Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Onii-chan?! Sao anh ở bên ngoài một mình vậy?

- Anh không sao! Em vào trong tiếp khách đi!

Mizuki thấy anh mình có vẻ tâm sự rất lớn, nên chọn phương pháp đúng nhất hiện giờ là rời đi.

"Hắn nói... 'Thầy là của tôi' à... ? Thật nực cười!" - Chuuya cười mà nước mắt lăn dài trên má.

Đêm hôm ấy, Chuuya ăn không ngon, ngủ không yên, úp mặt nén tiếng khóc mà lệ tuôn ướt đẫm cả gối. Sáng dậy mắt sưng đỏ cả lên, lờ đờ như mắt cá chết.

- Onii-chan! Anh dậy sớm nhỉ?

- Chào buổi sáng, anh vợ...! - Con người đó nói với nụ cười trên môi!

- Ờ... - Cậu đáp một tiếng rõ nhạt rồi đi ăn sáng, sau đó đến trường như thường lệ.

__Sau một ngày sầu không thể sầu hơn, cậu lết xác về nhà__

- Anh vợ! Anh về rồi! - Con người vô tình đó ra đón cậu.

Cậu chẳng nói gì, cũng chẳng nhìn vào mặt anh, cứ thế mà lết từng bước vào phòng...

____________________________

- Hức...! - Cậu vừa khóc vừa uống rượu - Đồ học trò mất dạy!

- Anh vợ! Anh không phiền nếu tôi uống cùng anh chứ? - Người đó bước vào phòng hỏi cậu.

- Ai cho cậu vào đây? Không biết gõ cửa trước khi vào à??

- Thôi nào! Uống rượu giải sầu thì cũng cần người trò chuyện nữa chứ!

- Đi ra!!! Ngay và luôn!! - Cậu quát.

- Này! Từ sáng đến giờ anh cứ xem tôi như một người xa lạ ấy!! Tôi đã đắc tội gì với anh à??

- Tự vấn lương tâm đi!! - Cậu gắt gỏng.

- Tự vấn cái gì chứ?! Tôi chỉ vừa mới gặp anh từ hôm qua tổ chức lễ cưới thôi! Đã làm gì đắc tội với anh đâu??

- Cái gì?? Chỉ mới gặp tôi ngày hôm qua??? Cậu bị đập vào đầu à??!! Lúc cậu học năm ba cao trung tôi là chủ nhiệm cậu đấy nhé!! Dù chỉ một thời gian ngắn!

- Hở?! - Anh trưng ra bộ mặt cảm thấy vô lý, rồi lại ngộ ra một chuyện - Năm ba cao trung à... Đúng là khoảng thời gian đó tôi vừa học được ở Nhật vài ngày thì bố mẹ đưa theo ra nước ngoài. Nhưng 1 tháng sau đó tôi bị tai nạn giao thông, mất đi 2 năm kí ức!

- Thật... Thật à? - Chuuya dò hỏi.

- Tôi nói dối làm gì? Lúc tỉnh lại tôi còn làm bố mẹ giật mình vì nói mình học năm nhất cao trung trong khi là năm ba đấy!

- Xin lỗi! Chẳng gì đâu! Cư xử thô lỗ với cậu rồi!

- Vậy tôi uống với thầy được chứ? Nakahara-sensei?

- Ờ! Pétrus 90 đấy nhé! Đừng có lãng phí!!

- Vâng, vâng~!

Hai đứa say bí tỉ, đến 11h đêm ai về chốn nấy.

__Sáng hôm sau__

- Osamu!! - Mizuki gọi.

- Hửm?

- Hai ngày nữa là đến sinh nhật của onii-chan rồi đấy!

- OK! Để anh chuẩn bị, anh vợ sẽ bất ngờ cho xem!

Rồi hai bạn trẻ âm thầm chuẩn bị cái méo gì đó~

_____________________________

- Anh vợ! Tôi vào được chứ? - Anh gõ cửa cốc cốc bên ngoài.

- Vào đi!

*Cạch* - Tiếng mở cửa.

- Anh đang làm gì thế?

- Sắp xếp lại tủ rượu và tủ mũ!

- Có tận một tủ cơ à? Anh sưu tầm hay gì vậy?

- Sưu tầm, rồi dùng luôn!

- Ha ha ha... - Anh cười - Nói mới nhớ, ngày xưa tôi đã đắc tội gì với anh vậy?

- Chả gì đâu!! - Chuuya quay mặt đi để anh không thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.

- Nói đi mà~ Tôi rất có tính hiếu kỳ đấy! - Anh năn nỉ.

- Không có đâu!! Yên tâm đi!!

- Nói để tôi tạ lỗi mà! Bằng không tôi áy náy lắm! Vả lại, trông vẻ mặt của anh không giống như chẳng có gì nhỉ? - Anh cười, một nụ cười không rõ ý vị.

-... - Chuuya càng đỏ mặt hơn, lại tức mà không muốn nói ra. Vì trước sau gì anh cũng đã làm em rể của cậu rồi, cậu định bụng ôm mọi chuyện đi theo kí ức của Dazai, nhưng với tình hình này thì...

- Sao thế? - Dazai thấy cậu im lặng quá.

- Tóm lại là đừng bàn về chuyện này nữa!! Tôi đánh cậu chết bây giờ!!

- A~ Đáng sợ quá~! - Dazai nói với giọng chọc tức.

- Cậu...? - Chuuya máu dồn lên não - Thôi được!! Cấm phản bác đấy!!

- Tất nhiên! Chuyện tôi làm nhất định sẽ không hối hận!

Dazai vừa nói hết câu, cậu đã chạy đến hôn anh, đó là một nụ hôn sâu. Tiếp đó, cậu cắn rồi mút lên cổ anh như những gì anh đã làm với mình.

- Cậu đã làm vậy với tôi, ngay chỗ này! - Chuuya chỉ vào cổ mình - Và câu cuối cùng cậu nói với tôi trước khi ra nước ngoài là: "Thầy là của tôi!" đấy!

- Chỉ thế thôi à...?

- Chứ cậu nghĩ gì thế?!!

- Còn tưởng tôi đã lấy mất lần đầu của anh hay gì~...

- Biến thái!!! - Cậu tát anh một cái thật mạnh.

- Đùa thôi làm gì căng~! - Anh xoa xoa má.

- Sao hả, muốn tạ tội thì làm gì đó đi chứ?

- Anh muốn làm gì đây? - Dazai bày ra cái vẻ mặt cực kì biến thái.

- Không phải ý đó!! - Cậu đá vào bụng anh một cước - Để tôi đập cậu một trận! Không có nương tay ở đây đâu nhé!

- Chấp nhận!! - Anh lồm cồm bò dậy - Chắc anh biết năng lực của tôi rồi nhỉ?

- Ờ! Năng lực vô hiệu hóa!

- Cho nên đây là một trận đấu tay đôi không hơn không kém nhỉ?

- Nó đó!! Tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi! - Chuuya năng nổ.

Nói rồi, hai anh em kéo nhau ra trước sân.

- Oi! Ra bãi đất trống đi! Ở đây đánh hư hao gì tôi lười sửa lắm! - Chuuya gọi anh.

- OK người thách đấu!

Mizuki làm trọng tài, cô có năng lực tạo một kết giới bán kính từ 30cm đến 1km, bán kính càng rộng thì càng yếu. Nhưng hai người này không dùng năng lực nên nhiêu đó chắc đủ xài rồi.

Ba người nối gót nhau ra ngoài bãi đất trống.

- Chuẩn bị!! Bắt đầu!!

__5' sau__

- À rế?! Cậu yếu thế? - Chuuya cười khinh thường Dazai đang nằm bẹp dưới đất kia.

- Chưa xong đâu!! Còn 2 hiệp cơ mà!

- Lần này nhường cậu đấy!

- Được thôi! Đỡ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net