Chu Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tiếng nức nở thút thít vọng ra từ những bức tường của căn phòng ngủ sang trọng.

Chiếc giường trong ổ kêu cọt kẹt khi omega di chuyển cơ thể một cách tuyệt vọng trên món đồ chơi.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đỏ bừng khi gã bắt đầu nhận ra điều này thật vô vọng.

Gã đã ở đây " giải tỏa" hàng giờ và không có dấu hiệu giảm bớt.

Sức nóng của gã thậm chí còn chưa giảm đi phần nào.

Chiếc dương vật giả cắm sâu vào huyệt động ướt át rò rỉ chất lỏng của gã, và omega tin tưởng nó vào và ra một lần nữa.

Tay gã dán chặt vào phân thân nhỏ của mình, cố gắng vuốt ve nó.

Omega lại nức nở và ngã xuống giường, vẫn đung đưa trên món đồ chơi và xoay ngón tay quanh đầu dương vật của mình.

Ngay cả trong trạng thái yêu cầu được "giải tỏa", các giác quan của gã vẫn cao hơn bao giờ hết.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi gã lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía cửa.

gã chui vào trong chăn, và đôi mắt long lanh hướng về phía cửa.

Cánh cửa bật mở và một cô gái nhỏ với mái tóc vàng dài chạy vào.

Gã thút thít và cầu xin khi vùi mặt vào trong chăn, "Elise-chan! Làm ơn!~ Anh không muốn em nhìn thấy anh như thế này, em yêu~!"

"Ôi im đi Rintarō! Ông thật dơ bẩn ! Thật thảm hại khi nhìn thấy ông như thế này! Ông nên bình tĩnh lại!" Elise yêu cầu với hai tay chống nạnh.

Mori rên rỉ khi khuôn mặt gã nhăn lại vì khó chịu khi gã tiếp tục vuốt ve phân thân nhỏ của mình dưới tấm chăn.

"Ôi thôi than vãn đi ! Rintarou thật thảm hại ! Đáng lẽ hôm nay ông phải đưa em đi mua đồ ngọt chứ ! Em ghét ôn ! Rintarou ! Ư ! Rintarou thật phiền phức ! Ồ ! Tôi biết rồi !~ Tôi sẽ nhờ Chuuya-san đưa tôi đi mua sắm~! Rintarou tốt hơn không nên như thế này khi tôi trở lại! Mùi pheromone khiến tôi nhức đầu khi ở đây! 

Nói xong, cô bé đóng sập cửa phòng ngủ lại và phóng xuống hành lang.

Mori rên rỉ trên tấm ga trải giường và tiếp tục nức nở và tuyệt vọng khi tự thủ dâm bằng chiếc dương vật giả kia.

***

"Chuuya-san~" Elise thủ thỉ khi mở cửa văn phòng anh.

"Mhm, chuyện gì vậy Elise-chan?" Chuuya hỏi, không rời mắt khỏi đống giấy tờ khi mân mê chiếc nhẫn giữa các ngón tay.

"Rintarō đang phiền phức và lại đang trong một trong những chu kỳ của ông ta ! Ông ấy đã hứa sẽ đưa tôi đi mua sắm hôm nay~ Vì vậy! Tôi quyết định anh có thể đưa tôi đi ~! Elise nhảy qua và chống tay lên bàn, cúi sát và mỉm cười với Chuuya.

"Oh shi- Đợi đã- Ôi trời" Chuuya thở dài và đặt bút xuống, biết rằng dù thế nào thì anh cũng sẽ không thể làm việc với nó nếu có Elise ở đây.

Cô ấy bướng bỉnh khi muốn thứ gì đó, đặc biệt là đồ ngọt hoặc mua sắm.

"Ngài ấy ổn chứ?" Chuuya hỏi, một biểu hiện quan tâm thực sự lan rộng trên khuôn mặt anh.

Mặc dù đó được coi là một vấn đề riêng tư, nhưng tất cả mọi người trong Port Mafia đều biết chu kỳ của ông chủ mãnh liệt như thế nào, đặc biệt là khi gã ta không có bạn đời.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Chuuya khi anh nhớ lại vết xe đổ của mình tồi tệ như thế nào khi Dazai rời khỏi Port Mafia.

Đôi khi chúng trở nên tồi tệ đến mức anh ấy phải tự nhốt mình trong nhiều tuần.

"Ồ vâng, Rintarou ổn mà~" Elise vẫy tay và nắm lấy cánh tay Chuuya, "Nào~! chúng ta hãy đi mua sắm! Tôi muốn ghé qua cửa hàng kẹo và-"

"Xin chờ một chút. Em có chắc là ngài ấy ổn không ? Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?" Chuuya hỏi, mặc dù dựa vào lượng pheromone nồng nặc bay vào văn phòng của anh từ hành lang, anh đoán Mori 100% không ổn.

"Tôi không biết... có thể là vài giờ  ? Thật ra bây giờ tôi nghĩ về nó, Rintarou đã bắt đầu trở nên như thế này từ đêm qua..."

Chết tiệt  - Chuuya rút điện thoại ra. Anh cân nhắc xem có nên gọi cho Mori hay không, nhưng nhận ra rằng anh thực sự không muốn tiếp xúc với Mori khi ông ấy như thế này.

Anh ta chọn cách chỉ nghĩ xem liệu Mori có ai có thể giúp anh ta vượt qua chu kỳ hay không.

Vắt óc suy nghĩ trong khi Elise kéo anh qua hành lang đầy pheromone để đến thang máy trong khi phàn nàn về việc được gửi hay gì đó.

Khi họ vào thang máy, anh nhớ lại.

Một người hoàn hảo để giúp Mori.

Anh bấm số và đợi người nhấc máy.

***

Fukuzawa ngồi trên một chiếc đệm trong căn phòng nhỏ trải chiếu tatami đối diện với Kunikida, chơi cờ vây giữa họ.

Nhận thấy rằng Kunikida đã làm việc suốt cả giờ nghỉ trưa và ăn tối trong tuần qua do một công việc khổng lồ mà cơ quan được giao, Fukuzawa đã đề nghị Kunikida tham gia cùng anh ta trong một trò chơi cờ vây như một cách để giải tỏa căng thẳng sau vụ án khi anh ta nhận thấy tốc độ nhanh chóng. trạng thái tinh thần của Kunikida sa sút.

Họ mới chơi được khoảng 30 phút thì điện thoại của Fukuzawa bắt đầu rung lên, một cuộc gọi từ điều hành viên của Port Mafia.

Anh ấy trả lời, "Xin chào?"

"Xin chào, tôi là Chuuya từ Mafia Cảng."

"À vâng, Nakahara-san! Đã được một thời gian kể từ khi chúng ta làm việc cùng nhau. Vậy tại sao cậu lại gọi cho tôi?

"Umm... Để xem nào..." Có một tiếng thở dài nặng nề và một khoảng dừng dài ở đầu dây bên kia, "Đây là một câu hỏi khó xử và hơi xâm phạm đến cuộc sống cá nhân của ông..."

"Ừn? Vậy cậu muốn nói về cái gì vậy?"

Có một tiếng thở dài khó chịu, gần như rên rỉ, "Đó là ông chủ... Ông ấy đã..."

"Vậy sao ?" Fukuzawa đã đoán trước được chuyện này là về cái gì.

"Ngài ấy đang ở trong chu kỳ. Và ngài ấy vẫn chưa có bạn đời và lần này- vì lý do nào đó mà chu kỳ này trở nên tồi tệ hơn..."

"Vì vậy, cậu cần sự giúp đỡ của tôi là những gì cậu đang yêu cầu?"

"Ừ- Ừ! Nếu nó không quá rắc rối-"

"Được thôi, tôi sẽ ở đó vào buổi trưa. Đó là trong khoảng nửa giờ."

"Cảm ơn ông rất nhiều! Tôi sẽ chuẩn bị xe đón ông."

"Ừm. Cảm ơn. Tôi đã biết Mori được 12 năm rồi. Chúng tôi ghét cay ghét đắng nhau nhưng là đối tác của nhau, chúng tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình cho nhau. Tôi chắc rằng cậu có thể đồng cảm với tình cảm đó với một người mà cậu biết, Nakahara-san"

"Ừ... Được rồi, tôi phải đi đây. Cảm ơn ngài rất nhiều, thống đốc ! Tạm biệt"

"Tạm biệt, Nakahara-san" Đầu dây bị ngắt quãng theo sau là tiếng bíp nhỏ.

Kunikida tò mò nhìn lên Fukuzawa. Việc của anh không phải là biết tại sao Chuuya lại gọi điện cho chủ tịch hay họ đã nói về điều gì, nhưng anh không thể không thắc mắc.

"Đó là Chuuya Nakahara, điều hành viên Port Mafia. Có vẻ như có rắc rối ở trụ sở chính của họ và họ cần sự trợ giúp của tôi. Tôi không biết mình sẽ ở đó bao lâu, nhưng xét theo mức độ nghiêm trọng của mọi thứ ở đó thì có thể lên đến một tuần. Tôi có thể giao cơ quan cho cậu lo liệu được không ?

"Vâng thưa chủ tịch! Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là đại diện của ngài cho dù ngài vắng mặt bao lâu. Tôi đặt cược cả tâm hồn mình vào đó." Kunikida đấm tay vào ngực và cúi đầu, đặt trán xuống sàn.

"Tốt. Tôi sẽ thông báo cho những người khác. Cảm ơn cậu, Kunikida-san"

"Lời cảm ơn là dành cho tôi. Đây là một vinh dự cao quý mà chủ tịch đã ban tặng cho tôi."

Fukuzawa đứng dậy và ra khỏi phòng cùng Kunikida. Họ đứng trước cơ quan và Fukuzawa đã cho cơ quan chạy xuống. (về cơ bản Kunikida là người phụ trách, anh ấy nói gì cũng được, đừng để công ty tan rã khi tôi không ở đây)

Hoàn toàn không phải là một cú sốc đối với bất kỳ ai rằng Kunikida là người được chỉ định.

Ranpo ngước nhìn Fukuzawa và sau vài giây, mắt anh mở to và hàm anh há ra.

Anh ta chớp mắt và nhìn chằm chằm vào Fukuzawa, hoàn toàn kinh ngạc và cười khúc khích một cách bực tức, "Chúc may mắn!"

Dazai cũng nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra và bắt đầu đảo mắt giữa Fukuzawa và Ranpo để cố gắng nhịn cười.

Fukuzawa chộp lấy một chiếc túi nhỏ, chào tạm biệt cơ quan và quay người đi xuống cầu thang.

Fukuzawa được đưa vào băng ghế sau của chiếc ô tô màu đen, chống đạn, sang trọng của Port Mafia.

Nó gần như nằm trong tiềm thức, ngồi đối diện với tài xế taxi để theo dõi mọi hành động của họ.

***

Chiếc xe di chuyển một cách im lặng nhưng nhanh chóng đến những tòa nhà cao màu đen ở trung tâm Yokohama.

Fukuzawa cảm ơn người lái xe và nhanh chóng đi vào tòa nhà cao nhất và đi thang máy lên tầng cao nhất.

Lần thứ hai đặt chân vào tòa nhà, anh đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Đôi mắt anh mở to trong ham muốn xác thịt trước mùi hương ngọt ngào áp đảo.

Mùi hương chỉ trở nên nồng nặc hơn khi anh bước vào thang máy lên tầng trên cùng.

Làn sóng kích thích pheromone ập vào anh như một bức tường khi anh lên đến tầng cao nhất.

Anh thở dài và hít thật sâu mùi hương thơm ngon.

Chỉ riêng cái mùi thôi cũng đủ để bắt đầu hành trình của anh ấy khi anh ấy bắt đầu tiết ra mùi hương của chính mình.

Dạo nhanh dọc theo những hành lang trải thảm nặng nề, anh đuổi theo dấu vết mùi nồng nặc của pheromone.

Cuối cùng anh cũng tìm ra nguồn gốc của mùi hương.

Cánh cửa ngăn anh ta với người bạn đời của mình được canh giữ bởi hai người đàn ông cầm súng.

Họ ngay lập tức nhận ra anh ta là một Alpha và hạ súng xuống.

Anh vượt qua họ, và toang mở cửa.

***

Mori tiếp tục tuyệt vọng cùng món đồ chơi.

Gã đã cạn nước mắt nhưng điều đó không ngăn được những tiếng nức nở dữ dội vang lên từ thanh quản của anh.

Khi hít vào một cách run rẩy, gã cảm nhận được điều gì đó.

Mùi hương thoang thoảng và sự hiện diện xa xăm khiến Mori cảm thấy dễ chịu.

Gã ấy muốn nó.

Gã cần nó.

Một lượng bôi trơn cùng dịch ruột non mới chảy ra xung quanh "món đồ chơi" khi anh tập trung vào mùi hương của Fukuzawa.

Nội tiết tố của anh ta trở nên mạnh hơn và tăng nhanh hơn.

Mùi và sự hiện diện của Fukuzawa ngày càng mạnh hơn, tiếng bước chân nhẹ và nhanh vang lên trên tấm thảm nặng.

Cánh cửa được mở ra và nhanh chóng đóng lại.

Mori nhìn qua đôi mắt bóng loáng sững sờ vào kẻ đột nhập được hoan nghênh và thở dài một tiếng rên nhẹ nhõm đầy biết ơn.

Đó là con sói đơn độc.

Con sói đơn độc của mình.

"Foo~ ah~ Fukuzawa~ ahgh~" Mori rên rỉ khi gã cạn kiệt khoái cảm chỉ với mùi hương của Fukuzawa.

Mori thút thít thở phào nhẹ nhõm, đây là cực khoái đầu tiên trong nhiều giờ. Mặc dù điều này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn vì gã biết chu kỳ của mình còn lâu mới kết thúc.

Fukuzawa nhanh chóng cởi quần áo và mở túi để lấy một hộp bao cao su.

Anh ta gầm gừ và nhảy vào tổ của Mori.

( Tổ ở đây có thể hiểu là giường :D. Khi vào chu kỳ  hoặc làm tình cùng Alpha thì Omega có xu hướng làm tổ và phát tán pheromone chiếc giường để làm tổ thu hút Alpha . )

Mori thút thít và cầu xin khi Fukuzawa rúc vào cổ Mori, hít thật sâu mùi hương từ tuyến mồ hôi.

Nhờ có sự trợ giúp từ mùi hương và sự bắt đầu của Fukuzawa, anh ấy đã cương cứng hoàn toàn vào thời điểm anh ấy mở hộp và chuẩn bị sẵn một chiếc bao cao su.

Anh không lãng phí thời gian trượt nó qua người mình và đâm vào bên trong cái lỗ nhỏ giọt trơn bóng của Mori.

Sức nóng của Mori giúp Fukuzawa dễ dàng hướng dương vật đang căng cứng của mình vào huyệt đạo ướt sũng của Mori.

Mori thở hổn hển và cào vào lưng Fukuzawa.

Fukuzawa bắt đầu đẩy, bắt đầu chậm và tăng dần tốc độ cho đến khi căn phòng tràn ngập âm thanh của làn da ẩm ướt và tiếng thút thít và rên rỉ của Mori khi anh ta yếu ớt bám lấy thân hình vạm vỡ của Fukuzawa.

"Uhnngh~ Nhgha~ Fuh~ Fuku~ ah~ Ah~! chết tiệt~ ah~" Mori thút thít khi cảm thấy qui đầu của Fukuzawa không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt của mình.

"mngh~ Cậu giỏi lắm đấy Ougai~" Fukuzawa càu nhàu.

"Ma~! Mngh~ Mark~! Đánh dấu tôi ~! Làm ơn~ ah~ hic- Làm ơn~ ngh~ ah!~" Mori cầu xin khi cảm thấy qui đầu của Fukuzawa bắt đầu lớn dần và khóa chặt họ lại với nhau.

"Cậu chắc chứ?~"

"Mng~! A~! Vâng ~! Làm ơn đi~! Đánh dấu~! Đánh dấu tôi!~" Mori cầu xin qua tiếng nức nở.

"Ừm...nếu mày muốn..." Fukuzawa cắn và đánh lên cổ Mori.

Mori rùng mình, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp khi Fukuzawa áp sát vào gã và nhe răng nanh trên chiếc cổ mềm mại của gã.

Mori hét lên một tiếng rên rỉ khi Fukuzawa cắn mạnh vào cổ gã, xuyên qua lớp da.

Mori đạt cực khoái từ vết cắn và siết chặt lấy Fukuzawa khiến anh ta rên rỉ và đẩy ra đẩy vào một cách yếu ớt khi anh ta giải phóng bên trong Mori.

Nước bọt lẫn qua vết cắn và Fukuzawa bỏ ra và bắt đầu liếm sạch vết thương.

Mori thở dài và ngã lưng vào gối trong ổ của mình, thở hổn hển.

Fukuzawa gục vào ngực Mori theo sau gã, hơi thở nặng nhọc nặng nề mơn man làn da lấp lánh đầy mồ hôi của Mori.

Mori mỉm cười nhẹ nhõm với ý nghĩ cuối cùng cũng có một người bạn đời và không bao giờ phải trải qua cảm giác trống rỗng đau đớn một mình nữa.

Mori luồn những ngón tay qua tóc Fukuzawa, nhẹ nhàng xoay những lọn tóc và cảm nhận cách nó khiến Fukuzawa thư giãn trên người anh.

Họ cứ như vậy gắn bó với nhau trong khoảng thời gian tưởng chừng như nhiều năm nhưng cũng chỉ là vài giây, bị mắc kẹt trong nghịch lý thời gian của chính họ.

Cuối cùng, dương vật của Fukuzawa đã co lại đủ để kéo ra nên anh từ từ đứng dậy và vứt bỏ chiếc bao cao su bẩn.

Cơ thể Mori thả lỏng trên giường, hoàn toàn thoát khỏi cái nóng khiến gã thao thức cả đêm.

Fukuzawa giúp Mori tắm rửa sạch sẽ một chút. (Và một chút ý tôi là anh ta đã xử lý cơ thể mềm nhũn đang ngủ của Mori để cố gắng làm sạch vết bẩn của anh ta ít nhất là phần nào).

Sau khi dọn dẹp xong, Fukuzawa quyết định có lẽ nên ở lại đề phòng Mori tỉnh dậy và cần anh.

Anh trèo vào ổ, kéo chăn đắp cho cả hai và nép vào người Mori.

Vòng tay nhẹ nhàng quanh người đàn ông đang ngủ, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

"Rintarou~ !" Elise gọi khi cô bé xông vào cửa và thấy Fukuzawa và Mori đang ôm nhau trong ổ của gã, đang ngủ yên bình.

"Elise ! Elise-chan, xin đừng đánh thức họ!" Chuuya chạy nhanh theo sau cô bé, một vệt dài những chiếc túi mua sắm trôi theo sau anh.

"Awww. Rintarou đang ngủ ! Ông ấy thật nhàm chán khi ngủ !" Elise bĩu môi đóng sầm cánh cửa sau lưng, khiến Chuuya phải lao tới để ngăn nó phát ra tiếng động. "Đi thôi, Chuuya-san !"

Chuuya thở dài, kiệt sức vì đã đi loanh quanh với cô bé cả ngày. Anh ấy nghĩ rằng có lẽ anh ấy có thể để cô ấy với Kouyou hoặc thậm chí là Higuchi trong ngày để anh ấy có thể làm việc nhưng anh ấy quyết định không muốn làm phiền họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net