(6) Thăm Bệnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Win tỉnh lại nơi phòng bệnh cảm nhận bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt, cậu tưởng đó là Gun nên nhẹ nhàng lấy tay ra người kia vẫn đang ngủ liền càng nắm chặt tay cậu hơn mà nói mớ

"Không.. đừng.. bỏ.. anh... Winnie..! Anh.. xin.. lỗi em.. xin.. lỗi.. em... Xin.. em.. đừng rời.. xa.. anh...."

"Nè! Anh tỉnh dậy!" - thấy tay hắn càng ngày nắm chặt lấy cậu mà gào lên, lo lắng khều cho hắn tỉnh

"WINNIE... WINNIE.. WINNIE.. KHÔNG...!!!" - giật mình tỉnh dậy, ôm lấy đầu, mồ hôi nhễ nhại trên trán do cơn ác mộng gây nên..

Chợt nhận ra gì đó hắn ngẫn đầu lên, thấy cậu đang dùng ánh mắt lo sợ nhìn hắn. Trong tiềm thức của cậu nhìn thấy hắn hoảng loạn đến như vậy cảm giác đau lòng lại hiện rõ, tay cậu vô thức vươn tới lau cho hắn, khoảng khắc ấy hắn tưởng chừng cậu đã nhớ ra gì đó

"Win.. em.."

"Mơ thấy ba nhỏ của Dome sao...?" - cậu thu tay mình lại, nhìn thẳng vào mắt hắn

"Người đó tên Winnie gần giống tên tôi nên lần trước anh mới lầm đúng chứ...?"

Trước câu hỏi của cậu, không gian bỗng nhiên yên tĩnh không một âm thanh nào vang vọng, chỉ còn hai con người trong phòng bệnh. Giờ đây hắn chỉ biết cúi đầu vì không biết phải trả lời cậu như thế nào.. liệu.. nhắc lại.. có làm cậu ngất đi nữa hay không..? Hắn dường như không thể cược cũng chẳng muốn cậu tiếp tục ngất nên lựa chọn im lặng trước câu hỏi của cậu.

Nhưng chính vì sự im lặng đã khiến cậu tưởng rằng hắn chỉ đang lầm cậu với người khác

"Anh im như vậy là đúng rồi nhỉ?"

"Tôi nói anh nghe! Nếu không quên được người ta thì cũng đừng lầm người ấy với kẻ khác!"

"Tôi xin lỗi.." - hắn trầm mặt

Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi mong anh về cho!" - nói rồi cậu lạnh lùng quay mặt đi

"Xin lỗi đã làm phiền em! Tôi về.." - cúi đầu và rời đi sau đó

Khi trong căn phòng chỉ còn mình Win, cậu đã suy nghĩ về những lời hắn mớ lúc nãy mà lẫm bẩm

"Winnie.. Winnie.. cái tên này nghe quen đến vậy....." - bỗng những đoạn ký ức mờ nhạt xuất hiện trong đầu cậu, lần này không khiến cậu đau đớn mà ngất.. chỉ cảm thấy hoài niệm khó tả khi nhớ lại..

|
|
|

Sau khi hắn rời đi, bác sĩ cùng y tá tới kiểm tra tình trạng sức khoẻ của cậu một lần nữa.

"Tôi ổn chứ bác sĩ..?" - cậu lo lắng hỏi

"Hiện tại cậu không sao nhưng phải nên chú ý đến tình trạng sức khỏe của bản thân hơn!" - bác sĩ nghiêm túc dặn dò

"Nhưng tôi thắc mắc bản thân bị gì.. mà cứ ngất như vậy..?" - việc thường xuyên bị ngất khiến cậu rất khó hiểu

Khi anh trai cậu cứu cậu trong bệnh viện đưa cậu trở về gia tộc Opas chữa trị lúc cậu tỉnh lại mới biết cậu không nhớ được bất cứ chuyện gì. Bác sĩ lúc đó có nói không nên để cậu biết cứ thuận theo tự nhiên thì mới tốt cho cậu nếu ép buộc hoặc để cậu biết sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ nên họ lựa chọn giấu việc cậu bị mất trí nhớ.

"Trước giờ tôi ở Mỹ chỉ biết bản thân mình cơ thể suy nhược nên hay đau đầu nhưng từ khi về đây lại có triệu chứng ngất nhiều lần.. liệu có phải tôi mắc bệnh gì nghiêm trọng..?"

"À.. không không! Do thể chất của cậu yếu nên là từ Mỹ về đây chưa quen nên mới nhưng vậy!" - bác sĩ bối rối giải thích cho cậu

"Ừm.. tôi biết.. rồi.. vậy tôi có thể xuất viện trong hôm nay không?"

"Người nhà cậu đến làm thủ tục thì cậu có thể xuất viện!"

"Được cảm ơn bác sĩ!"

Bác sĩ rời đi, để lại cậu một mình trong phòng bệnh với nhiều dòng suy nghĩ lạ thường về bệnh tình của cậu

Bắt đầu cậu cảm thấy bản thân không thể vì thay đổi nơi ở mà ngất lên ngất xuống như vậy được! Là một diễn viên cậu đi đây đi đó rất nhiều chẳng bao giờ bị nhưng từ khi tới Thái và gặp hắn tình trạng đó mới diễn ra.. Cậu dần nghi ngờ mà bắt đầu không tin vào những lời nói về bệnh tình của cậu từ những người bên cạnh mình bao gồm cả bác sĩ. Linh cảm mách bảo cậu phải điều tra bắt đầu là từ chỗ hắn!

Tạm thời gác qua chuyện đó, cậu lấy điện thoại gọi cho OffGun tới đón mình

"Alo? Hai Pi rảnh không tới đón em xuất viện được chứ?"

"N'Win! Gun và Papi có việc cần phải trở lại Mỹ gấp! Papi có nhờ Bright tới chăm sóc cho Win đấy! Khi nào xong việc hai Pi sẽ đón Nong nên Win cứ nghỉ dưỡng ở đó đừng lo nhé! Phải đi rồi nói chuyện với Nong sau..." - cuộc điện thoại bị cắt sau những lời dặn dò gấp gáp của Gun dành cho cậu

"Haizz! Chuyện gì mà gấp vậy chứ?" - cậu ngồi trên giường bệnh mà thở dài

Dự tính rằng phải tự bản thân làm thủ tục xuất viện nhưng chợt nhận ra lời dặn của Gun lúc nãy có nhắc tới hắn, cậu khựng lại vài giây thì bỗng cửa phòng được mở, một cậu bé khoảng 4 tuổi hơn trong tay bé trai cầm một cành hoa anh đào, khi bước vào phòng liền chạy tới chỗ cậu

"Ba nhỏ.. à.. hong.. chú Win! Dome tới thăm chú ạ!!" - bé con vui vẻ nở nụ cười thật tươi với cậu

"Sao.. con.. ở.. đây?" - Win bất ngờ mà nhìn cậu bé

"Ba lớn dẫn con tới ạ!!!" - Dome hí hửng đáp

"Cành hoa này tặng chú!" - đôi bàn tay nhỏ đưa cành hoa tới chỗ cậu

"Cảm ơn con nhé!" - dìu dàng nhận lấy hoa từ Dome

"Hoa anh đào..." - thật trùng hợp nó là loại hoa tin tức tố của cậu!

"Đó là loài hoa mà ba lớn yêu nhất!"

Ánh mắt cậu nhìn vào nhành hoa trong tay mà lòng xao xuyến, cảm giác quen thuộc nhưng lạ lẫm hiện hữu này là gì?

"Ba con đâu..?"

"Dạ bên ngoài ạ! Ba lớn nói là chú Win đang giận ba nên ba không thể vào.."

"Đi cùng chú kêu ba cháu vào.." - bước xuống giường cậu nắm lấy tay Dome mà ra ngoài

Nhìn thấy hắn ngồi bên ngoài dãy ghế, trên tay hắn cầm lấy chiếc hộp nhung đỏ nhỏ, bên trong là cặp nhẫn được điêu khắc tinh xảo, trên gương mặt điển trai của hắn thắm thoát nét đau lòng buồn bã cậu mãi đứng ngắm nhìn hắn mà quên mất có Dome bên cạnh, cậu bé liền chạy tới chỗ hắn

"Ba lớn!"

Hắn qua quay nhìn thấy Dome đang chạy tới còn cậu thì vẫn đứng im trước cửa phòng bệnh

"Thăm chú Win xong rồi sao?" - hắn nhẹ nhàng bế lấy Dome mà dịu dàng hỏi

"Dạ chưa! Ba nhỏ.... chú Win bảo là ra kêu ba vào trong đó!"

Dome nhìn hắn ánh mắt đảo tới chỗ Win đang đứng như muốn nói với hắn rằng "Bế con tới chỗ ba nhỏ đi!! Ba đừng làm con thất vọng!"

"Được ba biết rồi!" - hắn gật đầu biểu thị đã hiểu

_________________________________

Mấy ngày nay Miee bận lịch học nên ra chap chậm! Mọi người thông cảm nha!
*Với bị Flop huhuhu :<<

Vote + Cmt giúp Miee nhé!!
Khop-khun na!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net