Chương 25: Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba ngày sau.

Cậu ngày một sa sút về trí tuệ, kể cả việc bản thân đang là học sinh cấp ba đôi khi cậu cũng quên mất, điều đó là do ảnh hưởng cơ thể và cả tâm bệnh, cũng may mắn vì vậy nên cậu mới không nhớ đến việc bản thân đã tham gia cuộc đi nâng lớp của GMM. Cứ ngày một trôi đi thân thể cậu cứ một hồi yếu ớt, khuôn mặt và ngoại hình mập mạp ấy cũng đôi phần đã ốm yếu mà trơ sương đi rất nhiều, vẻ mặt cũng mất đi sự tươi tỉnh mà u trầm lạnh lẽo, hóc mắt sâu thẫm và thâm quần do không thể vào giấc. Hằng ngày chỉ có Gun và Toptap đến thăm hỏi cậu, Gun không cho mẹ Win đến thăm mà chỉ cho bà gửi lại lời nhắc vì cậu ấy sợ cả hai sẽ bị đau lòng vì chính cả hai hiện tại.

Ngày nào Win cũng đôi lần vô tình nhắc đến tên Bright trong lúc trò chuyện với Gun, cậu không muốn đâu nhưng làm sao được khi tâm trí cậu chỉ có mỗi Bright. Thói quen được hắn nhắc nhở và bao bọc như một đứa trẻ trong vài tuần đã in sâu vào trái tim của cậu và vốn một điều gì đó khi mất đi, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp ngàn bội lần. Mỗi đêm cậu đều nhớ hình bóng người ấy, nhớ nụ cười và ánh mắt nhẹ nhàng với cậu biết bao. Chỉ biết ước gì hắn là thế giới của mình vì cậu cũng muốn được thế giới đối xử nhẹ nhàng lắm..

Cậu rất đau, nỗi nhớ nhung người thương cứ ngày đêm khiến cậu khó chịu, nhớ đến mức mà mỗi câu chuyện với Gun cũng chỉ xoay quanh được chủ đề liên quan đến hắn. Mỗi một nhớ cậu đều cố không để bản thân mình phải khóc, hắn không thích cậu khóc mà. Cũng không nắm tóc hay cắn môi nữa, hắn bảo cậu đau hắn cũng đau..cậu đau thì được nhưng hắn đau thì không nhé, cậu không muốn hắn đau đâu..

Mỗi một ngày cậu trải qua như một tấn hành hạ, thể xác và cả tâm hồn cậu đều đau đớn không phai. Thân thể do căn bệnh không xác định bào mòn khiến hình dáng người không ra người, ma không ra ma. Tâm hồn thì nào còn mạnh mẽ chịu đựng nổi nữa, cậu chẳng thể làm gì ngoài việc khóc than cho số phận chàng trai trẻ của mình. Việc mất ngủ trầm trọng từ tác dụng phụ của thuốc ngủ càng làm cho cậu mất kiểm soát về hành vi, không thể nhận thức được lời nói cũng như hành động của mình, cũng vì thế Toptap không cho cậu ra khỏi khuôn viên phòng, không dám mở cửa sổ và cũng dẹp đi những vật gây ra thương tích.

Nhưng không thể nào khống chế được, cậu thường xuyên dùng răng cắn vào tay và tự đánh vào mình hoặc vách tường. Không một ai có thể kiểm soát được cậu cả, mọi chuyện càng tệ hại hơn vì ngày hôm ấy..

14:20 PM

Cậu đang nằm thẫn thờ trên chiếc giường quen thuộc thì tiếng cửa phòng lại bị mở ra, không thèm đoái hoài đến vì cậu ghét việc này, cậu thích ở một mình, không thích ai làm phiền đến cậu, không thích ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này cả.

Liếc mắt nhìn cậu thấy Gun và một túi trái cây, phía sau có thêm một chàng trai vừa lạ vừa quen, dường như rất quen nhưng lại rất lạ, cậu không thể nhớ ra nổi.

G: Tao là Gun đây, tao đến thăm mày này

Cậu nhìn Gun sau đó liếc sai người đằng sau, Gun hiểu ý liền giới thiệu

G: Drake, bạn cùng khối của mày, mày nhớ không? Nó đòi đến thăm mày đấy..

D: Cậu nhớ tớ chứ? Tớ là bạn thân nhất của cậu trong trường này

W: Ba..bạn thân?

D: Không sao đâu, tớ nhớ cậu lắm luôn đó!

Drake liền chạy đến ngồi bên cạnh cậu, ra vẻ lo lắng sờ hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể, việc này làm cậu khó chịu nhưng nó nói nó là bạn thân của cậu mà..dù không chắc nhưng cậu cũng kệ đi.

W: Tôi và cậu, thân thật sao?

D: Đúng vậy! Rất thân luôn là đằng khác

W: Ừ, xin lỗi nhưng tôi không biết

D: Không sao, tớ hiểu cho cậu mà, từ từ cậu sẽ nhớ ra thôi

G: Vậy hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một lát

G: Tao đi nha Win

Cậu gật đầu và chỉ phát ra tiếng Ùm nhẹ ở cổ họng, trước đây cậu đã kiệm lời nay còn kiệm nhiều hơn, muốn nghe rõ ràng giọng cậu chỉ có thể nói về chủ đề liên quan đến Bright - người duy nhất mà cậu nhớ rõ.

D: Cậu nhớ Bright không?

W: Bright? Cậu biết anh ấy sao?

D: Hahaha, nhớ ra Bright mà không nhớ ra tao, vậy mà bảo hai người quen nhau thì chối. Dơ bẩn thật đấy

Drake phát ra tiếng cười lớn làm cậu giật mình và một phần lo sợ. Nhưng người này biết Bright, liệu có đưa Bright về với cậu được không?

W: Cậu biết P'Bright ở đâu không? Mau..mau dẫn tôi đến gặp anh ấy

D: Thằng Bright á hả? Mày yêu nó nhiều đến vậy sao? Mày quên à, nó là đứa đã hại mày đó

D: Việc mày nằm đây sống không bằng chết thế này đều là do nó, mày phải hận nó và mau đi chết theo nó đi, đi chết đi!!!!

W: Ch..chết? B..Bright ở đâu?

D: Haha, tao bảo mày đi chết vì cả đời này mày không gặp được nó nữa đâu, nó sắp đi du học rồi. Nó bỏ mày đi rồi, hahahaha mày bị bỏ rồi Win à

W: B..bỏ? Không..không thể nào, P'Bright hứa về với Win, hứa đưa Win đi học, hứa bảo vệ Win mà...không..không..không P'Bright không thể bỏ Win được

Tâm trạng của cậu càng lúc càng kích động, giọng cười và cả những câu Drake nói đều đụng đến nổi đau sâu thẩm bên trong, nổi đau ngày ngày chất chứa đã muốn trào ra nay lại bị nắm thóp. Giọng nói hồi một run rẩy của cậu đã biểu hiện cho việc...

Mất Bright chính là sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời cậu.

D: Mày chỉ được cái học giỏi thôi sao? Nó lừa mày, nó đéo yêu thương con mẹ gì mày hết, tất cả nó chỉ nói dối để lừa mày. Để lừa mày thi rớt đấy hahaha

D: Thằng ngu, vậy mà cũng còn tin nó sao?

W: MÀY NÓI DỐI!!!!!!!!!!!

W: P'Bright không có lừa tao, anh ấy yêu tao thật lòng, không có lừa tao, mày nghe chưa!! Nghe chưa!!!!

Cậu nhào tới bóp lấy cổ của Drake khiến cả hai ngã nhào ra sàn nhà, tuy đã dùng hết sức lực nhưng với cậu hiện giờ, nó cũng chỉ như con kiến cắn vào da Drake thôi. Nó không chút nương tay mà đẩy cậu ra một cái rất mạnh, khiến cậu lăn nhào ra sàn không nhúc nhích nổi.

Nó tiến đến để chân lên bụng của cậu, ấn đầu ngón chân rất mạnh vào giữa phần bụng, nơi mà cậu đau đớn nhiều nhất. Càng lúc nó càng ấn mạnh hơn cho đến khi cậu la lên và ôm lấy chân nó. Như thỏa mãn được thú tính nó mới chịu dừng lại

D: Mày xem, Hắc Hổ mà tao trồng có phải đã khiến mày đau đớn rất nhiều không? Khi nào mày mới chịu chết đây?

W: Tao sẽ không bao giờ chết, cho đến khi tao gặp được P'Bright!!

D: Bright Bright Bright, bây giờ mày chỉ biết Bright nên chắc học ngu lắm rồi nhỉ? À mà nhìn mày bây giờ cầm cây bút có nổi không mà học hành hahahhâhhâhhâhhhh

D: Mày có biết tao chờ ngày này lâu lắm rồi không? Ngày mà có thể chửi mày là đồ ngu đấy. Suốt bao nhiêu năm qua mày luôn học giỏi hơn tao, khiến tao bị bố mắng chửi và khinh thường. Giờ đây tao có thể là số một rồi, có thể vượt qua mày rồi, thấy tao giỏi không?

D: Tao xứng đáng với những điều này hơn mày mà? Tại sao từ nhỏ đến lớn mày luôn vượt mặt tao? Mày có biết chỉ với cái tên của mày cũng làm tao ám ảnh đến dường nào không? Tao hận mày, hận vì mày sinh ra đã được giỏi giang, còn tao thì cố gắng gấp mấy cũng không bằng mày

W: Mày điên rồi, Drake

D: Mày mới là đứa điên đấy. Mau đi chết rồi báo mộng về cho Bright của mày đi. Ngày mai là nó bay rồi, đời đời kiếp kiếp này mày cũng không thể gặp được nó nữa đâu đồ ngu

W: Mày đừng nói nữa!!! Tao không muốn nghe

D: Tao nói sự thật mà haha, chơi nhiêu đó đủ rồi, giờ thì chúc mày sớm báo mộng cho nó nhé.

Nó rời đi để lại cậu với con người mệt mỏi. Vậy là kết thúc, rồi sao?

W: Bright? P'Bright thật sự đi du học rồi sao? P'Bright thực sự bỏ Win rồi sao?

W: Kh..không thể, thằng Drake nói dối, P'Bright không thể bỏ mình được, P'Bright thương mình lắm mà. Thằng Drake nói dối!!!

W: P'Bright!!!!!!! Mau về với Win đi mà....

Cậu lại một lần nữa hét tên người ấy, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, mỗi khi đau đớn cậu cũng chỉ nghĩ được đến người ấy, người đã chữa lành cả tâm hồn lẫn thế xác cho cậu chỉ một thời gian ngắn. Người luôn hiền hòa và dịu dàng với cậu, đối xử cậu như một tấm thủy tinh mà nâng niu. Cậu nhớ người ấy, giây phút nào cũng nhớ, hiện thực luôn nói với cậu rằng người ấy đã đi, một nơi rất xa nhưng cậu nào chấp nhận được chứ?

Sự thật thì sao? Cậu chỉ muốn được ở bên cạnh hắn thôi !

TT: WIN!WIN!!

TT: Sao lại ngã ra sàn vậy? Em ổn không đấy?

W: Em..em ổn không á? Sao ổn được đây? Giây phút nào cũng không hề ổn, cuộc sống em mất P'Bright rồi, sao ổn được đây anh?

W: Em mất cả thế giới rồi, sao sống được nữa đây?

TT: Em bình tĩnh..em không nhớ sao? Bright nói chỉ muốn em được sống, chỉ muốn em sống hạnh phúc trên trần gian thì Bright luôn ở bên em mà. Nhớ không?

W: Thật sao? Bright nói vậy thật sao?

W: Em không nhớ..không nhớ được gì hết..tại sao em lại không nhớ lời Bright nói? Tại sao? Tại sao em lại quên lời Bright nói?

TT: WIN!! Đừng đánh vào mình nữa, đừng đánh bản thân, Bright sẽ đau lắm em biết không?

W: P'Bright đau? Không được..không được..P'Bright không được đau..

Thấy cậu buông lỏng bản thân, không còn tự đánh mình nữa Toptap liền vội đến ôm lấy cậu vỗ ve. Người cậu cứng ngắt và lạnh toát không một chút sức sống, xương khớp như đã đông lại mà không thể cử động được nữa.

W: T..Toptap..anh mang Bright về cho em được không?

TT: Khi nào em hết bệnh, anh sẽ mang Bright về cho em nhé?

W: Anh..anh hứa nhé?

TT: Anh hứa mà!

W: E..em sẽ hết bệnh ngay thôi !

TT: Vậy giờ em đi ngủ nhé? Để anh dìu em lên giường

W: V..vâng




20:18 PM

📱G: Em nghe, có chuyện gì không P'Off?

📱O: Em đang ở đâu?

📱G: Em đang trên đường về nhà đây, có chuyện gì mà giọng anh nghiêm trọng vậy?

📱O: Anh tìm ra được chân tướng sự thật rồi. Anh và TayNew sẽ qua nhà em ngay đây

📱G: Thật sao? Bằng cách nào vậy?

📱O: Về nhà ngay đi, anh sẽ nói cho em biết




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net