Buổi Sáng - Đầu Trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Vậy nhé, ở nhà ngoan đấy." Chuuya xoa đầu Aoi chỉ mới cao đến đầu gối hắn. Dazai thấy vậy liền ngồi xổm xuống, vỗ lên vai cô bé.

"Nào nào, Aoi-chan có nhớ anh Dazai đã dặn gì không?" Hắn nói.

"Dạ." Aoi gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, đọc rõ: "Không được mở cửa ra ngoài, không được quên uống thuốc, không được bỏ bữa trưa."

"Đúng rồi!" Dazai cười rồi đi ra ngoài, Chuuya cũng nối bước theo sau. Aoi nhìn tấm lưng hai người họ, vẫy tay.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Aoi nhảy lên chiếc ghế sofa giữa phòng, bật tivi lên xem. Đây là nhà của Chuuya, anh ta đã đem cô về nuôi, còn Dazai chỉ đến đây khi hai người họ có nhiệm vụ chung và hầu như buổi sáng nào có mặt Dazai, cô luôn phải lặp đi lặp lại những điều đó.

Cô không biết Dazai có ý gì nhưng Chuuya nói rằng anh ta chỉ muốn tốt cho cô nên Aoi sẽ tuân theo những điều đó.

Chỗ này là ở tầng trên cao của một cao ốc, Aoi cũng không biết chính xác là tầng mấy nhưng mỗi khi nhìn ra cửa sổ, có thể ngắm được toàn cảnh Yokohama. Tạm thời cô suy đoán nó nằm đâu đó trong khoảng từ tầng 21 - 30.

Theo hướng từ ghế sofa cô đang ngồi, có thể nhìn thấy khu nhà bếp, Chuuya thường sẽ chuẩn bị trước cho cô. Nhưng thật lòng, Aoi không muốn ăn tí nào, dù màu sắc rất bình thường, đôi khi khá bắt mắt nhưng mùi vị của nó giống như miếng nùi giẻ dùng để lau bãi nôn vậy. Tuyệt nhiên Chuuya không bao giờ cho phép cô tự nấu đồ ăn. Đáng lí anh ta phải thấy vui mừng vì không cần phải sáng nào cũng dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho con nhóc ăn bám mình chứ?

Aoi đem khay cơm được Chuuya nấu đến chiếc bàn đối diện cái ghế thân yêu, ngồi ngoan ngoãn xúc từng muỗng lên ăn. Thật đấy, dù mười một tuổi rồi nhưng Aoi chỉ biết dùng muỗng, lúc đầu khi mới đến, cái muỗng cô còn làm rớt lên rớt xuống. May mà Chuuya là người kiên nhẫn. Phải cô là cô cho nhịn luôn.

"Èooo, vị dở kinh..." Aoi thì thầm, cô cảm giác nước lọc bây giờ còn có vị ngon hơn bữa ăn này.

Aoi lại lần mò vào bếp, sau mấy lần học đòi quan sát Chuuya pha cà phê thì cô cũng muốn thử. Do rượu thì Chuuya cấm nên chỉ còn cái này.

"Đầu tiên làm vầy... sau đó như thế này... Rồi thế này... Tiếp tục..."

"Phù phù!" Aoi thổi đi hơi nóng của cà phê, cô nhấp một miếng nhỏ...

"Ble!" Aoi muốn moi hết thứ vừa trôi xuống bao tử của mình. Lưỡi cô bây giờ đắng nghét. Chuuya có khẩu vị thật lạ.

Cà phê này có vị như nước bồn cầu vậy. Nhưng cô chưa bao giờ uống nước đó nhé. Aoi đọc lại chữ ghi trên gói cà phê cô vừa pha ban nãy.

"Cà phê chồn...? Là cái gì?"

Kệ đi, bữa sáng hôm nay là quá khủng khiếp rồi.

.

11 giờ rưỡi trưa.

Aoi nhìn vỉ thuốc trước mặt, trong lòng đang đấu tranh không ngừng.

Nên uống hay không uống?

Cô không biết vì sao bản thân phải kiêng cử uống thuốc đều đặn mỗi ngày nữa. Sau khi uống xong thì không nhớ gì, tỉnh dậy lại thấy đau nhức khắp người.

Aoi cũng nhận thấy dường như mỗi lần uống thuốc xong lại lớn bất thường. Cứ như thế, từ một đứa gầy nhom, gầy nhuộc. Aoi càng càng càng cao thêm, có da có thịt. Mỗi tuần Chuuya lại phải dẫn cô đi mua đồ vì mấy bộ cũ đã mặc chật.

Aoi cũng muốn biết, nếu không uống thuốc thì cô sẽ ra sao? Trước khi làm vậy, phải thủ tiêu đống thuốc này trước đã, nếu không Dazai sẽ kiểm tra và biết được chuyện này thì toi.

Cô dằm nhiễn đống thuốc ra, sau đó pha trộn với nước. Khuấy đều rồi dốc ngược đổ xuống bồn tắm. Cứ thế, kế hoạch không đô được hoàn thành.

Thường thì sau khi uống thuốc Aoi cảm thấy rất buồn ngủ. Cô nằm trên giường, nghĩ lại. Cơn mệt mỏi xâm lấn khắp người (là do không ăn được bữa sáng), Aoi nhắm mắt lại, dần thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net