Lettre

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa vẫn rơi, tí tách từng giọt.

Gã ngồi đó, trong căn phòng tối sầm, dưới màn đêm u sầu chẳng thấy được ánh trăng.

Nhấc bút.

_ _ _

Gã lưu đậm kí ức ngày hôm ấy. Ngày mà gã chạm mắt người phụ nữ đã vì gã mà găm lên người hàng nghìn cái đau thấu xương, để rồi phải chờ sinh mạng nàng từng chút một vơi đi mất.

Một ngày.

Trụ sở The Guild cũng chẳng náo nhiệt chỉ vì một thành viên mới gia nhập.

" Xin chào, tôi là Margaret Mitchell. Từ hôm nay, xin hãy giúp đỡ nhau ! "

Tên nàng là Margaret Mitchell.

" Nathaniel Hawthorne. Hân hạnh được gặp.  "

Tên gã là Nathaniel Hawthorne, nàng gặp gã vào một sáng mơ mộng.

Ngài mục sư lạnh nhạt, vốn chẳng để ý gì nàng từ thuở đầu mặt đối mặt, chỉ chú tâm vào cuốn kinh thánh dày cộm mà gã ngày đêm tôn sùng.

Nàng quý tộc tức giận, " Cuốn Theo Chiều Gió " thổi bay hết tất cả các trang sách in nét các dòng kinh thánh, gã đành gấp bìa sách rỗng lại, lúc ấy mới ngó ngàng tới người phụ nữ kia. Lòng chút phiền muộn, đầy căm phẫn.

Tỏa sáng, xinh đẹp như đóa Lily nở muộn dưới vầng nắng sớm mai.

Tà váy, mái tóc nâu búi cao, lấp ló dưới chiếc mũ rộng vành. Xanh yên bình, gợn lên những cơn gió thổi màu xanh của biển đi mất, người đời nhìn vào mơ hồ đến lạ.

Ánh mắt khắc lên tâm tư không nói nên lời, bao trùm lấy khát vọng mãnh liệt chìm sâu trong tinh thể.

Ấn tượng đầu tiên chẳng được tốt đẹp nào. Gã không thích nàng, nàng lại chẳng ưa gì gã.

Ngài mục sư sùng đạo, bấy giờ chưa thể nhận ra nữ nhân ấy đặc biệt làm sao.

_ _ _

Gã và nàng là một cặp đôi thật sự mạnh mẽ khi kết hợp với nhau, cùng vượt qua bao nhiêu thử thách hiểm khó. Nhưng thật sự, họ lại mấy khi cãi vả những chuyện nhỏ nhặt khiến The Guild cũng đau cả đầu, cũng chỉ vì phần tích cách trái biệt nhau, hoàn toàn.

Nathaniel, vốn chẳng biết từ bao giờ, Margaret lại là bạn qua thư của gã.

Khi gã và nàng cùng nhau nhận nhiệm vụ đầu tiên. Nàng đã gợi ý rằng : " Chúng ta có thể trao đổi thêm qua thư. "

Họ bàn luận thêm về thông tin của những nhiệm vụ sẽ hoặc đang nhận, cũng có khi là oán trách về sự liều lĩnh của nhau về nhiệm vụ đã hoàn thành. Đôi lúc chỉ là những câu hỏi thăm sức khỏe thông thường, lời nhắc nhở thô cằn mà cộng sự bình thường dành cho đôi bên.

Họ bắt đầu đào sâu thêm về đối phương.

Nathaniel và Margaret, cả hai chia sẻ những thông tin cá nhân xen lẫn các câu thăm hỏi thân thiết, cũng như đoán mò về cuộc sống trước kia của nhau. Tất nhiên, cách nói chuyện cộc lốc vẫn không thay đổi, cũng đầy sự tức giận khi biết đối phương hiểu rõ mình như thế.

Giống như tìm hiểu nhau, một cách vô tình.

Nathaniel, vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa nàng và hắn, dù cách đối xử nhau dần lạ đi.

Margaret, vẫn nhởn nhơ nghĩ con người kia là đáng ghét, trong khi hắn như đang dần cảm hóa nàng.

_ _ _

[ Ngày ... Tháng ... Năm ...

Hawthorne,

Chúng ta có nhiệm vụ, hẹn gặp anh tại Zelda. Tôi không thích công việc này lắm, nhưng mệnh lệnh là trên hết.

Chúc may mắn, đất nước này nhỏ bé thật.

Mitchell. ]

Gấp thư, gã vội vã rời đi.

Đến du thuyền của The Guild, nàng đã đợi sẵn đó.

Nhiệm vụ lần này là chuyển số hàng hóa quan trọng từ đất liền trên con tàu hạng sang của The Guild - Zelda. Margaret cùng Nathaniel nhận việc chỉ huy việc chất hàng và kiểm tra. Nó cũng không phải là một công việc khó khăn. Nhưng không ai trong số họ thích nó cả.

Là nhàm chán, quá đỗi nhàm chán với Margaret. Nathaniel thì chỉ lại chú tâm vào kinh thánh như thường ngày.

2 tiếng.

Không ổn.

Một bức thư in sáp đỏ trong kho hàng.

[ Bọn ta sẽ lấy đi ba thứ quan trọng của The Guild các người. Thứ nhất, con tàu sang trọng Zelda,

Thứ hai, mạng của quý ngài Hawthorne,

Cuối cùng, mạng của quý cô Mitchell.

Boss của Mafia Cảng, Mori Ougai. ]

Gã sai rồi. Nàng sai rồi.

Thật sai khi đã đánh giá thấp Mafia Cảng.

Tên đánh bom ấy đã thành công gài nổ chiếc du thuyền, gã, nàng cùng những tên thuộc cấp may mắn thoát nạn.

" Còn hai mục tiêu nữa, hãy cẩn trọng ! " Gã nói thế.

Nhưng không, Mafia Cảng thật sự nghiêm túc với cuộc chơi này. Cử một sát thủ đến giết chết toàn bộ thuộc cấp, thứ vải đen đâm xuyên người gã cùng Margaret.

Diablo.

Nathaniel, gã còn đứng được, còn chiến đấu được.

Gã phải chiến thắng thằng nhóc này, phải chiến thắng, phải chiến thắng, không được thua !

Thua cuộc.

.
.
.

Ngay khoảng khắc những con thú vải đen túa máu ấy vây đến, hòng nhắm vào những điểm chí mạng của Nathaniel. Margaret đã kịp ôm chầm lấy gã, mặc những vết thương đang mở rộng ra, nhức nhối, không còn cảm thấy đau vì đã quá đau. Nàng khụ một tiếng, rồi ngất đi.

Máu, nhuộm đỏ tà váy xanh, dính vào phục trang của gã.

Sinh mạng nàng, từng chút một vơi đi theo từng gợn sóng biển.

Margaret Mitchell có thể ra đi, mãi mãi.

Cuối cùng, gã cũng hiểu được cảm xúc mà gã dành cho nàng là gì.

Thứ cảm giác vấn vương bóp chặt trái tim gã, lồng ngực nóng lên cùng thân nhiệt hơn hết. Ánh mắt cứ nhìn theo bóng người một ai, say mê, đắm chìm trong từng ngọn gió vu vơ ấy.

Là yêu.

_ _ _

Gã chợt tỉnh, trời vẫn cứ mưa.

Kế bên là Margaret, hôn mê sâu. Các bác sĩ chuẩn đoán rằng nàng có thể sẽ phải sống một cuộc đời thực vật đến hết kiếp này.

Gã nhíu mài, từ từ di chuyển đến hộc tủ. Tìm đến những tờ giấy trắng bám chi ít bụi, cùng hộp mực và cây bút lông còn mới.

Nathaniel đẩy gọng kính, đặt tờ giấy lên bàn.

" Tôi viết nên tình trên từng dòng thư "

Nhấc bút.

[ Ngày ... Tháng ... Năm ...

Gửi Mitchell.

Tôi yêu em.

Hawthorne. ]

.
.
.

Hạ bút.

Nhưng nàng chẳng thể đọc. Vì gã mất nàng rồi.

#END
#25052020

Đáng lẽ ra cái fic này tớ phải đăng vào hôm qua, tức sinh nhật tớ, nhưng tớ lại quên mất.

Enjoy nhé các nàng. Tớ thấy rất ít ai viết về couple này ( dù nó rất đáng yêu, và ngược sml ), nên tớ đóng góp hàng cho fandom nè rée.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net