Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Yokohama, cao ốc thuộc quản lí của Dazai Osamu, 5:00 pm.

Hoàng hôn.

Kumori ngồi trên ghế, đưa mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính. Đó là một sắc màu hoang dại đầy mỹ lệ. Nắng chiều đỏ chiếu rọi vào đôi mắt cùng màu của cô, như thể phản chiếu ra cả một thế giới xa xôi, nhất thời không phân biệt ra đâu là ánh nắng, đâu là màu đôi mắt.

Mái tóc màu đỏ rượu của cô rũ xuống vai, phủ qua xương quai xanh, thấp thoáng nổi bật trên nền da trắng quá mức.

Fushiki Kumori đứng dậy, dẫm chân trần trên nền nhà, lại gần tấm kính. Kính phản chiếu ảnh ngược của cô, Kumori vuốt ve một cách dịu dàng, rồi cô thở dài thườn thượt.

Người đẹp, cảnh đẹp, tất cả đều mang một ý vị buồn thảm làm lòng người nao nao.

Dazai Osamu đẩy cửa bước vào một cách yên lặng, mắt phải của hắn quấn băng trắng, trên người khoác áo gió đen, và đôi môi nở một nụ cười hiền dịu.

Hắn đi tới bên cạnh Fushiki Kumori, thản nhiên đưa tay ra ôm lấy bờ vai gầy yếu của người con gái này, khẽ cười:

"Kumori - chan, tôi đã trở về."

Fushiki Kumori nghiêng đầu dựa vào người Dazai, chóp mũi quanh quẩn vị thuốc men xen lẫn mùi hương của riêng hắn. Dazai Osamu trên tấm kính vẫn cười, đôi mắt ngập tràn ý cười dịu dàng và ôn hoà, ngọt ngào như một viên kẹo tẩm đường phèn đen. Nhưng mà cô biết rõ, đằng sau ý cười và ánh nhìn ấy là một đôi mắt lạnh như băng không có cảm tình.

Fushiki Kumori nói:

"Chào mừng anh trở về, Osamu."

02.

Cuộc sống như vậy đã bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Fushiki Kumori đã không muốn nhớ kĩ.

Toàn bộ thế giới của cô đã thay đổi khi gặp được người thiếu niên này, thiếu niên có bề ngoài như thiên thần thực chất lại là một con ác quỷ không hơn không kém.

Người bình thường như Fushiki Kumori làm sao có thể nhìn ra đâu là chân thật, đâu là giả dối chứ.

Cho nên từ đầu tới cuối, sự ôn hoà của hắn đều là giả dối hay thực lòng? Hiện tại có phải là thật không?

Nếu là giả...

03.

Năm mười sáu tuổi, Fushiki Kumori chuyển tới Yokohama học cấp ba. Ở đây, cô đã quen biết Dazai Osamu, sau đó cả hai trở thành người yêu của nhau.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi cô muốn chia tay.

Dazai Osamu lúc ấy như thể biến thành người khác, rõ ràng cười, nhưng lại làm người sởn gai ốc.

04.

"Chúng ta chia tay đi, Osamu."

Dazai Osamu ngẩn người, chớp chớp mắt: "Hả?"

Trên tay hắn vẫn cầm một bó hoa hồng, bởi vì cô nói muốn gặp hắn, cho nên Dazai đã nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình mà không hề chơi trò mèo vờn chuột, sau đó đích thân tới tiệm hoa chọn những bông tươi nhất, đỏ nhất để xứng đôi với bạn gái mình.

Nhưng hắn nghe được gì?

Dazai đưa bó hoa hắn đã tỉ mỉ chọn ra trước mắt, đánh giá. Hoa rất đẹp, rất thơm, toàn bộ đã nở rộ như thể cố bày ra vẻ đẹp hoàn mỹ nhất của nó. Trên cánh hoa thậm chí vẫn còn lấp lánh những giọt nước, theo động tác của hắn mà chảy dọc men theo bàn tay, thấm dần vào cổ áo.

"Sao lại muốn chia tay? Chán rồi à?" Dazai hỏi. Hắn biết rõ ở tuổi này, bọn học sinh chỉ yêu đương với những rung cảm nhất thời, thậm chí nó còn chẳng thể xưng là tình yêu. Chia tay là thường thức, nhưng ai bảo thường thức thì hắn phải tuân theo?

"Bởi vì..." Fushiki Kumori nghẹn lại.

"Bởi vì mẹ tôi cho em một triệu yên yêu cầu em rời khỏi tôi sao?" Hắn nói.

"Thôi đi Osamu bộ phim này quá nhàm chán---" Kumori ngừng lại, cô thở dài: "Chuyện cứ như vậy, chia tay đi."

Dazai Osamu cười tủm tỉm: "Không ~ muốn ~ nha!"

Sau đó ngay khi Fushiki Kumori xoay người đi, hắn nói: "Đừng hòng, Kumori - chan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net