2 | OOC đừng tìm tui, tui rất vui vẻ. jpg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thiên Miêu Miêu Tổ Hợp Xuất Đạo Liễu Mạ
(Hôm nay nhóm Miêu Miêu xuất đạo chưa?)

2 | OOC đừng tìm tui, tui rất vui vẻ. jpg

Tiết mục sẽ được trực tiếp, ở khi Nakahara Chūya phụng phịu bị Dazai Osamu kéo tới trước cửa xe RV, cậu bé hoàn toàn không biết đạn mạc đã lướt qua vô số dòng bình luận như đáng yêu, muốn rua.

Bé Chūya năm nay bảy tuổi chỉ có một suy nghĩ.

Dazai Osamu không hề lãng phí khuôn mặt như thiên sứ này tí nào, tiểu quỷ lòng dạ hiểm độc này hai mắt rưng rưng ủy khuất nói nếu Chūya không xuống, Mori tiên sinh nhất định sẽ cấm túc mình vì không tìm được Chūya, không chỉ không cho cậu ăn cua, thậm chí cả đệm chăn trong tiểu hắc ốc cũng không có.

Sau đó Chūya đáng chết mềm lòng.

Địa điểm ghi hình là một hòn đảo nhỏ hẻo lánh còn chưa khai phá, khi ba gia đình bọn họ tới đã có một gia đình tham gia tiết mục chờ sẵn ở đó.

Randou ôm Chūya vừa thấy người đàn ông cao kều đứng ở đó sắc mặt lập tức thay đổi.

"Verlaine?!"

Người đàn ông từng gương vỡ với Randou nay muốn dán gương lại nắm cậu bé bên cạnh phong độ phiên phiên bước tới, hoàn toàn làm lơ ánh mắt lạnh lẽo của Randou.

"Randou, đây là con gái của cậu à? Cô bé đáng yêu quá." Verlaine vừa mở miệng đã giẫm ngay vào bãi mìn của Nakahara Chūya.

"Chú nói ai là con gái hả!" Đôi mắt màu xanh da trời của Nakahara Chūya trợn tròn, bắt chước vẻ mặt của các chú hễ có rảnh liền biểu diễn 'siêu hung' muốn dọa mình hoặc giỡn với mình ở Port Mafia, nãi thanh nãi khí tự cho là hung ác.

"Cậu xem, con trai cậu đáng yêu như vậy lớn lên nhất định là một mỹ nhân, nếu bị người xa lạ nào đó bên ngoài gặm đi cũng không tốt lắm đâu."

Verlaine tỉnh rụi giữ chắc nụ cười thay đổi xưng hô, đồng thời khẽ đẩy cậu bé mình dắt lên trước.

"Đây là người thừa kế bên Nga, ở rể chỗ các cậu cũng coi như là môn đăng hộ đối." Từ khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nhặt được tiểu thiếu gia bị gia tộc nội đấu cuốn vào dẫn đến mất tích này xong, Verlaine vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh chỗ Randou lập tức dẫn người đi báo danh tham gia tiết mục kỳ này, dựa vào sắc đẹp của tiểu thiếu gia chinh phục ban xét duyệt của tổ tiết mục nửa đường chen ngang vào, "Fyodor Dostoyevsky, Randou gọi thằng bé Fyo là được rồi."

"Ý của vị tiên sinh này là?" Mori Ōgai đang quan sát cậu bé thân thể có vẻ không tốt, bị Verlaine đẩy ra.

Cậu bé trạc cỡ tuổi Nakahara Chūya chú ý thấy tầm mắt của ông, ngẩng đầu lên đáp lại ông bằng một nụ cười.

Ngay lập tức Mori Ōgai cảm thấy nụ cười này hình như có một xíu xiu quen mắt?

Ngẫm một hồi, ánh mắt ông bắn về phía Dazai Osamu đứng trước người Ozaki Kōyō.

"Không có ý gì cả, chính là muốn hỏi thử, Randou cậu xem con chúng ta đều đã đính hôn từ trong bụng mẹ, nếu không ngay ngày lành này thân càng thêm thân về sau chúng ta cùng nuôi nấng bọn họ nhé?"

"Chú ơi, nếu vậy chú tới chậm rồi." Dazai Osamu đát đát chạy tới ôm chân Randou, ánh mắt màu nâu hạt dẻ ngọt ngào y như caramel, "Chūya đã đính hôn từ trong bụng mẹ với cháu rồi, hơn nữa, hôn nhân của cha Randou và mẹ của Chūya mỹ mãn lắm, hoàn toàn không cần tình nhân cũ tám trăm năm trước đâu."

Nakahara Chūya mở miệng tính nói gì, lại bị ôm Randou mình xoa đầu một cái, miễn cưỡng nuốt câu Cá Thu Xanh cậu muốn ăn đòn hả lại.

Tay của ông chú trung niên khiêng camera có hơi run lên, mấy gia đình có sắc đẹp thần tiên là thế nào vậy? Đây là yêu hận tình thù của xã hội thượng lưu à?

Nói thật ông chú trung niên này than sớm quá rồi đó, gia đình thứ năm tham gia tiết mục đã tới.

Nakahara Chūya nhìn chằm chằm cậu bé tóc đen bị chú tóc đỏ dắt tay, chớp mắt hai cái, lại cúi đầu nhìn Dazai Osamu. Nếu không phải hiện tại cậu bị Randou ôm, có lẽ Chūya sẽ trực tiếp giơ tay lên nhéo mặt của Dazai và tiểu quỷ đối diện, xem mặt của ai là giả.

Màn ảnh của ông chú camera đảo qua đảo lại giữa cậu bé đeo khăn quàng cổ đỏ trong gia đình mới tới và Dazai Osamu đang ôm chân Randou, thành thật dùng hành động để tỏ rõ tám trăm chữ nghi hoặc trong lòng mình.

Cuối cùng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này là Dazai Osamu.

Dazai Osamu quệt mặt, khi ngẩng đầu lên biểu tình đã buồn bã như giây kế tiếp sẽ khóc ra.

"Mẹ, mẹ không yêu con nữa à? Mẹ có đứa bé khác ở bên ngoài, mẹ không cần con và ba nữa hả?"

Dazai Osamu chỉ vào cậu bé có mái tóc màu đen đôi mắt màu nâu hạt dẻ, quấn một cái khăn quàng cổ đỏ tướng mạo y hệt mình ở phía đối diện, ủy khuất khóc lóc với Ozaki Kōyō.

Có một nháy mắt, nét mặt của người đứng đầu tổ tình báo vẫn luôn ưu nhã khéo léo chưa từng thất lễ của Port Mafia –––– Ozaki Kōyō nứt ra.

Cũng là câu nói này, trực tiếp bật nổ đạn mạc.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net