Chap 1: Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giá treo mũ ới ời ơi~~" - Tiếng Dazai vang lanh lảnh phía sau bóng người tóc đỏ.

"Ngươi gọi ai là giá treo mũ hả tên khốn tốn băng gạc" - Chuuya cau mày gằn giọng cảnh báo.

"Bàn tay ChuuChuu nhỏ bé đáng yêu như chiều cao của cậu vậy fufufufu" - Gã nâng bàn tay anh dụi má nũng nịu.

"Gớm quá. Tránh xa ta ra" - Chuuya rùng mình trước giọng điệu sến sẩm của con cá thu dù đã nghe nhiều lần. Anh lập tức rút mạnh tay về và đáp trả một cú đá thẳng bụng.

"Fufufufu, không được đâu Chuuya~ Tôi biết tất cả cách di chuyển của cậu rồi ~" - Gã lách người nhẹ nhàng né sự phẫn nộ của anh mà tiếp túc bỡn cợt.

"Ngươi đi chết cho ta" - Trán anh nổi gân xanh mà dồn hết sức bình minh quay chân đá thẳng vào mặt gã đần Dazai.

Rầm

Một tiếng nổ ngoài biển cách bến cảng Yokohama không xa đã thành công thu hút sự chú ý của Dazai và kèm theo đó cú đá đầy uy lực của Chuuya táng thẳng mặt anh. Không kịp phản ứng, một con cá thu xanh đã hòa với dòng biển mặn như trở về quê hương nơi đất mẹ.

"Đáng đời!" - Đứng trên bờ nhìn cá chơi với nước, Chuuya nhếch mép kiêu ngạo đắc thắng.

Kết quả sau cùng thì sao?

Chuuya đợi mãi không thấy Dazai ngoi lên bèn nảy sinh chút lo lắng. Anh cởi chiếc áo vest khoác hờ bên ngoài, nhảy tùm xuống mặt biển xanh như màu mắt để tìm kiếm bóng dáng kẻ thù. Chật vật một hồi lâu dưới cảm giác mát lạnh hòa với vị muốn mặn, Chuuya đã vác thành công Dazai ngoi lên mặt nước. Dazai bị gãy chân phải do vướng mắc vào cảng neo của thuyền và nằm im bất động. Chuuya mặc kệ hơi thở dồn dập và cảm giác lạnh run người mỗi khi có gió luồn qua áo sơ mi trắng ướt sũng, anh lấy chân giẫm mạnh vào ngực người nằm đất khiến ai đó phải ho sặc sụa.

"Tên phiền phức, tự đi mà tìm đường về. Ta có việc đi trước" - Chuuya bỏ người, lấy lại áo vest của mình rồi cất bước về trụ sở Mafia.

-------------------------------

"Kunikida~~~ Tôi chán quá~~~" - Một tuần sau tại phòng bệnh của trụ sở thám tử, đôi mắt nâu sâu hoắm nhắm chặt hờ hững buông lời phàn nàn.

"Khôn hồn thì nằm yên đó đi. Cảm tạ Chuuya-san cho cậu què vài hôm để khỏi phá đám 'Lí tưởng' của tôi" - Kunikida không rời máy tính chỉ đáp qua loa cho xong.

"Chào buổi sáng mọi người" - Atsushi nhỏ nhẹ nói còn Kyouka đứng sau lưng cậu chỉ khẽ gật đầu thay cái chào.

"Chào buổi sáng. Hôm nay cậu có nhiệm vụ đấy Atsushi" - Kunikida rời tay khỏi máy tính, với một tập tài liệu cách đó không xa rồi đứng lại tiến gần Atsushi.

"Em ạ? Nhiệm vụ gì thế anh?" - Atsushi thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng bình tĩnh nhận lấy vài tờ tài liệu.

"Do thám rồi lấy dữ liệu của một tổ chức làm việc phi pháp thôi. Cũng không quá khó, địa điểm ở một nhà máy bỏ hoang gần khu vực bến cảng" - Kunikida khoanh tay trước ngực nhìn thẳng mắt cậu nói.

"Em sẽ làm nhiệm vụ này với ai?" - Atsushi liếc mắt đọc qua tờ giấy trên tay.

"Lẽ ra là Dazai nhưng mà tên đó què mất rồi. Hôm nay thì ai cũng có nhiệm vụ nên em phải làm một mình. Theo báo cáo thì tổ chức này không có người sở hữu năng lực nên không vấn đề gì đâu" - Kunikida quay lại bàn làm việc và đáp.

"Được ạ. Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ" - Atsushi mỉm cười đi thực hiện nhiệm vụ.

-----------------

"Rốt cuộc tập tài liệu giấu đâu rồi?" - Atsushi lẩm bẩm một mình trong khi vừa trốn ở một góc tối sau vài ba cái thùng đựng dầu vừa loay hoay tìm kiếm trong hốc bàn bừa bộn giấy tờ lung tung.

"Đại ca, lần này chúng ta bội thu rồi" - Cánh cửa sắt phía sau lưng cậu bất chợt hé mở, song song với tiếng cọt kẹt của tấm sắt gỉ là tiếng người vọng lên khiến Atsushi không khỏi giật mình. Cậu nhanh chóng lui người vào sau để ẩn náu và cố thở thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Nhưng xui xẻo thay, chân cậu mới kéo xuống được nửa bước thì chạm phải thanh nhôm ống tròn nằm treo veo dựa vào cái thùng dầu sắt hoen gỉ.

Keng

Âm thanh không to nhưng cũng chẳng nhỏ vang lên trong không gian nhà máy u uất

"Có vẻ chúng ta có con chuột nhắt rình mò đấy?" - Tên đi đầu có quả tóc tím và nụ cười biến thái vô cùng dẫn đầu một lũ côn đồ tay lăm lăm kiếm dao súng nhưng chuẩn bị lọc thịt Atsushi.

"Đứng lại, không được manh động" - Biết là không thể trốn khỏi, Atsushi đành liều mình đứng ra giữa một khoảng trống ở nhà máy.

"Lộ đuôi rồi kìa, tiến lên đi" - Tên tóc tím kia nở nụ cười đến tận mang tai, thè cái lưỡi dài thườn thượt dị thường liếm môi như ăn tươi nuốt sống cậu.

Ngay sau đó, lũ côn đồ đông như quân nguyên đó lăm lăm vũ khí xông thẳng vào Atsushi. Cậu bất đắc dĩ phải hóa hổ hai cánh tay mà đánh ngất từng người một. Nhưng dù thế nào thì cậu cũng chỉ đang đơn thân độc mã, làm sao có thể giải quyết hết được kẻ thù như quân nguyên? Áo sơ mi của cậu nhuốm đỏ bởi vết thương nhưng có năng lực nên dăm ba khó khăn này cũng không khiến Atsushi phải bận tâm quá nhiều. Chỉ là thể lực của cậu giảm sút không ít. Atsushi vẫn kiên trì chống chọi với tổ chức côn đồ, cậu chỉ dám đánh ngất người chứ không giết nên gặp quá nhiều khó khăn.

Vài giây mất cảnh giác cuối cùng cũng lộ ra khi tên tưởng chừng đã ngất dưới chân lại vùng dao chém khá sâu vào bắp đùi trái khiến cậu khụy xuống. Lành thì lành nhưng cũng mất thời gian và nhân cơ hội hiếm hoi đó, tên thủ lĩnh tóc tím biến thái đã lao đến cắn cậu sâu tới bật máu ở vai phải. Hắn không hẹn đã bị cậu dùng năng lực đánh bay va đập vào bức tường cách đó không xa. Nhưng trái ngược với suy đoán rằng tên đó sẽ bất tỉnh thì hắn lại cười man rợn khiến cậu phải rùng mình.

"Máu ngươi ngon thật đó nhóc con. Nãy giờ ngươi chơi vui quá thì giờ cũng cho ta chơi với chứ"

"Ý ngươi là gì?" - Atsushi thấy mấy tên sát thủ đã giữ khoảng cách với cậu và nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh

"Ngươi biết không? Năng lực của ta khiến ta có thể điều khiển được giác quan của những người ta đánh dấu" - Hắn cười biến thái lần nữa và Atsushi trừng mắt lườm hắn

"Ta đang phân vân nên làm gì với ngươi đây Hổ? Liệu ta nên từ từ cướp mọi giác quan của ngươi hay là Bùm. Tất cả mọi thứ đều biến mất và ngươi trở thành búp bê rỗng chỉ có tim đập?" - Hắn liếm môi, má gợi đỏ như mấy thằng trai bao gọi khách

"Ngươi..." - Chưa kịp nói hết câu thì lồng ngực Atsushi quặn thắt làm cậu ngã gục xuống mặt đất ôm ngực đau đớn.

"Ta thấy đôi tử kim sắc của ngươi kia rất đẹp, đẹp đến đặc biệt luôn. Ta lấy nó đầu tiên nhé Hahahaa" - Hắn cười phá lên thích thú và búng tay 'tách'.

Cơn đau trong người cậu không giảm mà còn tăng lên khiến cậu quằn quại như chú mèo nhỏ sợ hãi. Còn hắn đã bỏ đi từ đời nào chỉ để lại đám đàn em cho chúng nó chơi đùa hay tra tấn cậu. Chợt, từ bên ngoài cánh cửa có bóng người đi vào. Chiếc áo vest đen khoác hờ bay vô thức trong gió, chiếc mũ đội chỉnh tề trên mái tóc đỏ hoàng hôn và sát khí tỏa ra không thể không đạt tới cực điểm lạnh nhất ở Yokohama.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bonus

Mong các bạn ủng mình ạ. Mình lần đầu viết fic nên còn non tay.
Các bạn hãy góp ý thêm cho mình nhé (nhân vật, cốt truyện, hay tình huống không hợp lí, .... )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net