Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau tôi phải ra ngoài sớm để đi sắm vài bộ trang phục. Vốn dĩ tôi định đi tìm nhà trọ nữa nhưng vì bị cô Isa phát hiện sớm nên bắt ở lại luôn. Tôi cũng không thể ở lại không như vậy được nên vai trò làm quản gia riêng cho Eve của tôi được kéo dài. Mà, nó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Tôi cũng không rõ ý kiến của Eve về vấn đề này thế nào khi em ấy vừa vui, vừa buồn.

Lúc đầu Eve có bày tỏ ý muốn đi cùng nhưng dù gì thì tôi cũng đi mua đồ cá nhân nên không thể chấp nhận được. Bù lại, tôi có hứa là chiều sẽ cùng đi dạo với em ấy. Tuy vậy, không có nghĩa là tôi thật sự chỉ đi một mình.

Vì tôi cũng bắt đầu công việc của một quản gia nên tôi cần một ai đó có kinh nghiệm đi cùng. Đó đó tôi tìm đến Shouran.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đứng trước cửa của dinh thự nhà Lorraine. Kể từ đợt trước, tôi đã trở thành vị khách được ưu tiên nên vừa thấy thôi, các anh lính đã cuối chào và mở cổng.

"Chào buổi sáng ạ. Các anh vất vả rồi."

"Cảm ơn ngài đã quan tâm."

"À, không cần phải xưng hô như vậy đâu. Em cũng chỉ là một người bình thường thôi, cứ gọi Lei là được rồi ạ."

"Vậy sao?"

"Vâng, từ nay mong anh chiếu cố."

"Đây cũng vậy."

Tất nhiên, mặc dù tôi có thể đi thẳng vào trong dinh thự nhưng vẫn không nên xông vào một cách đột ngột được. Do đó, tôi tìm một cô hầu gái hay bác quản gia nào đó để nhờ báo với Rin hay Shouran về sự có mặt của tôi. Ngài Laurens có vẻ rất bận nên tôi không nên làm phiền, ngược lại, Rin và Shouran là đối tượng hợp lý hơn. Chưa kể, họ cũng là người tôi cần bây giờ. Chính xác thì hiện tại tôi chỉ cần Shouran thôi.

Trong lúc chờ đợi, tôi được mời vào phòng tiếp khác và được phục vụ rất tận tình. Hiện tại là 8 giờ sáng, có vẻ hơn sớm nhưng tôi nghĩ Shouran đã dậy rồi, Rin thì không rõ.

Chẳng mấy chốc thì gương mặt của Shouran xuất hiện ở phía cánh cửa với mái tóc vẫn còn ướt. Quả nhiên là Shouran đang sống tại dinh thự nhà Lorraine nhỉ, giống như tôi vậy.

"Lei à? Cậu đến có chuyện gì sao?"

Ngay vừa thấy Shouran, tôi liền nhận ra cậu ấy có gì đó kỳ lạ. Tôi không nói đến vẻ ngoài vừa tắm xong mà là một thứ khác.

"Shouran, cậu vừa tập luyện xong à?"

"À ừm... đúng vậy."

"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

"..."

Shouran liền khựng lại trước câu hỏi của tôi. Sau đó, cậu ấy chỉ khẽ thở dài rồi ngồi xuống đối diện tôi.

"Quả nhiên là không thể qua mắt cậu nhỉ? Đúng là sáng nay tớ không được tập trung nên việc rèn luyện cũng có chút trục trặc."

"Quả nhiên là vậy. Thế... nó liên quan đến Rin nhỉ?"

"Không hổ danh là Lei, đúng là vậy. Chưa kể... nó là một vấn đề lớn."

Shouran nói với giọng nhỏ dần trong khi mắt bắt đầu nhìn sang hướng khác, hai má cũng đỏ ưng khi nhớ về thứ mà cậu ta đang nói đến.

"Ra là vậy..."

"Cậu không hỏi sao?"

"Không, tớ không muốn làm điều thừa thải. Nhưng nếu cậu muốn chia sẻ thì tớ sẵn lòng."

"Hah..."

Shouran liền thở dài rồi đứng dậy, toang đến ngồi bên cạnh tôi thì cánh cửa của căn phòng lại mở ra một lần nữa.

"Lei! Tớ có chuyện muốn nói!"

Người đứng đó không ai khác chính là Rin cùng với gương mặt vội vàng. Có vẻ như Rin cũng đã dậy rồi, điều tôi không thể không cảm thấy kì lạ. Thường thì tầm nay Rin vẫn còn say giấc nồng mới đúng. Không lẽ là do... không ngủ được?

"A!"x2

Cả hai liền hóa đa khi nhìn thấy nhau rồi ngay lập tức quay về phía khác với gương mặt đỏ ửng thấy rõ. Trước tình hình đó, tôi không thể nào làm ngơ được. Chuyện này có vẻ thú vị... nghiêm trọng đây. Có lẽ tôi cần phải ra tay.

"Hai cậu..."

"E hèm. Tớ nghe cậu ghé chơi nên mới nhanh chóng sửa soạn rồi đến đây đấy. Ai ngờ Shouran đã đón tiếp cậu rồi nên... Ưm... T-Tớ đi nhé."

"Chờ đã."

Rin, người vội vàng quay đi liền khựng lại khi tôi lên tiến. Dựng trên phản ứng của cả hai thì nguyên nhân không hẳn là một chuyện gì đó tồi tệ, nhưng vẫn không thay đổi việc cả hai đang cố tránh mặt nhau.

"C-Cậu cần gì sao Lei?"

Rin qua sang nhìn tôi nhưng vẫn cố tránh khỏi ánh mắt của cả tôi lẫn Shouran.

"Cậu trông kỳ lắm đấy. Vẻ hoạt bát và nhí nhảnh thường ngày đâu rồi?"

"Đ-Đâu có, tớ vẫn như mọi ngày mà."

Nghe thấy điều đó, tôi liền quay sang Shouran thì cậu ta cũng né ánh nhìn của tôi với vẻ bối rối.

"Ra là vậy. Shouran, phiền cậu đợi một lát. Rin ra đây với tớ."

"Tớ hiểu rồi."

Quả nhiên là Shouran có khác, cậu ấy điềm tĩnh hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có một thứ vẫn mãi không đổi. Nhờ đó, tôi có thể đoán được phần nào câu chuyện đang diễn ra giữa cả hai. Thứ duy nhất khiến Shouran cảm thấy xấu hổ chỉ có thể là chuyện tình cảm với Rin mà thôi. Hơn nữa, xấu hổ lại là một dấu hiệu tốt, có nghĩa là cả hai đã tiến tới một mức độ nào đó sau chiều hôm qua nhưng lại cảm thấy xấu hổ vì nó. Do đó, tôi có lẽ sẽ lo phần Shouran. Về phần của Rin, tôi có một người khác thích hợp hơn.

"Rin, phiền cậu dẫn tớ về phòng riêng được không?"

"Eh? C-Cậu định làm gì tớ?"

Tôi liền búng vào tráng của Rin một cái khiến cậu ấy khẽ rên lên vì đau.

"Cậu với Shouran xảy ra chuyện gì sao?"

"Eh? K-Không có. Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

"Hmm, hai cậu lộ liễu hơn bản thân nghĩ đấy. Mà, tớ cũng đoán ra được đại khái câu chuyện rồi."

Rin liền nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên rồi kèm theo sự xấu hổ tột độ. Sau một lúc do dự, Rin bắt đầu lên tiếng với giọng bé tí.

"T-Tớ... đã..."

"Tớ sẽ lắng nghe cậu chuyện của cậu sau. Giờ thì tớ cần cậu dẫn về phòng trước, sau đó sẽ có người nói chuyện với cậu."

"A... tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu. Lối này."

Có vẻ như Rin cũng hiểu ra ý của tôi nên nhanh chóng dẫn về phòng. Tôi chỉ dừng lại trước cửa và gọi cô ấy ra để giúp đỡ Rin. Sau khi nghe được tóm tắt câu chuyện, Onodera không ngần ngại mà đồng ý và xuất hiện trước mặt Rin.

"Vậy nhờ cô đấy, Onodera."

"Vâng."

"Chị Onodera, em phải làm sao đây?"

Rin liền ôm lấy Onodera ngay trước cửa phòng và bắt đầu than vãn ngay lập tức.

"Vào trong đi đã, ở đây sẽ bị phát hiện mất."

"Nào, ta vào trong trước đã, Rin."

Cùng với một giọng cười ngọt ngào, Onodera khẽ gật đầu với tôi rồi dẫn Rin vào trong. Sau khi cả hai đã vào phòng và đóng cửa, tôi quay lại phòng khác với Shouran. Sau đó, cả hai thống nhất ra chỗ khác để nói chuyện vì không muốn người khác nghe thấy.

.

.

.

"Ừm... chỗ này thật sự ổn chứ?"

"Không sao đâu, phu nhân Raine cho phép mà."

Chúng tôi đang ở trong thư viện của nhà Lorraine và ngồi trên chiếc bàn đọc sách ở đằng sau bên trong. Kho sách ở đây còn lớn hơn cả thư viện của nhà Eude nữa. Trước kho báu tri thức vô hạn này, tôi không thể không trầm trồ được.

"Không hổ danh là thư viện của nhà Lorraine."

"Tuyệt lắm đúng không? Nhờ phu nhân Raine mà tớ được đặc cách đọc chúng đấy. Lúc nào muốn một mình tớ đều đến đây cả."

"Rin thì sao?"

"Cậu biết mà, Rin không thích đọc sách lắm."

"Phải nhỉ?"

Chúng tôi ngồi đối diện nhau tại chiếc bàn đọc sách kệ cửa sổ phía sau hai dãy kệ lớn.

"C-Chuyện là..."

Shouran bắt đầu kể về những gì đã xảy ra hôm qua sau khi chia tay với chúng tôi. Đến tôi cũng phải bất ngờ với sự trùng hợp của nó, nhưng điều bất ngờ hơn hết là việc Rin là người chủ động.

"Chẳng phải đó là điều cậu muốn sao? Người chủ động lại là Rin nữa, tuyệt quá còn gì?"

"Ừm, đúng là thế, tớ thật sự rất vui. Nhưng... giờ tớ lại không dám nhìn mặt cậu ấy. Cứ mỗi lần như vậy là lại nhớ đến lúc đó..."

Chỉ nói thôi mà mặt Shouran đã bắt đầu đỏ rồi. Gì vậy, tinh yêu của con nít à. Nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng không đến mức mỗi lần nhớ lại đều xấu hổ như này.

"Cậu thậm chí còn kể về việc thay đồ giúp Rin vậy mà giờ lại cảm thấy xấu hổ về chúng sao?"

"Cái đó thì khác, với lại hồi đó còn nhỏ mà."

Tôi khẽ lắc đầu rồi thở dài ngao ngán.

"Cậu thì sao? Nếu là cậu, cậu sẽ thấy thế nào?"

"Bình thường thôi."

"Cậu không thấy vui sao?"

"Có chứ, tất nhiên là vui rồi. Nhưng không đến mức xấu hổ để rồi cứ phải tránh mặt nhau thế này."

"P-Phải rồi nhỉ..."

Shouran khẽ cuối đầu trầm ngầm một lúc nhưng rồi cũng vò đầu bức tóc mà thôi.

"Aaa! Phiền quá đi mất. Cơ mà cậu đến đây để làm gì vậy?"

"À, tớ định nhờ cậu dẫn đi mua vài bộ đồ. Tớ cũng chính thức làm quản gia cho Eve rồi nên cần người có kinh nghiệm giúp đỡ."

"Đúng rồi, chính nó! Tớ sẽ đi với cậu!"

Shouran đột nhiên đứng dậy và hét lớn khiến tôi giật mình.

"G-Gì vậy?"

"Đi thôi. Nó là một dịp tốt để tớ làm lạnh cái đầu mình. Sau khi giúp cậu xong, tớ cũng sẽ chấn chỉnh lại bản thân."

"Chẳng phải giờ cậu làm cũng được sao, đâu cần phải lấy việc giớ tớ làm cái cớ?"

Shouran liền khựng lại rồi nở một nụ cười khổ.

"À thì... tớ cần một cột mốc nào đó và động lực để làm nó. Ahaha..."

Kiểu như "Nếu như mình giúp được Lei thì mình sẽ chủ động với Rin" à? Cũng là một cách.

"Mà, cũng được thôi, nếu nó không phiền cậu."

"Vậy ta xuất phát luôn đi. Càng sớm càng tốt."

Nói xong, chúng tôi rời khỏi thư viện và đi thẳng một mạch về phía cổng. Trong lúc đó, tôi đã cảm thấy sự hiện diện của Onodera trong khu vườn, có vẻ phía cô ấy cũng đã xong. Shouran vội vã kéo tôi ra khỏi dinh thự thì đột nhiên có tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau.

"Chờ đã, cậu đi đâu đấy?"

Nghe thấy giọng nói của không ai khác ngoài Rin đó, Shouran liền quay lại. Vào lúc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai liền đỏ mặt và quay về phía khác.

"Tớ giúp Lei vào thành phố mua vài bộ đồ."

"V-Vậy tớ cũng đi! Chờ tớ một lát!"

Nói xong, Rin liền quay người vào trong dinh thự. Trước đó, cậu ấy không quên nhắc chúng tôi không được phép bỏ đi trước, nếu không là sẽ bị giận một tuần. Vẻ mặt của Shouran liền thay đổi một cách phức tạp trước cách ứng xử của Rin.

Sau một thời gian không quá lâu, Rin xuất hiện với trang phục thường ngày của mình và chúng tôi bắt đầu vào thị trấn. Trong lúc đi, cả hai đều ở phía sau tôi nhưng chả ai nói một lời nào cả và luôn tránh mặt nhau. Thi thoảng thì có lỡ chạm mắt nhau thì liền quay đi chỗ khác.

"Thiệt tình, nếu thấy xấu hổ thì cứ ở nhà là được, sao phải cố đi theo thế?"

Tôi quay về phía Rin và nói với giọng có chút nản. Thế nhưng Rin không đáp lại gì mà chỉ âm thầm bước tiếp.

Không ngờ Rin cũng có điểm đáng yêu như thế đấy. Mặt dù không dám nhìn mặt Shouran nhưng vẫn muốn ở cùng với cậu ấy. Ắt hẳn Shouran cũng nhận ra điều đó nên mới không thẳng thừng từ chối Rin.

"Chỉ là hôn má với nắm tay thôi, có cần phải xấu hổ đến mức đó không?"

"A!"

Cả hai liền giật mình trước lời đề cập quá sức đột ngột của tôi.

"L-Lei!"

"C-Cái đó..."

Rin và Shouran liền vô thức nhìn nhau rồi chợt nhớ về ký ức đó mà quay đi. Chẳng phải cả hai vẫn nắm tay, vẫn skinship một cách bình thường sao? Việc nắm tay cũng đâu phải mới mẻ gì. Hai cô cậu này có vẻ thích làm quá một thứ rất bình thường rồi xấu hổ vì nó nhỉ?

"Nè, cứ thế mãi là mọi thứ sẽ thành công cốc đấy."

"T-Tớ biết, nhưng.... A!!! Chỉ nhớ lại thôi là thấy xấu hổ rồi."

Rin than thở trong khi lấy hai tay che đi gương mặt đỏ như gất của mình. Đó là một dáng vẻ đáng yêu bất ngờ, tiếc là Shouran cũng đang xấu hổ nên không nhìn thấy.

"C-Cậu thì sao? Cậu với Eve... quả nhiên là..."

"Đúng đấy, tớ có cảm tình với em ấy và đang cố gắng để theo đuổi."

"A!"

Trước vẻ điềm tĩnh của tôi, Rin liền câm lặng đầy bất lực.

"Cậu có thể chia bớt cho tớ sự tự tin đó được không?"

Shouran nói với giọng cũng bất lực không kém. Giờ đây cả hai đều đi bên cạnh tôi để tránh nhìn nhau hết mức có thể.

"Không hẳn là tự tin hay gì. Chỉ là tớ nghĩ nếu như thế thì sẽ ngầu hơn trong mắt em ấy mà thôi. Tớ cũng biết xấu hổ chứ. Chỉ là... tớ không muốn người khác thấy vẻ xấu hổ của mình, vậy thôi."

"Ahaha... không hổ danh là Lei nhỉ."

"Cho nên, hai cậu cũng cần phải vượt qua. Nếu chỉ mức độ này mà không thể thì sẽ không bước tiếp được đâu."

Nói xong, tôi đột ngột dừng lại khiến bản thân tụt về phía sau. Hiển nhiên, khi lá chắn giữa cả hai biến mất, Rin và Shouran buộc phải đối mặt với nha.

"A..."

Sau đó, tôi tăng tốc lên về phía trước, bỏ lại Shouran và Rin đang bối rối ở phía sau.

"Tớ sẽ đi trước và chờ ở quảng trường."

.

.

.

Có vẻ họ không muốn để tôi phải chờ lâu nên chỉ sau mười phút, cả hai đã xuất hiện trước mặt tôi, người đang đúng bơ vơ cạnh tượng đài anh hùng.

"..."

"X-Xin lỗi đã để cậu phải đợi lâu."

Rin lên tiếng nhưng vẫn còn chút bối rối.

Tôi không đáp lại gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cả hai khiến cả Shouran lẫn Rin đều tỏ ra lúng túng.

"T-Tớ biết rồi mà, đừng có nhìn kiểu đó nữa."

Rin đáp lại đầy miễn cưỡng trong khi lấy hai tay che đi cặp mắt của tôi.

"Thế? Sao rồi?"

"Ổn hơn trước, nhưng quả nhiên là vẫn cần chút thời gian."

Rin lén nhìn về phía Shouran, mặt cậu ấy khẽ đỏ nhưng không vội vàng quay đi. 

"Hiểu rồi, như vậy là được rồi. Ta đi thôi."

"Tuần sau! Nhất đi đầu tuần sau tớ sẽ trở lại như cũ."

Rin đột ngột chạy về phía tôi rồi hét lớn.

"H-Hiểu rồi nên đừng có kéo vai tớ nữa."

"Shouran, cùng nhau cố gắng nhé!"

Rin quay lại nhìn Shouran và nở một nụ cười đáng yêu. Mặt dù hai má vẫn đỏ, Rin đã rất quyết tâm. Thấy thế, Shouran cũng đáp lại bằng một cái "Ừ" và cả hai cứ thế đi theo tôi. Này, tôi mới là người cần được dẫn đi đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net