông tin mà chúng tôi đang có.

"Nếu tớ nhớ không lầm thì chiếc tàu trông sang trọng đậu bên cạnh tàu chúng ta rời cảng Horizon cách đây một tuần."

"Cậu nhớ sao?"

Tôi hỏi lại Rin.

"Ừm, trí nhớ tớ từ xưa giờ tốt lắm."

"Rin cũng hay để ý nhiều thứ nữa."

Shouran nói bồi thêm khiến Rin bắt đầu cười như được mùa.

"Vậy sao? Tiện thật đấy."

Mà, tôi không thể nói là tôi cũng giống vậy được. Dù gì thì Rin cũng tìm ra được điểm mạnh của mình, nên để cậu ấy tự tin thì hơn.

"Hình như có tầm 4, 5 người gì đấy lên tàu. Tại hồi đó trời đã tối nên không rõ là nam hay nữ. Tớ chỉ biết là trông họ sang trọng lắm."

"Cậu để ý cả mấy thứ đó sao?"

"Eh? Chắc là vậy?

Tôi xin lỗi. Đúng là tôi có trí nhớ tốt, nhưng không có khả năng quan sát chi tiết mấy thứ nhỏ nhặt giống như Rin. Quả nhiên Rin hoàn toàn khác biệt so với tôi.

"Sang trọng sao..."

Shouran bắt đầu lầm bầm với bản thân.

"Sao vậy?"

"Họ rời đi vào ban đêm và dừng lại tại hòn đảo này, đúng chứ?"

"Đúng là vậy."

"Vậy tức là họ muốn đi tới War. Nếu là một thương gia, chưa kể là thuộc Phi Hội Lacent thì không lý gì họ lại đi bằng tàu cả. Giữa War và Brigatian, đường thủy chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa tôi. Còn muốn giao dịch làm ăn giữa những thương nhân lớn thì họ đều đi bằng khí cầu cả."

"Có nghĩa là... ban đầu họ không phải đi đến War. Không chừng là họ cũng phát hiện di tích này và muốn giữ cho riêng mình."

Như thể nhận ra điều gì đó, gương mặt Rin liền tỏ ra lo lắng.

"Nhưng mà mới một tuần thôi đấy. Lei này, hiện tại cậu vẫn là người chứng kiến của di tích, đúng chứ?"

"Đúng vậy. Thế có nghĩa là..."

"..."

Chỉ sau một tuần mà quyền người chứng kiến đã biến mất, nhường chỗ cho tôi, điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là người chứng kiến trước đã không còn sống nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net