[GolFyo] Cage

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nhân Ngũ Suy.

Gã cảm thấy danh vọng kia có gì là đáng nói.

Dù cho có nằm ở trên đỉnh của núi xác mà thỏa mãn, hay bị đày đọa dưới cống ngầm bẩn thỉu vô danh, gã cũng chẳng quan tâm.

Gã hề chỉ muốn đeo đuổi, rạp xiếc tự do trong tận cùng tâm can.

"Tự do?"

Con chuột Nga của gã bật cười, âm sắc trầm nhạt du dương đến thanh tao.

Màu nhợt nhạt vì cái lạnh nơi nào, ngón tay người gầy đến rõ từng khớp xương, nhẹ vuốt qua ôm lấy gương mặt gã.

Gã muốn có tự do.

Nhưng lại bị khóa chặt trong cái lồng mà người tạo ra.

Dù cho bao nhiêu lần, chìa khóa đã nằm trong tay, nhưng gã vẫn buông bỏ cơ hội.

Mâu thuẫn, vì sao thế?

Mắt trái nổi bật ánh kim tràn ngập hình ảnh người, chìm sâu trong mê luyến.

Người đặt nụ hôn lên vầng trán gã. Nụ hôn còn vấn sương lạnh của ánh trăng ngà, và in lên nốt mềm mại người dành cho.

Gã khép lại đôi mắt, tận hưởng sự cưng chiều từ chủ nhân - hay là tình nhân yêu dấu của gã đang trao lấy.

Người dời ra, nhưng chỉ cách gã một khoảng. Gã cảm nhận được hơi thở ấm áp nhạt nhòa vị tuyết kéo từ phía trên chuyển xuống dần khóe mắt, chạm nhẹ mỏng mềm rồi vuốt dọc sống mũi.

Rồi hơi thở kia cách xa gã từ từ.

Cùng với nghi hoặc nhỏ bé, gã mở mắt. Lần nữa lưu trọn vào tầm mắt, bóng hình người suy tư nhìn chằm chằm gã, giống như đang bất động mỹ miều mà ngắm nhìn tuyệt tác.

"Sao thế, Dos-kun?"

Gã cảm thấy thích thú, vì ít khi nào người tình của gã lại tỏ vẻ giật mình và bất ngờ như thế này.

"Chỉ là, đôi khi tôi vẫn thắc mắc..." Người nghiêng đầu, để lọn tóc giữa cùng với bờ mi rũ đi ánh tím trong mắt.

"Cậu yêu thích tự do, vì sao lại chọn ở bên tôi?"

Không biết có thể coi đây là một nỗi phiền muộn đáng yêu của người hay không. Gã nhủ thầm, vươn người tới, để đôi bàn tay người trượt qua gương mặt và rơi xuống đôi vai gã.

Gã nở nụ cười thường thấy, tóc phủ ở trán như có như không chạm lên trán người. "Vì tôi yêu cậu, rất yêu cậu, Dos-kun à."

Môi người câu lên nụ cười nhạt như thỏa ý nguyện, dễ chịu đến lạ.

Ôm lấy thân gầy, gã đặt môi mình lên cánh môi ửng thoáng hồng đỏ, tiếp tục chuyến du ngoạn theo những nụ hôn của hai người.

Cổ tay người cong lại, nhẹ nhàng đan những ngón tay vào nhau và ôm sát gáy gã, siết chặt hơn cái hôn đã gợi lên ánh tình.

Tay trái gã vuốt ve sợi tóc mảnh đen huyền của người. Bên phải, gã đưa đến bên cần cổ. Vì không đeo găng tay, gã cảm nhận rõ chuyển động của làn da lạnh lẽo theo nhịp thở đã sớm hòa quyện của hai người.

Giả như có một lưỡi dao nhỏ.. Mà không, chỉ cần gã kích hoạt năng lực vào lúc này, người trước mắt có thể chết ngay lập tức.

Và gã, sẽ như con chim sổ lồng, bay về với tự do và luồng thoáng đãng của thời đại.

Nhưng gã tuyệt nhiên không làm thế.

So với tự do, tín ngưỡng của gã đang ở ngay đây. Gã không thể nào giết chết nó.

Chắc chắn là người cũng biết điều đó. Vì đối với gã, người thấu hiểu tất thảy, thấu hiểu cả gã - kẻ mà không ai có thể hiểu lấy một lần.

Ngón tay thon dài miết trên vùng da cổ nhạy cảm, khiến người bật ra âm thanh vụn vặt đến dụ hoặc.

Gã nhân lúc ấy, đẩy đầu lưỡi vào sâu khoang miệng kia mà tàn phá. Gã tinh nghịch lấn lướt lưỡi nhỏ của người kia, trao đổi thú vui nhỏ nhặt lấy đi dịch ngọt như mật ong mà gã luôn yêu thích mỗi lúc hai người có thể làm thế này.

Nóng nực, nhưng rất quyến rũ.

Cuốn lấy người trong một khoảng lặng chỉ vang lên tiếng mút mát gợi tình, đến khi móng tay người cào đến muốn rách da và động mạch, gã mới buông tha đôi môi đáng thương đã ửng đỏ lên khác biệt so với màu sắc nhạt nhòa ngày thường kia.

Gã nhìn thấy ánh mắt liếc qua không mang theo sát khí, chỉ là một chút giận dỗi vu vơ dễ thương của người trong lòng, rồi bóng ấy nhào lên gã.

Đè gã xuống mặt đất, người kéo khóe môi, hiếm khi bày tỏ sự háo thắng mà cúi xuống, cởi bỏ dần lớp áo trên người gã.

Đến khi gã đã lộ hết thân trên, người dừng lại, từ trên cao ngắm nhìn cơ thể hoàn mỹ thu hút kia. Nhưng người có thể đã biết, hoặc vô tình đã quên, gã không phải một kẻ thừa thời gian ngơi nghỉ.

Cánh tay người bị gã bắt lấy, kéo xuống. Trọng lực phủ lên lưng khiến người chỉ có thể chống đỡ lại bằng tay. Gã cũng rất thức thời, nhanh chóng đỡ cả hai dậy và ôm sát bóng người vẫn chưa mấy hoàn hồn vào lòng.

Có vẻ giấc mộng đảo chính đã bị gã đánh bay không thương tiếc, khi gã giờ đang chiếm hoàn toàn quyền chủ động, và quyết định làm loạn ngược lại đối với thân thể gầy yếu đáng thương của người.

Từng cúc áo bị gã kéo bung và vứt ra đằng sau, cùng lúc, gã cúi đầu hôn lên vùng cổ người, cùng với gặm cắn nhấm nháp, gã nhấn lên đỏ hồng rồi rải rác tràn dấu hôn, vết tím trên cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp kia.

Người vươn tay lồng vào mái tóc bạc đã rối đi phần nào, vuốt dọc xuống phần tóc tết, rồi nhanh chóng bắt lấy đoạn tóc kia giật mạnh, nhủ thầm ghét bỏ. Tên này, có phải là biến thành chó rồi không, lại coi mình là một cục xương mà gặm.

Gã thoáng nhíu mày vì đau, rồi chợt cười cười hạ lưu không chịu nổi. "A, cậu muốn cởi đống tóc tết này ra hả? Cứ tự nhiên, nhưng tôi thắt chúng lại ở đuôi tóc cơ..."

Nhanh chóng, gã nhận được thêm một cái giật tóc đến là giận dữ. Nhưng gã cảm thấy được, phần tóc dài tết bím đang bị nâng lên, có vẻ bàn tay nào đó đang trượt đi dải bạch kim, lần mò đến đuôi tóc gắn bông mềm kia.

Gã bật cười, tình nhân của gã đôi lúc lại giống một con người hơn. Rồi gã không còn gặm cắn, tiến tới hôn chóc vào môi người một cái rồi lại rút về. Dường như thấy không đủ, hắn mổ thêm hai, rồi ba lần nữa, mỉm cười thỏa mãn.

Tóc dài lúc này được gỡ ra, buông thả theo ánh người và được chiếu rọi bởi ánh trăng. Người dụi sát vào gã thêm một chút, vuốt dọc những lọn tóc mà thủ thỉ. "Lạnh."

"Vậy thì vận động một chút để làm ấm người nhé." Gã ngân giọng, ôm lấy người và vuốt dọc sống lưng, tiện tay kéo bỏ chiếc áo đã không còn nút thắt kia.

Người trong lòng gã gật đầu, khiến mái tóc cọ vào lồng ngực gã, rối lên.

.

Đêm còn dài, và tình thì vẫn trôi. Chẳng hay có phải chỉ là trao đổi thể xác cùng ái dục đến ngọt ngào hay không.

Gã chỉ cần biết, và cũng đã biết.

Gã là con bồ câu trong lồng.

Nằm yên trong một cái lồng sắt cũ kỹ và dễ dàng phá vỡ bất kỳ lúc nào.

Nhưng gã, là kẻ chọn bị giam cầm.

Phục tùng dưới trướng người, thỏa nguyện tất cả.

.

.

.

.

.

.

.

Tớ có mượn ý tưởng về cách xưng hô "gã-người" siêu u mê của tác giả CikyOkAnn ạ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net