-2-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này."

"Hở?"

"Tự sát cùng nhau không? Ý tôi là tự tử đôi ấy."

"Ok."

Và thế là cả hai dắt nhau lên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, cô gái mới quen phải trả tiền vé tham quan, còn Dazai phụ trách dẫn cả hai lẩn trốn lên nóc nhà. Trời quang mây tạnh, không quá nắng, cũng không bị mưa. Cả thành phố Yokohama, bằng một cách kỳ lạ nào đó, bị nhuộm bởi một màu hồng thắm từ bầu trời.

"Hôm nay là ngày gì thế?" Dazai hỏi.

"Ngày buồn tháng nhớ năm thương." Cô gái trả lời.

"Thảo nào bầu trời màu hồng."

Cô gái trẻ tự nhận mình tên là Nae chỉ 'hm' nhẹ trước cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt này. Cô gái tháo ra đôi giày búp bê đang làm đôi chân cô sưng tấy và vứt nó xuống. Sợi ruy băng trắng bay trong gió, rồi mất dạng.

"Tôi tưởng người nhảy lầu tự sát phải để giày lại chứ?"

"Sao anh nói lắm thế!?"

Cô gái đã có vẻ mất kiên nhẫn, khoanh tay khó chịu. "Tôi nhảy đây." Nói rồi, Nae nhún người, một chân bước ra phía trước.

Bỗng nhiên, Dazai kéo cô gái trước mặt hắn lại, cười xấu xa. "Không được, phải công bằng."

"Thế nào là công bằng? Chết rồi còn công bằng?"

"Chúng ta phải nhảy cùng một lúc cơ~" Hắn ngây thơ nói, rồi lại cười. "Chúng ta nắm tay nhảy nhé?"

"Vớ vẩn." Cô đập chát vào cái bàn tay đang đưa ra của hắn, hắn cũng rất phối hợp mà ra vẻ đau tim(?).

Thế là, cô ấy nhảy xuống.

Gió thật mát.

...

Vài ngày sau, hắn bắt gặp cô đang treo cổ tự sát trên một cái cây của một công viên vào lúc nửa đêm. Cô gái mặc váy trắng như hồn ma, ngồi vắt vẻo trên một cành cây mà buộc dây thừng.

Cô gái nhác thấy hắn, liền định tụt xuống chạy đi.

"Ấy khoan tiểu thư." Dazai gọi với. "Sao cô thấy tôi là lại chạy?"

"Tại anh chứ sao!! Cản trở việc tự sát của tôi!" Nae đi giày với tốc độ nhanh nhất có thể, chuẩn bị bỏ đi.

"Ôi thôi nào~ " Hắn nhếch mép cười. "Tôi đã làm gì cô đâu cơ chứ?"

Đến đó, cô gái hắn để ý đã đùng đùng lên nổi giận. Phải nói khi cô ấy bình tĩnh cũng rất xinh, nhưng gương mặt khi nổi giận và cáu gắt thì lại rất thú vị.

"Thế ai hôm đó giữ tôi lại không cho tôi nhảy?"

"..."

"Lại còn 'Tôi hết hứng rồi nên về đi thôi.'."

"..."

Cô gái thở dài, rồi bàn tay luồn vào chính tóc mình, vuốt ngược tóc mái lên mà xoa xoa như một phương thức tự làm dịu cơn nóng giận của mình lại, để rồi đám tóc mái đó lại loà xoà rủ xuống, và cô lại phải chỉnh nó lại cho đẹp mắt. "Thôi khỏi đi, mệt với anh vãi."

"Hay chúng ta đi tự tử đôi đi?" Dazai hớn hở đề nghị.

"Không."

...

Lần tới họ gặp nhau lại khác.

Dazai đi vào một quán mỳ. Dù rằng hắn muốn chết và những bữa ăn của hắn luôn chẳng ra gì, hắn không có ý định chết đói. Âu cũng là vì chết đói khá mất mặt, vả lại cũng rất dằn vặt.

A, hơi lan man một chút, nhưng nói chung Dazai Osamu đang đi ăn mỳ, cụ thể hơn là mỳ udon.

Cụ thể hơn là một trong những quán ăn bình dân nhất trong tất cả những quán ăn nhan nhản trên phố Yokohama vào buổi tối. Vậy mà hắn vẫn gặp cô gái tự xưng Nae kia.

Hôm nay, chính cô gái ấy đã vẫy gọi hắn lại bằng một nụ cười mỉm. "Xin chào, Dazai Osamu."

Dazai thầm nghĩ cô gái này có thể bị tâm thần phân liệt.

Hắn ngồi xuống đối diện với cô ấy, và nhận ra cô ấy chưa gọi đồ. "Sao vậy, hôm nay không tự sát sao?"

"Không." Nae lắc đầu. "Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời để tự sát."

Dazai nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm trên thành phố hôm nay không có mây, trời trong vắt, còn có thể thấy vài ngôi sao le lói.

"Đối với tôi." Cô gái bổ sung. "Anh nên gọi đồ đi." Cô nói, chỉ vào một đám khách rõ đông vừa bước vào quán.

...

Hai người cùng nhau ăn trong im lặng. Dazai vừa ăn vừa nhìn cô gái. Hắn biết việc này sẽ khiến cô tức giận. Hắn chưa gặp cô nhiều, nhưng hắn cảm giác như mình đã có thể nhìn thấu cô gái này vậy.

Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay thời tiết thật sự không tốt. Nae vô cảm ngồi ăn, chỉ tập trung vào sợi mỳ trong bát. Hai người ăn xong cùng một lúc, cô nhẹ nhàng nói mình sẽ trả tiền, và rồi cả hai rời đi.

"Hôm nay tâm trạng cô không ổn nhỉ?"

"Không." Cô gái lắc đầu. "Không ổn chút nào."

Hắn và cô gái đã quen đi bộ trong im lặng. Phố đã vắng người từ bao giờ, tiếng ve kêu nhức cả tai. Bỗng nhiên, cô ngồi xuống một cái ghế dài ngay bên đường.

Dazai ngồi xuống theo, và bất ngờ khi thấy cô nằm xuống, gối đầu lên đùi mình. Hắn không những không ghét bỏ, lại còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô, vài sợi tóc đen còn vướng vào những cái khe nhỏ của đám băng gạc. Cô gái trong lòng hắn nhìn thẳng lên bầu trời, rồi cô mở miệng.

"Dazai Osamu, anh có nghĩ con người có thể quyết định tất cả những việc mình muốn làm không?"

Hắn đã không do dự lắc đầu và cười mỉa mai. "Không thể."

"Ừ, tôi cũng nghĩ thế."

"..."

"Vậy nên thứ duy nhất tôi có thể quyết định là cái cách tôi chết, dù rằng nó chẳng có lợi cho tôi cả. Con người có xu hướng hành động theo lợi ích, nhưng một người bạn của tôi đã nói: Cái con người cần là một lựa chọn độc lập, bất chấp giá nào, bất chấp hậu quả ra sao.*"

"Phải." Hắn nói. "Đôi khi cách chết là thứ duy nhất con người có thể thoải mái quyết định."

"Này." Nae nhìn lên hắn, nghiêm túc. "Vì sao anh tự sát?"

"Vì tôi không cảm thấy như một con người." Dazai nhún vai, nói đơn giản. "Vì tôi không tìm thấy mục đích sống."

Chàng trai tóc nâu sậm không hỏi 'Cô thì sao?'.

------------------------------------------

*-Fyodor Dostoyevsky-Hồi ký viết dưới hầm-*

Edited.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net