Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Chưa tới hai ngày sau, Asahina Masaomi không biết tìm đâu ra một vị bác sĩ trẻ gần ba mươi tuổi đến khám cho Iori.

Vị bác sĩ Shirakana này thoạt nhìn rất trẻ, không khỏi khiến Iori phải nhìn mấy lần. Nhưng cũng có chỉ vài lần rồi thôi. Có điều, cái vị bác sĩ này khá là kỳ dị, đầu tiên là đuổi hết những người trong phòng bệnh ra ngoài, kế tiếp là nhìn Iori chằm chằm cả buổi không nói tiếng nào. Sau đó thì trò chuyện, mà toàn hỏi mấy câu kì kì cục cục, ví dụ như: "Cậu xem ngoài trời hôm nay rất đẹp, có muốn cùng tôi đi dạo chút không?"

Iori nhìn anh ta như nhìn một thằng ngu, ngoài kia nắng gắt như vậy, đẹp chỗ nào? Coi chừng bị mù mắt thì có!

Bác sĩ Shirakana mắt thấy Iori không để ý tới mình, anh cũng không bận tâm, vẫn cười tao nhã như trước: "Không muốn ra ngoài hả? Vậy có muốn cùng tôi xuống sảnh xem ti vi không? Cậu thấy đấy, trong phòng này chẳng có gì hết, chắc là buồn tẻ lắm nhỉ? Tôi vừa mới đi ngang qua đại sảnh, thấy ti vi ở đó đang chiếu một chương trình thú vị lắm, cùng xem nhé?"

Iori khinh bỉ liếc anh ta một cái, bên ngoài đông người đến ngộp chết mà thích hợp xem ti vi hả! Cẩn thận bị tiếng ồn làm choáng váng mặt mày á!

"Không nữa thì, tôi mời cậu ăn hàng, cậu muốn ăn gì không, tôi dẫn cậu đi ăn?"

Bây giờ đến ánh nhìn Iori cũng làm biếng bố thí cho anh ta một cái. Cậu chẳng phải kẻ tham ăn tham uống, hơn nữa cậu cũng không quen biết với tên bác sĩ này, mắc mớ gì phải đi ra ngoài với anh ta! Cứ tính là quen luôn đi, thì lúc này cậu cũng chả muốn ra ngoài, ngoài đó vừa lắm người mà cũng không thiếu tiếng cãi vã.

Kế đó, tên bác sĩ kia luyên thuyên rất nhiều thứ, đưa ra rất nhiều đề nghị, và phản ứng của Iori là quay đầu, hoàn toàn phớt lờ.

Chắc tầm hơn mười mấy đồng hồ sau, Iori thật sự chịu hết nổi nữa, đột nhiên trong lòng nổi giận, trực tiếp cầm cái ly thủy tinh đầu giường ném xuống đất: "Cút!"

Vị bác sĩ có hơi giật mình, nhưng lập tức cười hiền lành: "Ấy chà, cậu bực mình à? Sao lại bực mình thế? Chẳng qua tôi thấy cậu sống ở đây quá buồn tẻ nên định dẫn cậu ra ngoài giải sầu thôi mà, cậu..."

"Được rồi!" Iori lạnh lùng nhìn bác sĩ Shirakana, trong mắt ngoài giận dữ và phiền toái ra thì chẳng có cảm xúc nào khác.

"Anh đang thăm dò tôi xem tôi có bị bệnh thần kinh không đúng không?!"

Nếu như hỏi mấy vấn đề trước thì Iori còn có thể không quan tâm, nhưng tên bác sĩ này càng hỏi Iori lại càng thấy không đúng. Những câu này toàn là các vấn đề cậu đã từng nghe qua hồi ở bệnh viện tâm thần, là lúc bác sĩ kiểm tra bệnh nhân mắc bệnh thần kinh nặng!

"Nếu vậy, tôi có thể nói thẳng cho anh biết là tôi không mắc bệnh!" Iori cực kỳ quyết đoán và nghiêm túc nói với vị bác sĩ kia.

Vị bác sĩ hoảng hồn, cười cười như thể không quan tâm: "À, tôi biết rồi. Vậy xin lỗi vì đã làm phiền, cậu hãy tiếp tục nghỉ ngơi cho thật tốt vào."

Iori tận mắt chứng kiến cảnh vị bác sĩ đó nhặt từng mảnh kính vỡ, đi ra ngoài và đóng cửa lại, cậu thả lỏng người, nằm trên giường, đờ đẫn ngắm trần nhà.

Cho bác sĩ tới thăm dò, tám chín phần do mấy người anh em kia của cậu. Chỉ là hiện giờ, cô em gái kế kia của cậu còn chưa bước vào nhà Asahina mà bọn họ đã gấp gáp muốn chứng thực xem cậu có bị thần kinh không rồi sao?!

Hay là nên nói, cả đời trước, bọn họ vốn đã bắt đầu nghi ngờ cậu bị bệnh thần kinh từ sớm?! Vậy nên khi Asahina Ema giật dây, ngay cả tra cứu cũng không mà ném thẳng cậu vào trại tâm thần?!

Iori cười lạnh, rốt cuộc cậu đã làm gì để khiến họ hoài nghi như vậy?! Quả nhiên, rời khỏi nhà Asahina là chuyện phải làm!

—————đường phân cách—————

"Bác sĩ Shirakana, tình trạng em trai tôi thế nào?" Vừa thấy bác sĩ bước ra từ phòng Iori, nhóm anh em Asahina Masaomi liền kéo anh ta sang phòng làm việc riêng của Masaomi lo lắng hỏi.

"Dựa vào bước đầu phán đoán, chỉ e rằng đây không đơn thuần là chứng tự kỷ... Có điều, cậu ta gần như đã nghi ngại tôi rồi, hơn nữa còn biết rất rõ là tôi đang thăm dò cậu ta. Tôi sợ mình sẽ gây kích động đến cậu ấy nên cũng không dám dò xét thêm. Hiện giờ, xem chừng cậu ta đã ôm phòng bị rất lớn trong lòng đối với tôi..."

"Vậy... Vậy chúng tôi phải làm sao đây?" Trên khóe môi Louis chẳng còn chút ý cười ôn hòa nào, trông anh thật lo lắng.

Bác sĩ Shirakana cười khổ: "Giờ dù cho tôi muốn đi kiểm tra lại thì xem ra cũng không được nữa rồi. Cậu ta phòng bị tôi, căn bản sẽ không nói với tôi... Chỉ còn cách là bình thường các cậu cẩn thận thăm dò một chút, quan sát xem tình trạng của cậu ta nghiêm trọng đến mức nào..."

"Vậy thì chúng ta nên làm như thế nào?" Ukyo đẩy gọng kính hỏi.

"Đầu tiên các cậu phải khẳng định được rằng có phải cậu ta hoàn toàn không giao lưu với ai hay không..." Bác sĩ Shirakana từ tốn giải thích, từng thứ từng thứ, hết sức tường tận.

Yusuke nhất thời nhớ không kịp, lôi giấy bút từ trong cặp ra, cặm cụi viết từng điều cần lưu ý — hôm nay cậu đi thẳng từ trường học đến bệnh viện nên cặp sách còn nguyên xi trên người.

"... Nói chung tầm khoảng chừng nhiêu điều đó. Cùng lắm, các cậu phải chú ý một chút, khi thăm dò nhất định phải thật cẩn thận, tốt nhất là đừng để cho cậu ấy nhận ra. Không thì tôi lo là sẽ kích động cậu ta, làm cho tình trạng càng thêm nghiêm trọng. Bây giờ về phương diện cậu ta rất mẫn cảm, tôi phỏng đoán là cậu ta đã nghi ngờ tình trạng bản thân rồi, vậy nên riêng về phần dò xét thông tin bệnh tình..." Bác sĩ Shirakana chậm rãi nói.

"Tôi đã biết, cảm ơn ngài, bác sĩ Shirakana." Masaomi mặt đầy cảm kích. Vị bác sĩ Shirakana này chính là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mà bác sĩ Aitsuya giới thiệu trước đó. Vị bác sĩ đây mở một trung tâm tư nhân chuyên về tâm lý trị liệu nên bình thường rất bận rộn, vậy mà hôm nay lại chịu đẩy mọi việc sang một bên, dời hết các cuộc hẹn trước đó để đặc biệt chạy đến bệnh viện thăm khám cho Iori, thật chẳng dễ dầu gì.

"Nào có..."

Thêm mấy câu khách sao lời qua tiếng lại một chút, vị bác sĩ Shirakana mới cất bước.

Bấy giờ, trong phòng làm việc chỉ còn mỗi Masaomi, Ukyo, Yusuke, Louis cùng cặp song sinh Tsubaki và Azusa. Wataru chưa tan học, Subaru được gọi đi đón cậu cũng không tới. Về phần Kaname, Hikaru, Natsume với Fuuto thì vẫn sống ở ngoài, không hiểu vì sao lại chưa chịu về. Có điều bây giờ bọn họ cũng chẳng có tâm trạng đâu để chú ý tới mấy vị đó.

"Anh Masaomi, vậy làm sao đây?" Yusuke nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

Masaomi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của mấy đứa em mình, bất đắc dĩ cười khổ: "Còn có thể làm thế nào nữa... Trước hết cứ nghe theo lời bác sĩ Shirakana, theo dõi vài hôm rồi đợi bác sĩ Shirakana đến xem sao..."

Tsubaki nhíu mi: "Nếu quả thật nghiêm trọng như thế thì có cần đưa em ấy vào viện tâm thần không?"

"Tsubaki, chớ nói nhảm!" Azusa lấy tay gõ thật mạnh vào đầu Tsubaki, phớt lờ luôn tiếng kêu đau oai oái kế đó của anh.

"Cái nơi như bệnh viện tâm thần đúng là không thể bước vào!" Ukyo bình tĩnh nói: "Trước đây đương sự anh có một đứa con bị đưa vào trại tâm thần, không bao lâu liền tự sát. Sau này điều tra rõ ngọn ngành, cái trại tâm thần đó chứa người điên loạn quá tải, vốn đứa bé nhà đương sự chỉ bị chứng sợ giao tiếp loại nhẹ, nhưng ở trong bệnh viện kia, vốn còn sống sờ sờ đó mà lại bị ép điên đến chết..."

Yusuke rùng mình: "Thật... Thật đáng sợ! Anh Masaomi, chúng ta tuyệt đối không được đưa anh Iori vào bệnh viện tâm thần! Các anh... Nếu các anh không muốn chăm sóc anh ấy nữa thì cứ để em lo cho!"

"Em nói nhăng nói cuội gì ở đây thế hả!" Ukyo trực tiếp cầm xấp văn kiện trên tay đập vào đầu Yusuke, lạnh giọng: "Ai nói bọn anh không muốn chăm em ấy?!"

Yusuke ôm đầu, bĩu môi nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn không nói lung tung nữa. Người anh trai Ukyo này bình thường trông dễ nói chuyện vậy thôi, nhưng một khi đã nổi giận thì thật sự rất đáng sợ!

"Được rồi, đừng làm ồn. Ukyo, em ở lại chăm sóc Iori. Louis và anh về nhà nghỉ, Yusuke, em cũng theo về làm bài tập về nhà!" Masaomi nhanh chóng hạ "mệnh lệnh".

Yusuke trợn tròng mắt, giả chết, bài tập gì chứ, phiền phức quá!

Ukyo gật đầu đã rõ: "Vâng."

"Thế, anh Ukyo, Iori đành nhờ anh vậy. Đúng rồi, em ấy vừa mới bị chọc tức xong, cảm xúc chắc chắn sẽ không ổn, tốt nhất anh đừng nói chuyện với em ấy, không thì em ấy sẽ bực bội hơn nữa." Hai ngày nay, Louis khá rảnh rỗi nên khoảng thời gian anh trông chừng Iori cũng tương đối nhiều, vậy cũng tính là hiểu Iori được chút chút. Một trong số đó là, Iori không thích trò chuyện với người khác, càng không thích người ta quấy rầy mình.

"Anh biết rồi." Ukyo gật gù tỏ ra đã hiểu. Tuy là hai ngày nay anh vì bận phải xử lý mấy vụ án mà ít khi chăm sóc Iori nhưng việc Iori không thích nói chuyện, không thèm quan tâm đến các anh thì anh vẫn biết.

Chờ các anh em đều về hết, Ukyo mới cầm vài quyển sách quay về phòng Iori.

Bước vào, không ngoài dự kiến thấy Iori đang nhìn trần nhà đến ngây ngốc. Ukyo thở dài trong lòng, Iori giờ ngoài bần thần, ngay cả lúc ngủ cũng chẳng muốn nói năng gì với mấy người anh em các anh...

Anh cứ đứng ngoài ngưỡng cửa như vậy, nhìn Iori trên giường bệnh hoàn toàn không có chút phản ứng nào với anh, đờ đẫn hồi lâu mới chầm chậm đi vào, ngữ điệu đặc biệt ung dung: "Iori, em có thấy đói không? Anh Ukyo mang theo cháo thịt nạc trứng bách thảo cho em đây, muốn ăn chứ?"

Iori thoáng quay đầu liếc mắt nhìn anh, rồi lại xoay người đưa lưng về phía anh. Nói thật, nếu có thể, cậu hoàn toàn chẳng muốn nhìn thấy những con người này, bởi lẽ, mỗi lần nhìn thấy sẽ gợi cho cậu nhớ đến bệnh viện tâm thần...

Ukyo không nổi nóng chút nào, vẫn mỉm cười vui vẻ: "Em không thích à? Nếu không muốn thì, anh nhờ anh Masaomi nấu món khác đem đến đây nhé? Cháo rau thế nào? Giống như lần trước đấy, em thích không?"

Iori đột nhiên ngồi dậy, nhận lấy hộp cháo trong tay Ukyo đưa tới bên giường, trực tiếp đặt hộp lên chiếc bàn cạnh giường, tự động vặn nắp hộp ra, ăn.

Hừ, ăn cháo rau nhiều ngày như vậy, đến thịt còn chưa được thấy qua, chỉ có khi cậu khùng mới chịu ăn tiếp á!

Ukyo nhìn bộ dạng ăn như hùm như sói của cậu thì trong lòng an tâm phần nào, nhưng rồi lại thấy dở khóc dở cười.

Bắt đầu từ tối qua, Iori dù thế nào cũng không chịu ăn cháo rau anh nấu, hơn nữa sáng hôm nay cũng nhịn ăn. Iori không ăn, anh cũng không thể cứng rắn ép cậu ăn, chỉ đành để bác sĩ truyền chất dinh dưỡng cho Iori để duy trì sức khỏe.

Anh còn tưởng rằng Iori trong lòng buồn rầu chuyện gì đó nên không muốn ăn, nhưng bây giờ xem ra, cùng lắm là Iori kén ăn, không muốn ăn cháo rau nữa thôi!

Ồ... Đúng rồi, sao anh lại quên mất, bình thường cho dù là ai thì khi phải ăn cháo rau hai ba ngày liền, mà chút mỡ cũng không được ăn, sẽ chịu không nổi!

Có điều nói đi thì phải nói lại, thế nào mà anh bỗng dưng cảm thấy, hình ảnh Iori đột nhiên nhảy qua cướp hộp giữ ấm vừa kì quặc vừa đáng yêu vậy? Ha ha...

-o0o-

(•Sam•): tui cảm thấy ông Ukyo này ghê ghê sao á con ơi (((><))), tui còn chưa tính sổ mấy ông anh này tội dám vác cái cha bác khùng điên đó chỗ em trai tui nữa ヽ( 'д'*)ノ Nghĩ sao không chọn cha bácđầu óc còn tâm thần hơn bệnh nhân nữa, tui thì tui cầm cái chảo dọng đầu ổng rồi chứ giỡn chơi với tui (メ' ロ ')︻デ═一

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net