Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi ít thì ở đây vẫn có ngày và đêm nên nhận thức về thời gian của chúng tôi không bị sai lệch. Hiện tại, mặt trời bắt đầu mọc từ phía bên phải, có nghĩa bên đó là hướng Đông. Tôi bơi ra ngoài biển rổi lơ lửng ở phía trên vị trí chỉ định và ra ám hiệu.

Ở trên tàu hiện tại là mười người nhóm Anna và Onodera đang đứng chờ. Nhận thấy ám hiệu của tôi, Anna bước về phía trước rồi phẩy tay một cái. Ngay lập tức, mặt nước nơi tôi đang lơ lửng liền hạ xuống với tốc độ chóng mặt, để lộ xác con tàu đắm khổng lồ và đáy biển sâu 150 m.

Xung quanh tôi là dòng nước đang chuyển động hình tròn với vận tốc cực kỳ lớn, đó chính là xoáy nước mà Anna đã tạo ra. Và dù đang đứng ở đây, tôi vẫn không thấy được gì ở phía bên kia lớp tường nước cả. Có lẽ tôi nên bắt đầu công đoạn tiếp theo.

Tôi đặt tay phải của mình lên mặt đất gồ ghề đầy san hô và sỏi đá ở đáy biển. Sau đó, một hình xăm ở phía dưới bên phải cổ tôi phát sáng, đó chính là linh tự tôi có được từ việc thám hiểm Mê Cung. Dù các linh tự nhận được từ mê cung khá đơn giản và hoạt động theo thuộc tính, nhưng mỗi người mỗi khác. Dù hai người có cùng hệ hỏa thì không có nghĩa cách hoạt động của nó là giống nhau.

Ví dụ như của tôi, thay vì có khả năng tạo ra vật chất hệ một cách tự do thì tôi chỉ có thể tạo ra bằng cách nhân bản các phân tử từ vật chất có sẵn (theo cách lý giải của tôi). Do đó, nếu xung quanh không có bề mặt nào hệ đất thì năng lực này cũng không xài được. Bù lại, nếu có thì năng lực này lại khá hữu dụng. Khác với việc tạo ra từ con số không, linh tự của tôi cho phép tôi tạo ra vật chất từ bề mặt mình chạm vào, qua đó có thể làm những thứ như chỉnh sửa địa hình.

Trong thoáng chốc, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Bề mặt bên dưới, nơi tôi và con tàu đắm kia đang đứng bắt đầu nhô lên và dần dần dâng cao lên khỏi mặt biển, tạo thành một mô đất đủ lớn để khiến cái xác tàu an toạn trên đó.

Sau đó, tôi quay về phía mọi người và vẫy tay, ra hiệu cho công đoạn tiếp theo, người đảm nhận chính là Onodera. Tôi cần Onodera "chúc phúc" cho mảnh đất này, để nó có thể tồn tại lâu hơn và không bị xói mòn bởi biển. Do đó, một thảm thực vật là cần thiết.

"Nhờ cô đấy, Onodera. Hãy cho mọi người chiêm ngưỡng giọng ca của cô nào."

"Vâng."

Tôi đặt tay lên mảnh đất mình vừa dựng, ngay sau đó, một bài ca du dương ngân lên từ phía sau, vang vọng khắp không gian này. Mặt đất bắt đầu xuất hiển những mầm non và chúng nhanh chóng trồi lên, trỗi dậy và không tốn quá nhiều thời gian để hình thành một thảm cỏ xanh tươi. Vì chúng là thực vật được sinh ra bởi sự chúc phúc của tinh tinh rừng sâu, người mẹ của thiên nhiên nên chúc sẽ có khả năng sinh tồn mãnh liệt, mặc cho ở trong môi trường toàn là nước mặn này.

Như thế này là xong rồi, giờ chỉ cần khám phá cái con tàu chết tiệc này nữa thôi. Tôi nhảy xuống biển rồi bơi về phía đồng đội của mình, nơi mọi người đang đứng chờ cùng với biểu cảm không thể nào lý giải được.

"Vừa nãy là gì thế..."

"Tự dưng một hòn đảo xuất hiện. Cả âm thanh phát ra từ Onodera nữa, nó là gì vậy?

Lanka bất ngờ hỏi tôi dồn dập, người vừa mới chỉ leo lên thuyền với cơ thể ướt như chuột lột.

"Hm? Chẳng phải rõ ràng là Onodera đang hát sao?"

"Hát? Đó là hát sao? Tôi chưa bao giờ nghe thấy bài hát nào hay đến vậy cả."

"Cảm ơn vì lời khen."

Onodera quay về phía Lanka và khẽ cuối đầu.

Đúng là Onodera hát rất hay, nhưng có cần phải phóng đại đến mức đó không? Âm nhạc là một thứ vô cùng phổ biến mà? Tự dưng tôi có linh cảm không lành về vấn đề này. Mà, bỏ qua chuyện đó, chúng tôi nên bắt tay vào công cuộc chinh phạt di tích thì hơn.

"Đây chính là khả năng của Guren sao... quả nhiên là được mở mang tầm mắt."

Hugue khẽ gật đầu với vẻ tâm đắc. Mặt khác, Adele chạy về phía tôi và khen không ngừng.

"Em giỏi thật đấy, chị cực kỳ ấn tượng luôn."

"Cảm ơn ạ. Giờ thì mọi người chuẩn bị xuất phát thôi. Em sẽ về phòng thay đồ rồi sẽ ra sau."

"Ok!"

Chúng tôi sẽ tiếp cận con tàu bằng thuyền cứu hộ, chia ra làm hai nhóm để điều tra, kéo dài đến gần chiều. Sau đó, chúng tôi sẽ tổng kết lại vào buổi tối rồi vạch ra kế hoạch cho ngày mai. 

Hai nhóm được chia ra gồm nhóm đầu tiên được dẫn dắt bởi Anna, gồm Anna, Grimold, Johanne, Ezile, Raimbard và Bermoni. Nhóm thứ hai được dẫn dắt bởi Lanka, gồm Lanka, tôi, Onodera, Adele, Hugue và Abelard. Nhiệm vụ được giao cho cả hai là khám phá con tàu theo hai hướng, qua đó hoàn thành các phần của bản đồ được tôi vẽ trước.

Mỗi người sẽ tự vẽ lại bản đồ và những chi tiết cần nắm vào trong sổ tay này, rồi chúng tôi sẽ cùng hoàn thiện nó tại tấm bản đồ lớn đặt tại phòng họp.

Nhìn sơ qua thì con tàu này có chiều dài gần 400m, chiều rộng lớn nhất ở thân tàu là 60m, có ba tần ở bên dưới. Theo như phá đoán thì nó là tàu chở người chứ không phải để chở hàng. Dựa trên cột buồm thì nó khá cũ, theo phong cách những niên đại thời trung cổ, có lẽ là tàu thương gia hoặc cướp biển. Bên ngoài bị hỏng rất nghiêm trọng như lại không có vết nứt nào đủ lớn để chui vào. Do đó, chúng tôi chỉ có thể bắt đầu từ trên xuống.

Ngoài ra, tôi cũng cảnh báo họ về mọi thứ kỳ lạ trên tàu. Chúng tôi không thể loại bỏ khả năng về sự tồn tại của nguyền vật trong di tích này. Và sau khi mọi người đã cùng nhất trí, cuộc chinh phạt bắt đầu.

.

.

.

"Nhớ đi đứng cẩn thận, con tàu này chìm dưới biển rất lâu rồi nên trơn trượt lắm đấy."

*Oạch.

Ngay sau khi Lanka vừa lên tiếng nhắc nhở, một tiếng ngã rõ to vang lên từ phía sau. Chúng tôi quay lại thì thấy Abelard đang an tọa trên mặt gỗ vẫn còn ướt. Thành ra, anh ta đã trở thành tâm điểm của tiếng cười ngay vừa lúc bắt đầu.

Chúng tôi tiếp tục men theo boong tiến về phía đuôi tàu. Vì phía trên có rất nhiều vết lủng nên ánh sáng ở đây vẫn đủ dùng. Có khá nhiều phòng, chúng khá nhỏ, rộng khoảng 3 mét, chỉ vừa vặn một chiếc giường và một cái tủ nhỏ bằng gỗ, có lẽ là nơi ở của các thuyền viên. Càng tiến về phía sau, mọi thứ vẫn không đổi, vẫn là một dãy những căn phòng được đánh số và tên.

"Millos... Là tên của mình thuyền viên sao?"

"Có lẽ đây là khoang ở nhỉ."

Có lẽ họ sắp xếp khoảng đầu tiên làm khoang ở để khi cần thiết, các thuyền viên có thể có mặt trên thuyền một cách nhanh chóng nhất.

"Cơ mà số lượng lớn thật đấy. Đây là tàu danh cho việc gì mà có tới ngần này phòng nhỉ?"

Adele lên tiếng với vẻ ngạc nhiên. Hai bên đường đi đều là những căn phòng sát nhau. Chúng tôi đã thử mở một vài phòng nhưng chẳng tìm được gì vì chúng đều như nhau cả.

"Có lẽ là tàu quân đội, hoặc hải tặc."

"Mà, đó là lời lý giải thích hợp nhất rồi. Con tàu này chắc chắn không phải dùng để chở hàng. Nếu là thuyền thương gia hoặc dành cho di chuyển thì cũng không cần lớn đến mức này."

Hugue chạm vào cánh cửa của một căn phòng và nói.

Cứ như thế, chúng tôi tiếp tục công việc của mình, cho đến tầng thứ hai và thứ ba. Kết cục, chúng tôi đã có thể tìm hết mọi ngóc ngách của con tàu chỉ trong vỏn vẹn một ngày dài. Thế nhưng, ngoại trừ việc hoàn thành bản đồ ra, chúng tôi chả tìm được gì cả khác.

.

.

.

Tối đến, tất mọi người đều tập trung tại phòng họp ở phía sau buồng lái. Tại đây, tôi đang đối chiếu bản đồ của mình với mọi người để hoàn thiện tấm bản đồ lớn.

"Quả nhiên là Lei vẫn vẽ giỏi thật đấy."

Anna, người đang đứng cạnh tôi đang tổng hợp thông tin bất chợt nhìn tôi và nói.

"Cảm ơn, em thấy nó có ích nên cũng luyện nhiều lắm."

"Luyện? Nhưng chị đầu có thấy em luyện vẽ hồi nào đâu nhỉ? Kiểu như... em đột nhiên vẽ giỏi từ đầu luôn ấy."

"Đ-Đâu có, em có luyện mà, em luyện những lúc chị bận rộn với Fay."

"Hự..."

Khi tôi nhắc đến tên của chị hầu gái vô cùng nghiêm khắc đó, vẻ mặt của Anna liền biến sắc. Đúng là Fay rất giỏi, nhưng chị ấy lại vô cùng nghiêm khắc và đặt mục tiêu quá cao cho Anna, mặc cho lúc đó chị ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

"Xong rồi."

"Em vất vả rồi. Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Mọi người tập trung!"

Sau đó, chúng tôi bắt đầu chia sẻ thông tin với nhau nhằm hoàn thành những chi tiết còn thiếu sót trên bản đồ, bao gồm cụ thể số hiệu và tên của từng căn phòng một ở khoang trên, vị trí, sô lượng và hình dáng từ chiếc thùng gỗ một ở khoang dưới và những đồ vật ở khoang giữa.

Theo kết luận chung của mọi người, khả năng cao đây là tàu của hải tặc. Khoang trên là nơi để ở, khoảng giữa là nơi mọi người tập trung lại với nhau để ăn uống, nhậu nhẹt hoặc bàn bạc khi cần thiết. Nó thậm chí còn có một quầy rượu ở đó. Khoang dưới là kho chứa. Ở dưới có nhiều thùng gỗ, bên trong thì trống không, có lẽ để chứa lương thực và thức uống. Ngoài ra còn có vũ khí nữa, đó là lý do chúng tôi kết luận con tàu là của hải tặc. 

Dựa trên kiểu dáng của vũ khí, rất khó để kết luận chúng là của quân đội vì nó rất lộn xộn và không nhất quán, trông giống cướp được hoặc mua từ nhiều nguồn khác nhau vậy. Số lượng lẫn loại vũ khí cũng rất đa dạng, có đao, kiếm, giáo mác, thậm chí có cả súng hỏa mai nữa nhưng đều đã hỏng do ở dưới biển quá lâu.

Tổng kết lại, chúng tôi chẳng thu lại được manh mối gì về cách thức chinh phạt di tích này ngoại trừ một căn phòng nằm ở trên boong tàu bị khóa chặt. Đó có lẽ là phòng của thuyền trưởng. Hiện tại, nó là nơi chúng tôi nghi ngờ nhiều nhất, nhưng dù có làm gì đi nữa thì chúng tôi vẫn không cách nào phá cánh cửa đó được. Kể cả thử từ nhiều phía thì căn phòng vẫn không thể bị đục thủng, giống như có một lớp lá chắn nào đó đang bảo vệ nó vậy.

Cứ như thế, buổi họp kết thúc, mọi người đều trở về phòng, kể cả Onodera.

.

.

.

Dường như Onodera đã quen với việc ở đây nên cô ấy không trở về khu vườn của mình mà chỉ theo tôi về phòng. Hiện tại, tôi đang ngồi cố nuốt mấy quen lương thực sau khi bị Anna mắng vì không ăn uống gì cả. Mặt khác, Onodera đang nhìn tôi với vẻ thất vọng.

"Onodera, cô vẫn ở đây sao?"

"Vâng, tôi làm phiền Lei sao?"

"Không, không có. Chỉ là... nơi này hơi chật cho hai người. Không lẽ cô định ngủ ở đây luôn sao?"

"Vâng. Nếu Lei cho phép."

"..."

Tôi nhìn Onodera, cô ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng thường thấy khiến tôi bất giác thở dài. Chiếc giường chỉ vừa vặn cho một người, có lẽ nếu dùng sàn nhà thì sẽ vừa đủ cho hai người. Thế như nếu tôi nói vậy với Onodera, không đời nào cô ấy đồng ý việc tôi nằm dưới sàn nhà cả. Ngược lại, tôi cũng không thể từ chối bất kỳ mong muốn nào của Onodera.

Onodera luôn rất thoải mái và ít khi đòi hỏi gì từ tôi, ngoại trừ những lúc như này. Đa số đều là để được ở cùng với tôi mà thôi. Vì tôi đã hứa sẽ giúp Onodera tự do hơn nên cũng không từ chối được. Đôi lúc điều này khiến tôi tự hỏi về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy thật sự là gì.

Kết cục, tôi vẫn nằm trên dười, trong khi Onodera an phận trên người của tôi. Cô ấy nằm úp xuống, mặt đặt lên ngực của tôi và ngủ. Vì Onodera rất nhẹ với cơ thể tinh linh của mình. Chỉ là... tôi rất khó để có thể thay đổi tư thế khi ngủ. Cuối cùng thì Onodera đã ngủ một giác ngon lành trong tư thế phải nói rất chi là kỳ cục này. Ngược lại, tôi hoàn toàn không ngủ được. Mặc dù tôi nghĩ mình đã quen với việc tiếp xúc với Onodera kiểu này nhưng quả nhiên, vẫn rất khó để có thể bình tĩnh khi có một cô gái đang nằm trên người mình. Trông cô ấy như một con mèo ấy. Cơ mà nếu là mèo thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net