1. Điểm bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Atsushi! Biết ngày mai là ngày gì không nè?"

Naomi hớn hở tiến tới, cô cầm trên tay cuốn tạp chí thời trang dành cho phái nữ vỗ vỗ vào người Atsushi.

Ngay từ sáng hôm nay thức dậy, nhìn thấy cuốn lịch trên bàn, Naomi biết rằng ngày này đã tới rồi, ngày để 1 best hóng chuyện như cô tỏa sáng!
Phải biết là Naomi đã luôn thắc mắc về nửa kia của các thành viên trong văn phòng thám tử, nhất là cậu nhân viên chăm chỉ Atsushi.

Atsushi trước mặt mọi người luôn là 1 nhân viên gương mẫu, dù không tính là hà khắc như Kunikida nhưng đời tư của Atsushi lại bí ẩn hệt như y vậy, có khi còn nhỉnh hơn. Sáng sớm thức dậy, đi làm, chăm chỉ nhận nhiệm vụ từ cấp trên, tan tầm thì 1 mạch về nhà, chẳng la cà đi đâu, hiếm lắm những hôm đồng nghiệp rủ rê cậu mới góp vui cùng mọi người.

Như vậy bảo sao Naomi không tò mò được cơ chứ?

Nhưng mà chuyện riêng của người ta chẳng lẽ mình lại vô duyên xen vào? Thế nên cô đã nghĩ ra 1 cách rằng chỉ cần đợi đến ngày lễ tình nhân thôi là tự khắc Atsushi sẽ dẫn bồ xuất hiện!

Nhưng hiện thực có vẻ không đúng cho lắm...

"Naomi-san, để yên cho tôi ngủ đi...chẳng phải ngày nào cũng là ngày đi làm hay sao?"

Atsushi mệt nhoài gục mặt xuống bàn, 1 tay cậu đấm bóp cho chiếc lưng đau ê ẩm, chưa già mà đã dần có dấu hiệu lão hoá tới nơi rồi.

Không hiểu sao mấy ngày nay toàn bộ nhiệm vụ của Dazai lại được chuyển giao hết cho cậu. Mới đầu, y chỉ nhờ cậu cùng làm 1 vài nhiệm vụ thôi, vậy mà đến cuối cùng công việc chỉ có mình cậu làm, Dazai mất tăm.

Phải nhận số lượng công việc gấp đôi mấy ngày nay khiến cơ thể Atsushi rã rời, thức đêm dậy sớm mệt mỏi quên hết trời đất, đến cả ngày tháng cậu còn chẳng buồn nhớ chứ nói gì đến mấy cái ngày lễ vô bổ này.

"Là Valentine! Valentine đó! Cậu không có gì để làm à?"

Naomi mong chờ nhìn Atsushi. Ý cô là muốn cậu hãy đứng dậy ngay lập tức và ra ngoài chơi cùng bồ đi. Chỉ như vậy Naomi mới có thể biết được nửa kia của Atsushi trông như thế nào, nhưng ý niệm ấy của cô đã ngay lập tức sụp đổ sau câu nói tiếp theo của Atsushi.

"Tôi vẫn còn độc thân, Naomi-san ra chỗ khác đi..."

Nói rồi, Atsushi lại gục mặt xuống bàn thiếp đi, mặc kệ Naomi đang thất vọng tràn trề nhưng ngay lập tức phấn trấn trở lại với ý niệm mai mối cho Atsushi.

"Này Atsu-"

"Khò..khò..."

Đáp lại lời cô giờ chỉ còn tiếng thở đều đặn của Atsushi, có vẻ như mấy ngày nay cậu đã phải thức khuya rất nhiều.

Naomi cũng không muốn làm phiền Atsushi nữa, cô để yên cho cậu ngủ rồi âm thầm rời đi.

Nhưng Naomi là ai cơ chứ, người ta đã không muốn cô nhúng tay vào vậy thì cô sẽ âm thầm giúp đỡ một cách gián tiếp, nhất định phải thế!

Vả lại, Naomi cũng không muốn Atsushi cứ cô đơn 1 mình trong ngày lễ lãng mạn như thế này.

_____________

Sau khi đã ngủ gà ngủ gật chán chê trong quán cafe Uzumaki, Atsushi bị Lucy đuổi đi.

Bây giờ về phòng thì cũng không được, cậu đang trong giờ làm mà, nhưng trở lại văn phòng thám tử thì lại càng không, Atsushi đã quá mệt mỏi với đống nhiệm vụ vô cớ từ Dazai rồi.

Vậy nên Atsushi quyết định đi dạo phố, nhân tiện nghe ngóng xung quanh xem có chuyện gì cần giải quyết không.

La cà 1 hồi, cậu lại dạt vào cửa hàng hoa tươi ven đường, cô nhân viên rất niềm nở hướng những bó hoa đẹp nhất về phía cậu, ngỏ lời rằng cậu hãy mua chúng tặng cho người yêu. Chỉ tiếc là, Atsushi còn ế.

"Xin lỗi, tôi vẫn còn độc thân..."

"Tiếc thật, chúc cậu sớm tìm được nửa kia của đời mình"

Rồi 1 đợt khách khác lại tới, lần này thật sự là những đôi tình nhân đến mua hoa, cô nhân viên bận rộn, không còn chú ý tới Atsushi nữa.

Con người gặp nhau là duyên số, nếu có duyên, chắc chắn cả 2 sẽ gặp lại.

Âm thầm nhìn cảnh tượng trước mắt, Atsushi bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên 1 cảm giác khó chịu, cô đơn chăng? Atsushi không biết nữa.

Điểm đến tiếp theo là trung tâm mua sắm, cũng là nơi ngày lễ tình nhân hiện diện rõ nhất. Khắp đường, khắp phố, và các cửa hàng, đâu đâu cũng là những bông hồng Valentine, những trái tim đỏ chói, cửa hàng socola bắt mắt...

Cứ mỗi nơi Atsushi đi qua, người ta lại nhiệt tình mời gọi cậu vào mua đồ. Atsushi ngó lơ, lặng lẽ bước qua. Mục đích là muốn đi dạo cho giảm stress mà sao càng đi cậu càng cảm thấy stress hơn rồi??

Atsushi độc thân, cậu không thấy có vấn đề gì, nhưng những con người này có cần phải bắt cậu nhắc đi nhắc lại nhiều lần thế không??

1 lần nói ra thì không sao, nhưng để nhiều lần nhắc lại thì nó trở thành gánh nặng trong lòng Atsushi rồi!

Cứ như thế này thì phiền thật, cậu tự nhủ, vậy nên Atsushi đã quyết định đi ra công viên.

Nhưng có vẻ đây lại là 1 quyết định sai lầm của cậu rồi.

Công viên, nơi đây đúng thật là thiên đường của các cặp đôi, 1 địa điểm lí tưởng để hẹn hò, yên tĩnh, thơ mộng.

Chỉ có mình Atsushi là cô đơn lẻ bóng trên chiếc ghế dài.

Nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất.

Bị thồn cơm chó vào mồm trực tiếp thì thôi đi, đằng này, đến lúc Atsushi không chịu nổi mà đứng dậy định bỏ về, 1 đôi chim cu đã vô tình bay ngang qua và !a thẳng vào đầu cậu!

Không những thế, tất cả các cặp đôi ở đấy đều nhìn cậu cười, bọn trẻ con chơi đá bóng từ đâu xuất hiện xút thẳng 1 cú vào đầu cậu.

Lũ trẻ chạy tới định xin lỗi Atsushi, nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm ấy thì chúng đã cười phá lên.

Thật là 1 ngày đen đủi!

____________

Tối. Sau khi đã tắm và gội đầu rất nhiều lần để ắt đi cái mùi phân chim kinh khủng ấy, Atsushi mệt mỏi nằm phịch xuống giường.

Cậu lăn qua lăn lại, nhưng mãi mà không ngủ được, càng nghĩ cậu càng cảm thấy uất ức. Tại sao chứ? Cậu đã cô đơn thì thôi đi, đằng này,

ông trời còn liên tiếp trêu ngươi khiến cậu quê không ngóc đầu lên được.

Ban đầu thì Atsushi không để ý tới vấn đề yêu đương thật đấy, nhưng câu nói của Naomi và hình ảnh các cặp tình nhân hạnh phúc cứ văng vẳng mãi trong đầu cậu. Thật là đáng ghét!

Dần dần Atsushi thấy cậu cũng muốn có người yêu, có lẽ cảm giác được nắm tay người mình yêu dạo phố cũng không tệ đi.

[Ting ting!]

Bất chợt, màn hình máy tính của Atsushi bỗng sáng lên, 1 email được gửi đến, địa chỉ ẩn danh.

Atsushi tò mò ngồi vào bàn, di trỏ chuột lại gần tin nhắn, phân vân không biết có nên mở ra hay không. Nhỡ đâu máy tính cậu bị hack thì sao?

Kệ đi, cứ mở, dù gì máy tính cậu mới mua cũng không có tài liệu đáng giá gì để bị hack cả. Với lại, văn phòng thám tử còn 1 thiên tài công nghệ mà, lo gì.

Giao diện tin nhắn được mở ra, bên trong là 1 hình trái tim đỏ trót ở giữa, chỉ duy nhất 1 hình ấy, không có lời nhắn hay thông tin gì cả.

Tò mò, Atsushi click vào hình trái tim ấy.

[Đang chuyển hướng...]

[Chuyển hướng thành công!]

Những dòng chữ liên tiếp hiện lên, trước mặt Atsushi giờ là 1 giao diện của 1 trang web loè loẹt.

Nói sao nhỉ, trang web này rất kì lạ, nó tự động chuyển địa chỉ máy tính vào tab ẩn danh. Chính giữa web là 1 hình trái tim lớn, xung quanh là hằng trăm những trái tim lớn nhỏ màu sắc khác nhau, bên trên hình trái tim lớn thì có thanh công cụ dùng để điền chữ.

Loay hoay 1 hồi, Atsushi quyết định ấn tắt web đi, cậu nghĩ rằng đây chắc hẳn lại là 1 chiêu trò quảng cáo của các hãng thời trang nào đó. Nhưng khi định di trỏ về vị trí dấu X , trái tim chính giữa bất ngờ tan chảy, lộ ra mặt cười vặn vẹo méo mó không biết của nam hay nữ.

Atsushi giật mình, di chuột nhanh chóng ấn tắt web, nhưng có bấm thế nào cậu cũng không tắt được, kể cà ấn nhiều lần vào nút nguồn của máy.

[Xin chào]

Âm thanh rè rè vang lên, không phân biệt được của nam hay nữ nhưng chắc là từ khuôn mặt vặn vẹo kia.

Cơ thể cứng đờ, không biết là do bị dọa sợ giữa đêm hay có thứ gì đó sau lưng đang giữ chặt cơ thể cậu lại.

Bất lực, Atsushi đành phải tương tác lại với cái đầu trên màn hình.

_Ngươi là thứ gì?

Cậu gõ chữ.

[Ta ư? Ồ xin thứ lỗi, ta quên chưa giới thiệu. Ta là Hận, chủ trang web này]

_Trang web này là cái gì?

Dòng chứ tiếp tục được gửi lên. Atsushi căng thẳng nhìn vào màn hình, tránh để sinh vật phía sau tức giận.

[Đừng có căng thẳng như thế chứ? Quỷ rất ngoan, sẽ không làm hại cậu đâu.]

Atsushi không trả lời, Hận liền tiếp tục.

[Đây là trang Web kết nối tình yêu, nghe theo lời khẩn cầu của những con người khao khát tình yêu mà xuất hiện. Và ta, đại diện cho máy chủ, sẽ giúp ngươi tìm ra đẹt ti ni của đời ngươi. Hohoho...]

"..."

Lần này, không còn là sợ hãi và dè chừng, Atsushi thực sự cạn lời!

"Ngươi tên là Hận mà đòi đi mai mối người khác à??"

Atsushi vỗ trán cảm thán.

Ai ngờ trang web nghe được.

[Đúng rồi! Trong tình yêu phải có hận thì mới bền vững chứ!]

"Ngươi nghe được tiếng ta nói???"

Không có tiếng trả lời, Hận từ chối trả lời câu hỏi ngu ngơ thế này, đâu ai bảo rằng nó không thể nghe thấy người ngoài nói đâu? Chỉ tại Atsushi thích làm màu mè gõ chữ lên màn hình.

[Tiếp theo, để hoàn thành thủ tục tìm đẹt ti ni, xin Atsushi hãy điền tên người thương của Atsushi vào đây.]

Nói rồi, cái đầu lè lưỡi ra, quấn lấy cái thanh gõ chữ trên đầu kéo xuống, ngang với tầm mắt nó.

Atsushi bối rối, cậu thì làm gì có ai để điền tên vô đâu, với cả, làm sao cậu có thể tin chắc chắn 100% trang web này được?

"Ggừ..."

Nhận thấy hơi thở dã thú xẹt qua vai mình, Atsushi biết rằng con dã thú vô hình sẽ không biến mất trừ khi cậu ngoan ngoãn hoàn thành thủ tục.

"Thế này có khác gì bị ép buộc đâu chứ?..."

Atsushi lẩm bẩm, miễn cưỡng nhắm mắt điền tên 1 thành viên nữ bất kì trong văn phòng thám tử. Cậu quyết định rồi, cậu sẽ mặc cho số phận mình đưa đẩy đến với đẹt ti ni.

Nhưng khi mở mắt ra, Atsushi mới tá hoả nhận ra người cậu điền tên lại không phải là nữ!

Thế qq nào cái máy tính báo đời này lại nhảy chữ thành Akutagawa Ryunosuke rồi!!????

[Máy chủ đã xác nhận! Atsushi đẹt ti ni là: Akutagawa Ryunosuke!"

[Tiến hành nhận nhiệm vụ đầu tiên trong..."

[3]

[2]

[1]

[Đúng 8 giờ tối ngày mai, trên cây cầu Tình Nhân, tỏ tình Akutagawa!]

"Hả??????"

Thông tin thì chưa kịp load, 1 đống dữ kiện bất ngờ đã đập thằng vào mặt Atsushi.

Chưa hết, Hận còn rất tâm lý mà hiện lên 1 dòng chữ nhắc nhở chình ình trên màn hình.

[Chú ý: Atsushi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ tử vong, không phải mình cậu mà là cả văn phòng thám tử luôn nha!
Xin chào và hẹn gặp lại vào lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Thân Ái - Hận]

Áp lực trên vai đã mất đi, màn hình máy tính cũng tắt dần, cả căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn 1 mình Atsushi mặt tái xanh ngồi trên bàn máy tính.

Không phải cậu muốn tin vào những lời trang web vớ vẩn ấy nói đâu, nhưng mà, nó đã thực sự hút mất năng lực của cậu rồi!

Atsushi cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn, dù có cố gắng gồng mình đến mấy cậu cũng không thể biến thành hổ. Trên cổ cậu xuất hiện 1 dấu ấn kì lạ, mỗi lần chạm vào đó đều thấy nhói đau. Có lẽ, điều mà trang web nói là thật...

"Trang web chết tiệt! Ngươi cứ chờ đấy!!"

Để lấy lại được năng lực và không liên luỵ tới những người khác, Atsushi phải tự mình vượt qua thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net