Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ với một quyển sách nhỏ trên tay phải của mình. Nó vốn là thứ được sắp sẵn trong mỗi phòng để khách ở lại có thể đọc lúc rảnh. Mặt khác, tay trái của tôi đang bị giữ chặt bởi một cô nàng nhỏ nhắn với mái tóc trắng như tuyết. Em ấy đang ngủ một cách ngon lành với gương mặt thư giản hơn trước rất nhiều. Thì thoảng tôi còn thấy em ấy khẽ cười.

Mọi chuyện đã được giải quyết và tôi cũng đến được với Eve nên có thể nói là vẹn cả đôi đường. Tôi cũng đã báo tin cho Onodera và cô ấy đã chúc mừng tôi. Vì đã không ngủ cả đêm nên Eve cần bù lại, trong lúc đó, tôi luôn ở cạnh em ấy vì Eve bảo không an tâm. Phải cho đến gần trưa, Eve mới tỉnh dậy.

"Um..."

Cô gái nhỏ khẽ động đậy và từ từ mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói gì. Phải tốn một lúc Eve mới ngồi dậy và quay về phía tôi.

"Um... anh Lei?"

"Sao thế?"

"A... không, chỉ là..."

Eve với gương mặt của người mở ngủ dậy nhìn tôi với vẻ lúng túng và một chút lo lắng.

"Có chuyện gì sao Eve?"

"Um... chúng ta..."

Eve mãi ấp úng mà không nói gì cả. Em ấy liên tục liếc qua liếc lại với vẻ bối rối. Mà, tôi cũng biết ý em ấy là gì rồi. Do đó, tôi đứng dậy và tiến lại gần Eve và hôn lên trán của em ấy. Sau đó, tôi đưa bàn tay vẫn đang giữ chặt của Eve lên trước mặt, để lộ ra chiếc nhẫn đang nằm gọn trên ngón áp út của em ấy.

"A... hì hì. Em xin lỗi."

.

.

.

Sau khi Eve hoàn thành công việc chuẩn bị có phần kỹ quá mức của mình, em ấy cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt tôi ở sảnh chính với một diện mạo phải nói là lộng lẫy. Eve diện cho mình một chiếc váy liền thân dài đến ngang đầu gối, đi kèm với chiếc nón vành nhỏ nhắn, em ấy còn buộc tóc lên nữa, trông thật sự rất đáng yêu. Khi nhìn thấy tôi, Eve liền chạy đến cùng với một nụ cười tươi.

"Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu ạ."

"Không sao đâu, nó xứng đáng mà."

"Hì hì, cảm ơn anh ạ."

Eve liền ôm lấy một tay tôi cùng một nụ cười tinh nghịch. Em ấy hoàn toàn khác hẳn lúc chưa thổ lộ. Hiện tại trước mặt tôi là một Eve chủ động và thoải mái hơn rất nhiều, trong khi lúc trước cách em ấy nhìn và giao tiếp với tôi có phần xa cách.

Chúng tôi rời khỏi khách sạn và hướng về một nhà hàng ven biển, ở đó sẽ vừa được thưởng thức hải sản tươi, vừa được ngắm biển. Đúng lúc trời đang đẹp, có lẽ tôi nên rủ Eve tắm biển nhỉ? Khi vừa tới trước cửa tiệm thì Eve đã bị thu hút bởi khung cảnh của biển. Mà, vì đang là mùa hè nên mặt nước rất xanh, thành ra Eve vội chạy lại đê trong khi gọi tôi. Ngay lúc đó, tôi bắt gặp một cặp đôi quen thuộc cũng định bước vào nhà hàng.

Chúng tôi đụng mặt nhau và hai bên đều khẽ đứng hình trong dây lát, sau đó, tôi không khỏi không chú ý đến cách ăn diện của cô gái và cách cậu ấy khoát tay chàng trai.

"Ờm... phải Rin với Shouran không?"

"L-L-Lei?"

"Ya... Ừm... cả hai đang hẹn hò à?"

"A, cái đó..."

Rin liền buôn Shouran ra và vội vàng chạy về phía tôi.

"Bị bắt quả tang rồi nhỉ?"

Mặt khác, Shouran cũng từ từ đi lại nhưng điềm tĩnh hơn nhiều.

"T-Tại Shouran mấy ngày qua không vui nên tớ mới rủ cậu ấy đi chơi thôi."

"Đâu cần phải xấu hổ tới mức đó đâu. Dù gì thì tớ cũng biết về mối quan hệ giữa hai cậu mà?"

"Hah... Mà, là lỗi của tớ khi cứ nhăn nhó mãi. Tớ cũng phải xin lỗi cậu, Lei."

Shouran đứng ra trước mặt tôi vỗ lấy vai của tôi.

"Không sao đâu, chuyện qua rồi thì để nó qua đi. Đâu phải đó là lần đầu tiên hay gì."

"Nhưng mà... Eve thì sao, em ấy sao rồi?"

"Vâng?"

Khi Rin hỏi thăm về Eve thì cũng vừa lúc em ấy quay trở lại sau khi ngắm biển. Bởi vì sự xuất hiện quá đột ngột với diện mạo mới mẻ và vui tươi của mình, Rin trong khoảnh khắc đã không thể đáp lại gì cả.

"Chào buổi trưa, chị Lina, anh Shouran."

"À ừm, chào em Eve."

"Chào Eve."

Cả hai đều đáp lại Eve như thường lệ nhưng không khỏi cảm thấy bối rối trước diện mạo khác xa hôm qua của em ấy. Về phía Eve, em ấy khẽ hít sâu một hơi rồi chỉnh tư thế lại trong khi hướng về phía Rin và Shouran.

"Em thành thật xin lỗi vì đã khiến anh chị lo lắng ạ. Em ổn rồi, đã bị anh Lei thuyết giáo một trận rồi. Em sẽ rút kinh nghiệm ạ."

"Eh?"

Nghe em ấy nói thế, Rin và Shouran liền quay sang tôi như thể để xác nhận. Sau cái gật đầu của tôi, Rin liền nắm lấy hai tay của Eve một cách mừng rỡ.

"Thật vậy sao, thế thì tốt quá!"

Mặt khác, Shouran lại một lần nữa vỗ vai tôi nhưng vui vẻ hơn.

"Cơ mà sao hôm nay Eve trông đáng yêu thật đấy. Em đang đi chung với Lei sao?"

"Vâng ạ. Chị Lina trông cũng đẹp lắm đó ạ."

"V-Vậy sao, hì hì, cảm ơn em nhé."

Trước cuộc đối thoại với một Eve thẳng thắng và một Rin đang cố che dấu sự xấu hổ, tôi và Shouran chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu.

"A, không lẽ là hai người cũng đang hèn hò sao?"

"Vâng, là cuộc hẹn đầu tiên ạ!"

Rin quay sang tôi nói với nụ cười lộ rõ hàm ý trêu chọc, thế nhưng Eve lại thẳng thừng trả lời cùng với một nụ cười quá ư là hồn nhiên khiến Rin đứng hình.

"E-Eh?"

"Chị Lina cũng thế ạ?"

"K-Khoan đã, thế có nghĩa là..."

Rin và Shouran liền quay sang tôi. Thấy thế, tôi liền tiến lại gần Eve, khẽ hạ người xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy em ấy.

"Tớ cũng có người yêu rồi đó, đừng tưởng chỉ có mình cậu có, Rin."

"Eh??!!!"

Trái ngược với một Eve đang tỏ ra xấu hổ nhưng vẫn đáp lại cái ôm của tôi, một Shouran âm thầm mỉm cười để chúc mừng tôi thì Rin lại hét lớn như vừa nghe được một chuyện động trời. Sau đó, chúng tôi quyết định dùng bữa trưa cùng nhau trong khi kể lại cho cô cậu về sự tình và cách tôi giải quyết vấn đề của Eve.

"Em không biết là hai anh chị đang yêu nhau luôn đó."

"V-Vậy sao? Tự dưng tớ lại cảm thấy mình thua cuộc, Shouran."

"Ahaha..."

Tôi hiểu Rin đang muốn nói về cái gì. Mà, trong khi hai cô cậu quen nhau từ bé đến giờ mới chỉ nắm tay, hôn má thôi đã xấu hổ nguyên cả tuần rồi, tôi và Eve lại dễ dàng thân mật với nhau hơn rất nhiều. Cũng đều là quen nhau từ bé và lớn lên cùng nhau cả thôi.

"Trông em vui thật nhỉ, Eve?"

"Vâng, em đã luôn mơ về ngày này từ rất lâu rồi."

Shouran hỏi Eve với một nụ cười dịu dàng và Eve dù xấu hổ nhưng vẫn đáp lại một cách thành thật. Vì lẽ đó, Rin lại một nữa nhìn tôi chằm chằm.

"Thôi nào, đừng nhìn tớ như thế chứ, đâu phải là hai cậu không biết đâu. Tớ cũng đã thành thật khai với cậu về việc bản thân theo đuổi Eve rồi. Chỉ có cậu mới đi xấu hổ vì mấy cái nắm tay hay hôn má thôi."

"C-Chờ đã Lei! Đừng có nói ra trước mặt Eve chứ?!!"

Rin vội vàng xua tay về phía tôi trong khi Shouran khẽ đánh ánh mắt của mình sang hướng khác.

"Eh? Anh chị vẫn chưa hôn nhau sao ạ?"

"K-Không lẽ Eve và Lei đã..."

"V-Vâng... hì hì."

"Mình đúng thật là thất bại..."

Trái ngược với Rin và Shouran đang  tỏ ra rầu rĩ thì Eve nhìn tôi với hai má đỏ ửng. Thậm chí là vì Rin và Shouran đang có cùng một suy nghĩ nên mỗi khi cả hai nhìn nhau liền vội vàn quay đi với vẻ xấu hổ tột độ. Này, đừng có tưởng tượng nữa mà thực hành luôn đi chứ?

"E-Eve này, lát nữa em rảnh không, chị muốn hỏi vài thứ."

"Eh? Vâng, em rảnh ạ."

Rin đã chấp nhận vứt đi liêm sỉ của mình rồi, tôi có thể thấy sự quyết tâm của cậu ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net