Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự kiện ăn vụng kết thúc với việc Win chủ động nhận hình phạt.

Quá trình trừng phạt không có gì nhiều để nói, tóm tắt lại là vốn dĩ mông Win không đau, bây giờ lại hơi đau.

Vì Bright đã hứa sẽ không vứt hết kem đi nên anh phải tìm biện pháp khác. Dù nói thế nào thì để đối phó với người có tiền án như cậu, phòng thủ là điều không thể thiếu.

Phương pháp đơn giản và thô bạo nhất chính là đánh số lên hộp kem, mỗi ngày kiểm tra một lần. Anh cũng nói chuyện với Ole và Wanchai, còn cả dì giúp việc trong nhà nữa, bọn họ liên hợp cùng nhau trông giữ Win.

Đáp lại động thái này, Win hét lên: "Con là cái loại người này sao? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?"

Bright: "Anh không tín nhiệm kem."

Win: "..."

Được, cứ vậy đi. Trên có chính sách, dưới có đối sách. Nếu thật sự muốn ăn vụng, biện pháp có rất nhiều.

Lúc không có ai ở nhà, Win trốn đến cửa hàng tiện lợi gần nhất mua kem ăn.

Bên ngoài trời nắng gắt như lửa, nóng muốn chết người. Hiện giờ thể lực Win không còn tốt như trước, mới đi được hai bước đã thở hồng hộc. Thật vất mới đi đến nơi, cậu cũng chỉ dám mua một cây kem, trên đường về phải nắm chặt ăn luôn. Vừa đi vừa ăn, lại còn phải trốn tránh tai mắt hàng xóm láng giềng, suýt nữa thì mệt muốn kiệt sức luôn rồi.

Cố gắng qua đợt này, cậu kết luận là mấy chuyện như thế này về sau vẫn nên làm ít thôi. Cái mạng nhỏ này của cậu so với thèm ăn khát uống còn quan trọng hơn nhiều.

Ôi, vẫn là hai cái mạng đấy.

Bởi vậy gần đây Win rất nhàm chán. Lượn lờ diễn đàn đã không thể thỏa mãn sự trống rỗng trong thế giới tinh thần của cậu nữa.

Cậu lần thứ N ăn vạ trên người Bright, kéo dài ngữ điệu lẩm bẩm:
"Thật chán quá đi~."

Bright nghĩ một lúc, nói: "Để anh dạy kèm cho em, sau này lúc em quay lại trường học có thể theo kịp các bạn."

Win sợ tới mức nhảy từ trên người anh xuống: "Không được, không được, anh vẫn nên nhanh đi đi."

Bright vốn thông minh, mọi thứ đều học rất nhanh. Vì vậy cũng không đến nỗi không hiểu phong tình, anh cố gắng sắp xếp thời gian học tập và làm thêm để dành thời gian đưa Win ra ngoài chơi.

Kể từ khi hai người quen biết tới nay, dường như bọn họ đã mở chế độ chuyển tiếp tốc độ tên lửa nhanh gấp tám lần bình thường. Một bước vượt qua cả hai giai đoạn yêu đương lẫn kết hôn mà trực tiếp nghênh đón một sinh mệnh mới.

Bright ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng áy náy đối với Win chỉ nhiều chứ không ít.

Vì vậy, anh có chiều chuộng cậu như thế nào thì cũng không hề quá mức. Lúc Win nói cậu muốn xem một bộ phim, Bright ngay lập tức dành ra buổi chiều cuối tuần của mình để đưa Win ra ngoài chơi.

Chưa đầy một tháng nữa là đến ngày dự sinh, vì vậy Ole cũng bị dọa sợ, cứ nửa giờ lại gọi điện đến để xác nhận an toàn của cậu.

Win đứng trong sảnh của rạp chiếu phim người đến người đi, cậu giống như muốn hét vào trong điện thoại: "Mẹ đừng lo, có anh ấy ở đây thì con có thể có chuyện gì được chứ! "

Bright mua vé xong quay lại thì nghe thấy cậu nói vậy. Anh nhoẻn miệng cười, bốc một nhúm bỏng ngô đưa đến bên miệng Win. Win đang nghe điện thoại cũng không rảnh để ý, cậu nghiêng người qua một ngụm ăn sạch sẽ.

Con cũng sắp sinh ra rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi xem phim.


Để kiểm soát lượng đường Win ăn vào, Bright đích thân quản lý hộp bỏng ngô. Cứ cách hai hay ba phút, anh sẽ tự mình lấy bỏng ngô đưa cho Win, mỗi lần năm miếng, nhiều hơn nửa miếng cũng không được.

Win sợ cường quyền không dám nói thẳng, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: "Nhiều như vậy, đến lúc bộ phim kết thúc cũng không ăn hết được đâu!"

Bright : "Anh cũng ăn".

Để trả thù, Win nắm lên một đống bỏng ngô để đến bên miệng Bright:

"Không ăn hết, không cho đi!"

Bright thiếu chút nữa thì sặc, anh vất vả lắm mới nuốt xuống đống bỏng ngô trong miệng, vỗ ngực nói:

"Lại nghẹn một lần nữa thì hôm nay sẽ thật sự đi không nổi nữa đâu."

Win kiên trì cho rằng đồ ngọt chính là loại đồ ăn ngon nhất trên thế giới, mình không ăn được thì cũng không thể lãng phí, lại lấy một đống tiếp tục ép ăn.

Còn chưa đưa đến bên miệng anh thì cổ tay cậu đã bị Win nắm lấy.

Anh thong thả ung dung mà đem bỏng ngô trong tay Win ăn hết. Bright dùng môi nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay dính vị ngọt của Win:

"Cảm ơn bảo bối."

Phim kết thúc, Win bị xưng hô thân mật kia làm cho choáng váng. Cậu nhẹ nhàng theo Bright đi ra ngoài, ngoan ngoãn bị kéo đến bồn nước rửa tay.

Rửa xong, Bright kiên nhẫn dùng khăn tay lau khô tay cho cậu. Hỏi cậu có mệt hay không, có muốn về nhà nghỉ ngơi không.

Win lắc đầu, nhỏ giọng nói:

"Bảo bối còn muốn chơi."

Bright đã hiểu. Hóa ra là em ấy thích cái kiểu xưng hô như thế này.

Hai người đi xuống lầu hướng về khu trò chơi điện tử. Hầu hết mấy trò chơi kích thích đều không thích hợp với Win, chỉ có máy gắp thú bông là tương đối nhẹ nhàng. Nhưng Win cảm thấy trò này thật tẻ nhạt nên để Bright gắp thú còn mình thì đứng ở một bên nhìn.

Cuối cùng Bright thật sự gắp được một con gấu bông lớn. Lúc nãy Win còn than buồn chán, bây giờ suýt chút nữa đã nhảy lên, hưng phấn ôm gấu bông không buông. Chỉ còn thiếu đường viết bốn chữ "Ca ca gắp được" lên con gấu.

"Chờ đến khi bảo bảo sinh ra, cái này sẽ để ở trong nôi của nó." Win hào hứng lên kế hoạch, "Đồ mà em thích, bảo bảo chắc chắn cũng sẽ thích."

Chơi từ hừng đông cho đến khi trời tối,Win mệt muốn kiệt sức, lúc lên xe trở về nhà còn dựa vào cửa sổ ngủ gà ngủ gật. Bright cẩn thận đưa cánh tay ra sau cổ cậu, vừa che chở đầu cậu vừa chậm rãi để cậu dựa vào vai anh.

Win chép miệng, chậc lưỡi nhưng không tỉnh lại, trong lòng ngực vẫn còn ôm chặt con gấu bông kia.

Khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, tài xế ngồi phía trước bắt chuyện: "Hai đứa mới kết hôn phải không?"

Dù sao cũng chỉ còn thiếu một tờ giấy, Bright đơn giản không phủ nhận: "Vâng."

"Tuổi còn trẻ như vậy, tại sao không chơi thêm hai năm nữa rồi hãy sinh đứa nhỏ? Có con rồi thì sẽ không thể hưởng thụ thế giới hai người nữa đâu."

Bright cười rộ lên: "Cho nên hiện tại bọn con cũng đang cố gắng tranh thủ thời gian hưởng thụ thế giới hai người để sau này không hối tiếc."

Win dựa vào lòng ngực anh dường như nghe được, ở trong mơ rầm rì "Ừm" một tiếng, đồng ý với quan điểm của ca ca nhà mình.

May mắn thay, phản ứng khó chịu của Win trong thời gian mang thai rất ít. Chạy ngược chạy xuôi cũng không sao cả, trái lại tinh thần cậu còn rất tốt.

Giường bệnh đã sớm được đặt trước, Ole và Mẹ Bright đều là người từng trải, cả hai đều kiến nghị cậu nên nhập viện trước nửa tháng. Win từ chối, khăng khăng muốn ở nhà thêm một tuần nữa.

"Không phải chỉ là sinh em bé thôi sao." Win không bận tâm, "Chờ đến khi nào muốn sinh thì đi cũng được. Tại sao phải đi trước nhiều ngày như thế, lại còn chiếm giường của bệnh viện nữa."

Thật ra, trong lòng cậu có tâm tư riêng. Tính ra chỉ còn một tuần nữa là kỳ thi cuối cùng kết thúc, Bright lúc đó dù có muốn đi làm thêm thì cũng sẽ không quá bận rộn.
Vì vậy anh có thể thường xuyên đến bệnh viện thăm cậu, bằng không một mình cậu chắc chắn sẽ buồn muốn chết.

Ole khuyên nhủ: "Đến lúc đó mẹ chồng con sẽ đến ngủ cùng..."

Win nghĩ đến khuôn mặt tràn ngập xa cách của Mẹ Bright liền run run: "Không muốn, không muốn."

Ole tận tình khuyên bảo: "Lúc mẹ không bận cũng sẽ đến..."

"Không cần đâu." Win vẫn lắc đầu, "Chờ đến khi Bright thi xong, con sẽ nằm viện."

Thật sự không thuyết phục được đứa nhỏ này, đành phải tùy cậu thôi.

Ole lắc đầu thở dài: "Có chồng liền quên mẹ. Đúng là con trai lớn không thể giữ trong nhà..."

Trăm cay ngàn đắng chờ một tuần, Win đương nhiên là không nhàn rỗi.

Cậu không sợ phẫu thuật. Cậu chỉ sợ lúc nằm viện sẽ không thể ăn thức ăn ở ngoài trong một thời gian dài. Cho nên tuần này cậu phải ăn cho đủ.

Ăn vụng kem thì Win không dám nhưng ăn vụng cái khác thì vẫn OK.

Ví dụ như lúc dì giúp việc ra ngoài mua đồ, cậu lén đặt một phần KFC hoặc cái gì đó. Ở nhà cậu phải uống nhiều canh bổ đến nỗi giống như sắp có chim bay ra khỏi miệng luôn rồi.

Ăn một cái cánh gà với bánh tart trứng, rồi lại uống một ngụm Coca. Sinh con cái gì đó cũng đều dư sức!

Chiều hôm nay mới vừa ăn xong một cái pizza, Win hài lòng móc di động ra.

Hành lý nhập viện đã được sắp xếp xong, cậu chỉ cần chờ đợi Bright nghỉ hè nữa thôi.

Hôm nay, Bright sẽ phát biểu ở buổi lễ với tư cách là đại diện các học sinh xuất sắc nhất. Win không thể đến tham dự nên liền giao cho PP nhiệm vụ quay video. Cậu tính toán thời gian hiện tại chắc cũng sắp bắt đầu rồi, phải mau nhắc nhở cậu ta đừng quên mới được.

Tin nhắn vừa soạn được một nửa thì bụng cậu đột nhiên đau.

Lúc nãy Win uống nhiều nước ngọt quá mà không để ý, đợi đến khi tin nhắn được gửi đi, cơn đau không những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Xong rồi, xong rồi, Win ôm bụng nghĩ. Có gì đó không ổn mà không phải do cậu ăn đồ bậy bạ.

Cậu tính toán cắn răng chịu đựng cơn đau qua đi, ai ngờ cứ đau một trận lại một trận. Nó giống như thủy triều đang dâng lên, giống như sóng rút xuống rồi lại đập vào bờ, sóng sau còn mạnh hơn sóng trước.

Win rên rỉ vì đau đớn, ở trên giường duỗi chân, đá mấy cái lại lăn qua lăn lại. Cậu thật sự không thể chịu nổi nữa, gian nan bò lên đầu giường nhấc điện thoại lên.

Trong nhà không ai, ngón tay cậu quay số điện thoại đều run rẩy. Lúc điện thoại được kết nối sau vài tiếng "bíp", nước mắt Win lã chã rơi xuống:

"Bụng đau, đau quá anh ơi... Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ ăn vụng đồ ăn nữa. Lần này là thật. Em thề..."

Khoảng bốn mươi phút sau, Bright bế cả người Win đầy mồ hôi lạnh từ ghế sau xe đặt lên xe đẩy của bệnh viện. Mọi người vội vã đẩy cậu vào phòng mổ.

Sau khi biết là mình sắp sinh chứ không phải ăn bậy bạ mà đau bụng, ngược lại Win thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ có bàn tay của Bright đang bị nắm chặt theo từng cơn đau, khi thì chặt, khi thì thả lỏng, dù không nói gì nhưng nhìn cũng biết được trạng thái thật sự của cậu bây giờ.

Ole nghe được tin thì lập tức chạy tới, che miệng khóc, nước mắt chảy ròng ròng.Win vẫn còn tâm tình an ủi mẹ:

"Mẹ khóc cái gì chứ. Một lát nữa con sẽ ra ngoài ngay thôi."

Bright cũng rối tung lên, tay còn run hơn của Win. Win đã quen với bộ dáng luôn bình tĩnh của anh, lúc này thấy anh lo lắng như vậy còn thấy thật lạ. Cậu khẽ nhéo đầu ngón tay anh: "Bài diễn thuyết thế nào rồi?"

Bright nhìn cậu chăm chú: "Vẫn chưa hoàn thành."

Win tức giận đến trợn trắng mắt: "Sớm biết thế, tối nay em đã không gọi điện thoại cho anh rồi."

Loại thời điểm này vốn nên phối hợp cười một cái, nhưng Bright chỉ há miệng thở dốc, không nói một lời nào. Anh lắc đầu, cúi xuống đem tay Win dán lên sườn mặt mình, ý tứ không muốn xa rời mà cọ cọ.

Trước cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ thấy Win chưa được đánh dấu vĩnh viễn thì yêu cầu Bright cho cậu một dấu hiệu tạm thời mới. Win nghiêng đầu để lộ cái cổ thấm đầy mồ hôi:

"Đến đây đi, chảy nhiều mồ hôi nên có hơi dơ, anh cắn xong nhớ đi súc miệng..."

Chưa nói xong thì lời đã biến mất khi Bright cúi người xuống. Tin tức tố tràn ngập cảm giác an toàn của Alpha xâm nhập vào tuyến thể mỏng manh yếu ớt của Omega, giống như có một dòng nước ấm chảy qua khắp người Win, đau đớn cũng được chữa lành. Thân thể đang căng thẳng của cậu thoáng chốc đã thả lỏng lại.

Đối với tâm ý tương thông của AO mà nói, tin tức tố còn tốt hơn cả thuốc gây mê.

Dù có hung dữ và bướng bỉnh đến đâu thì Win cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới mười tám tuổi, lại còn là lần đầu tiên trải qua hoàn cảnh này. Lúc bác sĩ yêu cầu gia đình ra ngoài cửa đợi, hai bàn tay vẫn đang nắm chặt nhau bị tách ra, Win cố gắng nắm lấy trong hư vô, đột nhiên bất ngờ giật mình nhớ ra:

"Ngôi sao, bình sao kia. Lúc về anh nhớ mở ra xem đó!"

Bright lập tức trả lời: "Được."

"Quên đi, để em tự nói." Mắt thấy cánh cửa phòng phẫu thuật sắp đóng lại, Win lại đổi ý, giãy giụa cố gắng chống đỡ nửa người trên của mình, nghểnh cổ hét về phía cánh cửa:

"Em yêu anh, Bright Vachirawit. Em yêu anh! Anh ở ngoài cửa chờ em, em còn có rất nhiều điều muốn nói với anh!"

Cảnh tượng này trông thật hài hước, các bác sĩ và y tá xung quanh đều cười. Bright cứng đờ kéo khóe miệng nhưng không cười nổi.

Hốc mắt nổi lên những tia sáng bỏng rát, Bright lại một lần nữa trịnh trọng trả lời cậu:

"Được".

Cánh cửa đóng sầm lại. Anh chậm rãi giơ nắm đấm lên, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: Mau ra ngoài đi, anh cũng có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với em.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net