4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Win gọi đúng vào thời điểm hôm trước vào ngày thứ Tư. Cậu không sao tập trung nổi vào giáo trình khi mắt cứ liên tục liếc về phía đồng hồ, chờ đợi khi kim phút cứ rề rà từ số ba đến số bốn, và rồi..tới rồi! Đúng 12:25, cậu túm lấy cái điện thoại rồi bấm số gọi cửa hàng pizza, những ngón tay lướt trên số bấm nhanh tới mức cậu gọi lộn số và phải bấm lại lần nữa. Khi tiếng bíp vang lên, cậu tựa vào ghế ngồi và bồn chồn kéo dây nối điện thoại ra trong khi chờ đợi.

"Astrolence Pizza xin nghe"

Không phải là Bright. Bụng Win chùng xuống, dù cậu đã biết rõ rằng việc tìm ra Brght không hề dễ dàng gì. Có hàng tá nhân viên làm việc ở đó, và ai cũng có thể trực điện thoại. Vả lại, Win cũng có mong chờ việc gọi điện cho Bright lắm đâu. Tốt nhất là cậu chỉ nên đặt pizza rồi dập máy như mọi khi thôi.

"Xin chào, tôi muốn đặt pizza tới-"

"Bright!" người nhân viên kêu lên, "Tình nhân của anh này!"

Tim Win lỡ mất vài nhịp. Tay cậu nắm lấy chiếc điện thoại chặt tới mức cậu lo rằng nó sẽ gãy làm đôi mất. Cậu nghe thấy tiếng Bright nghèn ngẹt. 

"Đưa máy đây, Off." Sau giây lát, Bright đáp. "Xin chào?"

"Chào anh! Là tôi đây, Win ấy mà"

"Yeah, tôi biết từ lúc nghe thấy câu 'tình nhân' cơ"

Win hắng giọng. "Đó là cách bọn họ gọi tôi à? Tôi có thể yêu cầu cái tên nào tinh tế hơn được không?"

"Còn tùy. Cậu có ý tưởng gì à?"

"Không biết nữa. Chỉ là cái tên nào mà tôi nghe không giống như đứa nhóc cuồng tình ấy"

"Vậy cậu có phải thế không?'

"Sao cơ?"

"Một đứa nhóc ấy."

Win chớp mắt. "Không. Giọng tôi giống nhóc lắm à?"

"Không. Chỉ hỏi vậy thôi. Vẫn ăn như cũ hả?"

Bright biết rằng cậu vẫn ăn như mọi khi. Và Win mỉm cười trước điều đó. 

"Vâng"

"Được rồi. Của cậu là 200 baht. 30 phút nữa bánh sẽ tới nơi"

"Tốt lắm"

Lại tiếng yên lặng kéo dài. Không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Win tìm kiếm chuyện khác để nói. Mắt cậu nhìn tới đống hộp pizza được xếp ngăn nắp bên góc văn phòng. "Ồ, lần trước Mike có viết cho tôi lời nhắn-"

"Nhắn bảo cậu gọi cho nó hả?" Bright tiếp lời. "Yeah, cậu ta có kể rồi. Đừng lo về chuyện đó. Cậu ta cứ luôn chắc rằng người đàn ông nào mà cậu ta nói chuyện cùng đều là gay và còn độc thân ấy mà..."

Giọng Bright lạc dần, trong đó phảng phất chút hi vọng. Win ngồi thẳng dậy và kiềm chế nỗi sợ vô thức rằng cậu sẽ nói gì đó sai trái. Cái điện thoại chết tiệt, cậu trộm nghĩ. Cậu quyến rũ và giỏi tán chuyện ở ngoài đời hơn nhiều. 

"Đúng vậy đấy," cậu đáp, mong rằng nghe giọng mình không quá nghẹn ngào.

"...ồ." Giờ thì sự hi vọng trong giọng Bright càng rõ ràng hơn. "Đúng phần nào?"

"Cả hai"

"Ồ. Được rồi"

"Được rồi" Win cố kiềm chế ham muốn hỏi Bright điều tương tự. Cậu muốn Bright tự nói ra điều đó cơ, để chứng minh rằng anh cũng hứng thú với chuyện này và mọi thứ có thể sẽ tiến triển hơn là những cuộc gọi hàng tuần và tán tỉnh đôi chút.

Nhưng Bright chỉ đáp, "Tuần sau lại gọi nhé?"

Win nuốt xuống sự thất vọng. "Vâng, giờ này nhé"

"Tốt, tôi sẽ mong chờ lắm đấy"

"Tôi cũng vậy"

Bright cúp máy trước, để lại Win nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Rồi cậu thở dài và đặt điện thoại xuống. Tốt nhất là cậu không nên hi vọng quá nhiều. Bright có thể là một kẻ cực khó chịu. Hoặc có thể không phải là kiểu mà cậu thích. Cậu từ chối việc suy nghĩ quá nhiều về anh chàng nào. Và sẽ chỉ gọi cho anh ta một tuần một lần.

Một tuần nữa. Cậu liếc cái lịch và rên lên. Sao ngày thứ Tư lại cứ phải cách nhau bảy ngày một tuần cơ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net