Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ..."

Tôi cố vực dậy trong khi họ sặc sụa vì uống nước khá nhiều. Ngồi dậy từ trên nền cát, tôi vội vã nhìn xung quanh để tìm kiếm người còn lại và nhanh chóng nhìn thấy hình bóng một cô gái nhỏ với mái tóc trắng dài đang nằm bất động cách chỗ tôi không xa.

"Eve!"

Tôi vội vàng đứng dậy và chạy lại chỗ em ấy. Tôi nhanh chóng kiểm tra nhịp timcủa Eve để rồi thở dài sau khi nghe tiếng đập tuy hơi chậm nhưng đều đặn. Eve chỉ đang bất tỉnh thôi, hy vọng em ấy không bị uống nước quá nhiều.

Tôi từ từ bế em ấy lên và quan sát xung quanh, để rồi bị đứng hình bởi cảnh tượng xung quanh. Chúng tôi... đang ở giữa lòng nước. 

Đúng là tôi đang đứng trên mặt đất, một hòn đảo nhỏ có cây cối đàng hoàng. Thế nhưng xung quanh, bốn bề đều là thác nước đang chảy xuống. Chưa nói đến là chúng không thật sự là thác nước khi chẳng có núi hay địa hình đứng gì cả. Chúng chỉ là dòng nước đột nhiên đổ xuống một cách kỳ lạ mà thôi.

"Khụ..."

Đột nhiên tôi nghe tiếng ho nên liền nhìn xuống thì thấy Eve đang giãy dụa và từ từ mở mắt ra.

"Anh... Lei..?"

"Eve, tốt quá, em tỉnh rồi."

Tôi từ từ ngồi xuống và để cho em ấy tựa vào mình. Tôi nhìn Eve và thấy gương mặt đang dãn ra một cách nhẹ nhõm của em ấy.

"Anh không sao nhỉ... thật tốt quá."

"Ừm... anh cũng mừng vì em vẫn ổn."

Tôi nhẹ nhàng ôm Eve vào lòng và đắm chìm trong niềm vui một chút. Cả hai đã bị thổi bay lên không trung nên việc tôi lẫn Eve đều sống sót có thể được xem là kỳ tích. Dù vậy, khác với tôi, Eve trong vẫn còn rất yếu.

"Trước hết chúng ta cần nghỉ ngơi trước."

.

.

.

Chúng tôi ngồi bên dưới một gốc cây trông rất đỗi quen thuộc với tôi. Nói đúng hơn là thay vì quen thuộc, nó cho tôi một cảm giác hoài niệm. Nó là cây dừa, thứ thường thấy ở một số quốc gia trong thế giới tôi đã từng sống trước kia. Tuy tán lá không đủ để che hết ánh nắng như vẫn tạo ra được một bóng râm vừa vặn. 

Tôi cũng leo lên và hái vài trái xuống đề phong Eve khác nước vì mới trước đó, em ấy đã phải nôn ra rất nhiều.

Trong lúc Eve đang dựa vào tôi và ngủ thiếp đi, tôi cố gắng liên lạc lại với Onodera, thế nhưng mọi chuyện liền chuyển biến theo một chiều hướng xấu.

Onodera, cô có nghe tôi nói không?

...

Onodera?

Nghĩ lại thì từ lúc tỉnh dậy, tôi đã có cảm giác kỳ lạ rồi. Thường thì tôi sẽ luôn có một cảm giác mơ hồ nào đó về sự hiện diện của Onodera, thế nhưng hiện tại thì không thấy. 

Tôi liền nhắm mắt lại để đi vào trong không gian ý thức của mình. Tôi nhanh chóng băng qua biển kính ghi lại ký ức của tôi để hướng đến "khu vườn". Vào lúc tôi nhìn thấy cánh cửa đầy hoa đó, tôi liền vô thức thở phào nhẹ nhõm. Thế như dù tôi có cố gắng đến mức nào đi nữa, dù đây có là không gian ý thức của tôi đi nữa, tôi vẫn không tài nào mở nó ra được.

Tôi trở lại với thực tại, nhìn gương mặt có phần dễ chịu hơn của Eve rồi thở dài. Tôi hiện tại không thể kết nối với Onodera, cũng như không thể trò chuyện với cô ấy. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là mối liên kết giữa tôi và Onodera bằng cách nào đó đã bị cắt đứt. Hoặc là...

"Chắc không phải đâu nhỉ... Đừng có suy nghĩ bậy bạ, Lei."

Tôi tự vả bản thân mình một cách để tỉnh táo lại. Có lẽ nơi chúng tôi đang ở là một di tích thuộc nhóm di tích kỳ lạ mà trước kia đã từng cùng Anna đi điều tra. Do đó, tôi vộ kiểm tra bản thân và may mắn thay, dù đống dụng cụ đã mất cùng với cái túi, thẻ chứng nhận của tôi vẫn còn ở trong túi áo được cài khuy cẩn thận.

Và khi tôi nhìn vào thẻ chứng nhận, một cơn lạnh sống lưng liền chạy ngang qua tôi.

[Trạng thái: đang chinh phạt di tích

Cấp độ: không thể xác định

Tên: Khu vườn của Celestia]

Tôi không khỏi bật cười một cách gượng gạo và ngẩn đầu liên nhìn xung quanh, nhìn cách cảnh tượng nước chảy ngược đang hiện ra trước mắt mình.

Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã bị dịch chuyển từ vùng biển phía Tây lục địa War sang tới vùng đất thánh của Thánh Quốc Solaris. Thậm chí, chúng tôi đang ở giữa thánh địa, được cho là nơi nữ thần sáng thế đang an nghỉ... Nói cách khác... nơi này có liên kết nào đó với cô ấy... với Serena, hoặc chính bản thân Eve.

.

.

Trong lúc dành thời gian để Eve lấy lại sức, tôi cũng khẽ nhắm mắt và củng cố lại tinh thần của bản thân. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến tôi không thể nào xử lý được. Tôi chỉ mới thành đôi với Eve cách đây không lâu mà đã xảy ra sự kiện này. Như thể thế giới đang cố ý đưa chúng tôi đến nơi này vậy.

Lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ rồi. Tại sao chỉ có tôi và Eve vị kéo lên trên trời bởi một lực hút dữ dội trong khi Anna và Onodera thì lại không? Câu trả lời duy nhất đơn giản là vì di tích này chủ đích muốn tôi và Eve đến đây. Có nghĩa là... nơi này, thứ được gọi là khu vườn của Celestia này có lưu trữ ký ức giữa tôi và Serena sao?

Nếu như vậy... không chừng chiếc bông tai đó cũng...

Tôi mở mắt ra và quay sang nhìn Eve, trong lòng chợt có do dự. 

Tôi có nên để Eve lấy lại ký ức lúc trước không? Liệu như thế... có quá ích kỷ không? Tôi yêu Serena, nhưng đồng thời, tôi cũng yêu cô ấy ở hiện tại, đó là Eve. Tuy cả hai đều có chung linh hồn, tính cách cũng không quá khác biệt, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy do dự.

Tôi lại một lần nữa quay sang nhìn Eve và nhẹ nhang vuốt má em ấy. Eve liền khẽ cựa và cười một chút trong khi vẫn đang ngủ. Tôi vẫn chưa biết nên làm thế nào cho đúng, nhưng trước hết, tôi cần bảo vệ Eve và đưa em ấy trở về an toàn.

Onodera... tôi không biết cô hiện giờ như thế nào, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cả hai. Nhưng tôi hứa sẽ đưa Eve trở về. Cho nên nếu cô vẫn còn đó, hãy cầu nguyện và chúc phúc cho chúng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC