32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Win chẹp chẹp miệng, hé mắt đón ngày mới với cái đầu nhứt ong ong. Em mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Bright trước mắt. Trong lòng Win vui lên, cười một cái trong lòng ngực hắn. Đây là ước mơ từ lâu của em á!

Win đang gối đầu trên tay Bright mặt dụi vào lòng ngực hắn. Với chiếc áo phông trắng em có thể cảm nhận được từng đường nét săn chắc của lớp cơ thịt bên trong. Win đầy phấn khích aaa! Win đưa tay sờ nhẹ qua lớp áo, trong lòng bàn tay lại cảm nhận đầy bừng bừng khí thế muốn bóp chặt một cái thật mạnh. 

"Buổi sáng lại muốn sờ mó gì à bé con?" Bright chợt mở miệng nói trong khi mắt còn nhắm tịt, xốc nách em lên nằm đối diện mình. 

Win vẻ mặt lúng túng không biết làm gì liền nhắm tịt mắt lại vờ chết.

"Anh nên nói "bé nhỏ ngủ ngoan quá" nhỉ?" Bright mở mắt nhìn thấy bé nhỏ nhắm chặt mắt lại, phì cười trước dáng vẻ yêu không hết của Win. Hắn lấy tay vuốt vuốt ngọn tóc rối chưa được chải chuốt của em.

Win biết hắn đã phát hiện, từ từ hé mắt liền bắt gặp con ngươi màu hổ phách trực tiếp nhìn mình. Hai người cứ đắm đuối nhìn nhau như thế, như không tin vào thực tại. 

Một kẻ chẳng ngờ mình sẽ yêu đối phương. ......

Một kẻ lại chẳng ngờ đối phương yêu mình........

Hai trái tim khác nhau nhưng lại cùng một nhịp đập. Dù cho đôi mắt hắn có mù, che đi sự xinh đẹp của em, hắn cùng sẽ lấy tai nghe tiếng lòng em, lấy mũi để ngửi mùi hương thơm mát của em, lấy môi để cảm nhận xúc giác mềm mại của em, lấy tay để ôm em thật chặt vào lòng, lấy tim mình gửi đến bên em....

Lúc trước hắn chỉ là một cục tế bào vô tri vô giác......

"Anh yêu em!" 

Từ trong ánh mắt Bright là sự chân thành vô bờ bến như một kẻ khù khờ trong bóng tối tìm được ngọn đèn duy nhất cho mình.

Win im lặng nhìn hắn, bởi lẽ trong giờ phút này em mới biết "được yêu" là gì. Thuở bé, những người xung quanh em đều lấy danh "thiếu gia" gắn lên người em một cách hiển nhiên rồi bàn tán. Họ nói rằng em quá có phúc khi được sinh ra trong một gia đình giàu có vô lo vô nghĩ. Khi những đứa trẻ cùng cha mẹ nó mắc mưa từ công trường vội vã trở về nhà thì em đang ngồi trong tòa dinh thự cảm nhận cái mát mẻ của mưa. Nhưng họ đâu biết, đứa trẻ kia cười rất tươi trong cái ôm đầy ấm áp của cha mẹ nó, còn em chỉ cảm thấy ngôi nhà này cần thêm một máy sưởi ấm đâu?

Win tủi thân nước mắt trực trào khóc. Nhưng lại ngửa cổ nằm thẳng cho nước mắt chảy ngược vào trong.

"E-em tin anh được không?" Win giọng run run, hai tay bấu chặt vào chăn bông chắn ngang người.

"Em hãy tin anh! Tình yêu của anh dành cho em mãi mãi là như thế!"

"Tình anh yêu em như một tác phẩm văn học. Đã viết thì không thể nào xóa bỏ!"

Win nghe đến đây liền ôm chặt hắn vào lòng khóc nức nở, một mảng áo phông trắng của hắn ướt đẫm nước mắt em. 

Nước mắt em bây giờ không còn rơi vì sự buồn tủi, nhục nhã nữa. Mà rơi vì vui sướng, vì hạnh phúc. Biết bao nhiêu lần em tưởng tượng ra khung cảnh này chứ? Đếm không hết!

"Nhưng mà anh ơi......Một người như em thì tương lai sẽ có gì?" 

Quá khứ vốn dĩ là quá khứ, không thể lấy nó sống cho tương lai. Nhưng tương lai là sự gây dựng từ quá khứ kia mà? Liệu người có "thứ đó" không tốt như em, thì tương lai có nhận được thứ gì không?

"Có một Bright Vachirawit yêu em thật lòng!"

Ánh nắng chiều xuyên qua từng khe lá nhỏ, trên cung đường có hai đứa bé một cao một nhỏ dắt tay nhau. 

"Hôm nay Win vui lắm!" đứa nhỏ cầm thanh keo bông gòn đã vơi bớt đi vài phần.

"Ừ, em vui là được!" Đứa lớn đưa tay xoa đầu yêu chiều em nhỏ.

"Nhưng mà về nhà Bai có bị mẹ đánh không ạ?"  Win đứng lại không đi nữa, giương mắt nhìn vết bầm ngay khóe miệng Bright.

"Sẽ không đánh! Nếu bảo vệ em sẽ không đánh." Bright đưa tay xoa đầu tròn vo của bé nhỏ.

"Òoooo.......Nhưng mà Bai bảo vệ Win như thế lỡ sau này Win không mạnh mẽ giống Bai thì sao?" 

"Thì anh sẽ bảo vệ em."

"Nhưng mà sau này Bai lấy vợ rồi ai sẽ bảo vệ Win?"

"Thì anh lấy em!"

Một dòng kí ức lúc nhỏ ùa về đại não của Bright. Một cậu nhóc tám tuổi cùng một đứa bé sáu tuổi thì biết gì về việc yêu đương đâu chứ. Thứ mấy đứa trẻ biết chỉ là sau này mình sẽ cùng một người sống với nhau đến trọn đời mà thôi!

Win vẫn nằm gọn trong lòng Bright hơi thở đều đều ổn định cảm xúc. Được hắn ôm vào lòng là cảm giác mà Win thích nhất. Cái ấm áp dễ chịu, cùng mùi thương quen thuộc như một liều thuốc phiện khiến em mê mệt không lối thoát. Lúc này có một cánh tay đẩy nhẹ đầu em ra giữ ánh mắt em nhìn thẳng vào hắn.

"Em cưới anh nhé?" 

Bright và Win đã cùng trải qua bao nhiêu là chuyện, xém vào quỷ môn quan có, hạnh hạ tinh thần nhau cũng đã có, còn quá đáng hơn Bright cũng đã từng hành hạ cả thể sát Win nữa.......

Dù vậy, Bright vẫn tin rằng tình yêu của em dành cho hắn vẫn còn tồn tại, hắn vẫn còn cơ hội để sống!

Win trố mắt nhìn hắn, chẳng lé hai người đến giấy kết hôn cũng đã có rồi sao?

"Lúc trước đến một cái nhẵn em còn chẳng có......" Hắn khẽ cựa mình, nhướn người mở hộc tủ trên đầu giường lấy một hộp được bọc trong vải nhung màu đỏ.

"Anh định sẽ đặt nhà hàng, diện những bộ vest rực rỡ để em sẽ ghi nhớ sâu đậm. Nhưng anh thật chịu không nổi nữa, cứ như chậm một giây em sẽ xa anh một bước vậy....."

"Mặc dù quần áo chúng ta không đẹp, không gian không lãng mạn. Nhưng áo anh ướt đẫm nước mắt của em khi em vùi mình vào lòng anh khóc, chiếc giường chúng ta đang nằm cũng là căn phòng của chúng ta. Thế giới anh hiện giờ đều do em quyết định..."

"Ngày mai anh sẽ tươi tắn dạo quanh khắp nơi khoe em là của anh. Hay nằm trong căn phòng tối với đầy vỏ chai rượu khóc lóc gọi tên em....."

"Đều do em quyệt định cả......Làm đám cưới với anh nhé?" 

Win nhìn dáng vẻ thật sự mong đợi của hắn. Mường tượng mình mà lắc đầu sẽ liền bóp chặt tim của hắn vậy. Win mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý.

"Em yêu Bright nhất!"

Từ nay bé nhỏ của anh sẽ thật hạnh phúc!

"Ngày trước, anh nghĩ "Ép Duyên" là một tư tưởng cổ hủ, làm cho con người ta phải khổ sở với thứ đẹp đẽ nhất là "tình yêu" chứ! Nhưng thật may khi gặp em, bé nhỏ của anh! Ba mẹ thật ra đều cũng vì muốn tốt cho con cả, nhưng thật họ cũng chỉ làm theo cách mà họ nghĩ sẽ tốt thôi. Đôi lúc cũng sẽ có nhiều cái sai sót không thể bỏ qua, song cũng vì họ quá yêu con mình. Ba mẹ mình không vô lí đâu!"

End.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Uhuhu kết thúc rồi đó nhasaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Nhưng mà vẫn sẽ có Phiên ngoại đó hihi. Chắc cũng nhiều lắm é.

 Fic này mình lấy ý tưởng từ cuộc sống của những người bỏ nhà đi theo tiếng gọi tình yêu mà cãi lời bố mẹ nè. Nói chung nó phức tạp lắm hihi nhưng chắc mấy bạn cũng biết màaaaaaaaaaaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net