Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hiện đang ngồi trên giường và nhìn tấm thẻ màu lam nhạt đang phát sáng trên tay. Không sai, nó chính là thẻ Lumen, thứ mà tôi vừa mới nhận sau khi trở về từ thành phố Soregia. Chúng tôi chỉ mới cập bến trưa nay. Sau đó, tôi liền đến trụ sợ để báo cáo về di tích mới phát hiện.

Sau vài giờ đồng hồ nghe tiến hò hét của mấy nhân viên trụ sở, tôi trở về với chiếc thẻ Lumen trên tay. Thực chất để có được thẻ Lumen, nhà khai phá chỉ cần tự mình chinh phục một di tích cấp S là được, nhưng vì sự bất khả thi của nó nên họ không còn nhắc về tiêu chí này nữa.

Vì mệt mỏi sau chuyến đi dài, tôi liền trở về phòng để tắm rửa, ăn tối và nghỉ ngơi. Tôi biết có lẽ Rin và Shouran đang lo lắng cho tôi, nhưng vì mệt quá nên tôi quyết định để ngày mai rồi gặp sau.

Khi mặt trời chỉ mới dần chạm đường chân trời, tôi đã thiếp đi từ khi nào.

.

.

.

Onodera đang ngồi trên nền cỏ trong khu vườn tại vị trí quen thuộc trong khi tôi thì nằm ườn ra bên cạnh cô ấy.

"Vậy là Lei đã trở thành nhà khai phá thứ 8 có thẻ Lumen rồi nhỉ?"

"Mà, đại loại vậy. Tôi không chắc là mình cảm thấy vui khi nhân được thẻ Lumen nữa."

"Sao thế? Chẳng phải đó là mục tiêu của mọi nhà khai phá sao?"

"Đúng là thẻ Lumen rất quyền lực ở Brandcode, nhưng thứ tôi muốn là sự tự do cơ. Tôi đang cân nhắc việc dấu danh tính thật của mình, nếu không thì phiền lắm. Cô biết đấy, dù chỉ là Nam tước nhưng tôi cũng thuộc gia đình quý tộc mà."

"Ra là vậy."

Có lẽ cha mẹ tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này. Do đó, dù rất nhiều người biết đến ông ấy dưới cái danh nhà khai phá huyền thoại, không mấy ai thật sự biết ông ấy thật sự là ai. Nhờ đó, cuộc sống của chúng tôi cũng yên bình hơn, ít dính dáng đến mấy trò chơi chính trị của bề trên, chỉ đơn thuần là tận hưởng sự tự do, hoặc sự yên bình.

Kể cả chú Osburn cũng từ nói với tôi về điều này, đó cũng là lý do nhà Eude rất hay ghé chơi để giải tỏa bớt áp lực của cuộc sống chốn thủ đô.

"Tôi bây giờ phần nào hiểu được mong muốn của Lei rồi."

"Ý cô là sao?"

"Dược đi những nơi mình muốn, ăn bất cứ những gì mình thích ấy, cảm giác rất tuyệt nhỉ?"

"À, phải nhỉ. Thật mừng vì cô đã hiểu. Tôi cũng không ngờ Onodera lại thích kem đến thế đấy."

"Vâng, tôi cũng không ngờ đấy ạ. Tôi thích cái cảm giác ngọt ngọt mát lạnh của nó, giống như uống nước của suối nguồn ấy."

Onodera mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. 

Thật may là chuyến đi chơi của cả hai diễn ra suôn sẻ. Dù rất nhiều người nhìn, chủ yếu là Onodera nhưng có vẻ họ cũng chỉ xem Onodera như một cô gái xinh đẹp mà thôi. Tính ra thì ngoài đôi tai đó ra và mái tóc có phần đặc biệt thì Onodera vẫn như bao người khác thôi. 

Trước sự thành công đó, có lẽ trong tương lai, tôi sẽ dẫn Onodera đi chơi nhiều hơn. Chi ít thì đây là thứ tôi có thể làm được để giải tỏa bớt sự tù túng do bản thân tạo ra. Tôi đã cướp đi sự tự do của cô ấy, nên tôi cũng phải làm gì đó để bù đắp. Onodera đã rất tận hưởng buổi đi chơi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất vui. Ngoài ra cũng từ đó mà phát hiện ra được nhiều khía cạnh mới của Onodera.

Onodera rất thích đồ ngọt và lạnh, đặc biệt là kem. Vì là tinh linh của rừng xanh nên tôi có sợ là cô ấy không ăn được đồ do con người làm, nhưng ngược lại với tưởng tượng của tôi, Onodera hoàn toàn thoải mái về điều đó, dù cô ấy không chịu ăn cá hay các loại thủy hải sản. Chỉ cần không phải là thủy hải sản thì Onodera đều ăn được hết, điều đó khiến tôi khá bất ngờ, có lẽ đó là một điểm đáng yêu của Onodera. Cả việc Onodera vụng về dùng đũa hay thìa, hay tò mò về vô vàn thứ cũng vậy. Dù cô ấy đã ở cùng tôi rất lâu và hiểu nhiều thứ về thế giới con người, cô ấy hiếm khi được trải nghiệm nó một cách trực tiếp.

Cái vẻ mặt lúng túng của Onodera khi nhìn đĩa cá hồi trông thật sự rất thú vị, khiến tôi không nhịn được cười. Dù vậy, Onodera vẫn bảo là việc ăn uống giống con người đối với cô là không cần thiết. Đồng nghĩa là dù ăn nhiều hay ít thì cô vẫn không có cảm giác no hoặc đói, hơn nữa, dù cô có ăn bao nhiêu đi nữa, cơ thể cô vẫn không hề thay đổi.

Có lẽ từ này, tôi nên rủ cô ấy ra ngoài thường xuyên hơn. Dù vậy, mỗi lần như thế tôi đều phải bị mắt phải lại, có thể nói là khá bất tiện, nhưng vẫn đáng.

"Nè Onodera."

"Vâng?"

"Thi thoảng cô có muốn ra bên ngoài không?"

"Trong lúc Lei đang ở thành phố sao?"

"Ừ."

"Nhưng chẳng phải như thế sẽ làm phiền Lei sao? Chưa kể Lei không muốn để lộ sự tồn tại của tôi."

"Ừm, nhưng sau chuyến đi chơi vừa rồi, tôi nghĩ mình không nên nghĩ quá nhiều. Cô lúc nào cũng đồng ý với tôi, vì sự ích kỷ của tôi mà chịu bị nhốt tại đây."

"Không, điều đó không đúng đâu. Tôi cũng cảm thấy thoải mái ở trong đây mà. Với lại Lei cũng hay đến trò chuyện nữa, tôi hoàn toàn ổn nên mong Lei đừng nghĩ như thế."

"Vậy sao, cảm ơn cô. Nhưng mà tôi vẫn nghiêm túc về việc rủ cô ra ngoài đấy. Tất nhiên là chỉ thi thoảng thôi..."

Onodera nhìn tôi rồi nở một nụ cười dịu dàng.

"Vâng, chỉ cần là cùng Lei thì ở đầu tôi cũng thấy vui cả."

"Này... đừng nói mấy câu kiểu đó một cách thẳng thừng như vậy chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net