5. oneshot| con tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: char death
-
Trong giấc mơ của Fukuzawa, hai người bọn họ lúc nào cũng đang nửa nằm nửa ngồi trong căn phòng ọp ẹp nhuốm mùi máu tanh nơi toà biệt thự cũ. Luôn luôn là vậy.

Mori cẩn thận rút từ trong ngực áo ra một cuộn băng gạc trắng tinh, còn không quên soi xét kĩ càng xem bên trên có dính máu không. Sau khi đã chắc chắn rằng mảnh băng hoàn toàn sạch sẽ, gã mới quay sang vén tay áo kimono rộng thùng thình của Fukuzawa lên cao, sau đó cuốn liền mấy vòng kín như bưng quanh vết thương hở của hắn. Tầm mắt của Fukuzawa như có như không lướt qua vết rạch hẵng còn rỉ máu trên cần cổ của gã, nhưng cuối cùng lại chỉ bặm môi không hé nửa lời. Hắn biết rằng, cho dù có ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, tên bác sĩ cứng đầu này vẫn sẽ đặt thương thế của hắn lên trước tiên. Luôn luôn là vậy.

"Kế hoạch ba bên của Natsume-sensei đã bắt đầu rồi." Băng bó xong xuôi, Mori khẽ phủi tay, đoạn đột ngột lên tiếng. "Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ không làm việc cùng nhau nữa."

Fukuzawa khẽ nhướn mày. "Vậy sao?"

Mori không ừ hử lấy một tiếng. Mãi lâu sau, gã mới ngẩng mặt lên nhìn Fukuzawa.

"Fukuzawa này..." Gã hơi ngập ngừng một chút, đôi lông mày khẽ nhăn lại. "Ở trên cao...sẽ rất cô độc à?"

"Trèo lên cao quá, ắt sẽ ngã đau. Mori Ougai, ta hi vọng anh không cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình."

"Sẽ không." Mori thở dài, sau đó khe khẽ lẩm bẩm với bản thân. "Trèo cao ngã đau, đạo lý này ta hiểu."

"Dù sao thì," Gã chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Fukuzawa. "Một khi ta đã làm chủ được màn đêm của thành phố này, trái tim ở trong lồng ngực cũng chỉ để bỏ xó mà thôi."

Mori hơi lắc mình, chỉ bằng một động tác đơn giản, chiếc blouse trắng đã bị rũ bỏ một cách không thương tiếc. Không dừng lại ở đó, gã tiếp tục vươn tay tháo gỡ từng cúc áo sơ mi một, cho tới khi lồng ngực gầy gò của gã hoàn toàn bại lộ trong không khí.

"Ta tặng nó cho anh, có được không?"

Gã tươi cười nhìn Fukuzawa, những đầu ngón tay trắng trẻo khẽ mân mê lưỡi dao mổ bén nhọn. Trong một giây ngắn ngủi, hắn gần như đã đắm mình trong nụ cười xán lạn của Mori, nhưng chỉ cần nhiêu đó thời gian, gã đã kịp dùng dao mổ phanh nát lồng ngực của chính mình. Từ khoang ngực nát tươm của gã, máu tươi nhanh chóng túa ra như thác, chỉ trong chốc lát, những dòng máu đen ngoằn ngoèo đã chạm tới mũi giày hắn. Mori chầm chậm thò tay vào trong lục lọi một hồi, từng đợt máu loãng cũng theo động tác của gã mà ộc ra như suối, khiến gã không khỏi suy yếu ngã thẳng vào lòng Fukuzawa. Một lúc lâu sau, gã run rẩy rút từ trong ngực mình ra một quả tim nóng hôi hổi, kẽ móng tay vốn trắng trẻo, sạch sẽ nay dính bết máu đen, dây cả ra ngực áo haori của Fukuzawa.

"Đến đây là hết rồi nhỉ." Mori thều thào.

Gã vụng về đặt quả tim mình vào tay Fukuzawa, rồi dùng chút tàn hơi cuối cùng rướn người lên hôn khẽ vào khoé môi đã sớm câm lặng của hắn.

Sau đó, không còn động đậy nữa.

Ráng chiều tím ngắt loang ra khắp phòng.

Fukuzawa giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng dai dẳng, mồ hôi chảy nhễ nhại hai bên thái dương. Theo bản năng, hắn cúi mặt nhìn xuống bàn tay đang nắm lại của mình, chỉ thấy bóng hoàng hôn đỏ rực tựa máu loãng chảy tràn giữa những kẽ ngón tay.

Dạo gần đây, ngày nào hắn cũng mơ thấy giấc mộng này. Lần nào cũng vậy, hễ đến phân cảnh gã tự phanh ngực mình là cổ họng hắn lại tắc nghẽn cả lại, còn chân tay thì cứ nặng trịch như đeo chì.

Fukuzawa nặng nề day day trán.

Hắn còn thật nhiều điều muốn nói.

Hắn còn muốn nói, ta sẽ ở đây.

Hắn còn muốn nói, Mori Ougai, nếu anh thực sự ngã từ trên cao xuống, ta sẽ dang tay đỡ lấy anh.

Fukuzawa dùng hai tay ôm lấy mặt, lặng lẽ thở dài.

Dù sao thì cũng không kịp nữa rồi.

Mori Ougai gieo mình nhảy xuống từ toà cao ốc chọc trời, và Fukuzawa Yukichi đã không ở đó để đỡ lấy gã.
-
(c) yuenandesu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net