Chương 37: Bước tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuuya đã không thể di chuyển kể từ khi Dazai rời bỏ anh. Anh thậm chí không thể đứng dậy, mỗi lần thử anh lại lập tức ngã xuống. Sau cuộc trò chuyện cuối cùng với [Tên], dù như thế nào thì anh cũng không mong cô sẽ đến giúp anh. Nếu không ai giúp anh, anh biết mình sẽ chết. Tuy nhiên, ngay cả như vậy  anh không thể không nghĩ rằng có lẽ anh chết là điều đúng đắn. Rốt cuộc, đó là lỗi của anh khi Akutagawa chết và do đó, đó là lỗi của anh mà [Tên] ghét anh. Anh không thể phủ nhận rằng nỗi đau anh phải gánh chịu đều là do anh. Mọi thứ đều là lỗi của anh.

Ngay khi anh đang từ bỏ hy vọng thì ai đó hét lớn tên anh, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Chuuya-san" Giọng nói quen thuộc gọi lớn.

"Gin...?" Chuuya lẩm bẩm khi cô đến gần anh.

"Tôi mừng vì mình đã đến kịp lúc..." Gin nói nhỏ khi cô nâng cánh tay của Chuuya vắt lên vai, đỡ anh đứng lên.

"Cô không nên lo lắng cho tôi, Gin. Không còn lý do nào để cô làm việc cho tôi nữa." Chuuya nói khi cô nâng anh lên.

"Tôi muốn làm việc với anh Chuuya-san, anh là người tốt duy nhất còn lại bây giờ." Gin nói nhỏ, cô đi qua đường, mang theo Chuuya.

"Hah, tôi đâu phải là người tốt. Cô chỉ nên làm việc cùng Tachihara hoặc Atsushi, họ tốt hơn nhiều." Chuuya nói khiến Gin bước đi một cách hơi căng thẳng.

"...Nói về họ - cô có biết giờ họ như thế nào không?" Chuuya nhận thấy phản ứng của Gin, anh tiếp tục.

".... Chúng ta sắp đến căn hộ của anh rồi, tôi sẽ nói khi ta vào trong." Gin lẩm bẩm đáp lại, đến gần với căn hộ của Chuuya.

Chuuya thò tay vào túi để rút chìa khóa ra. Anh rất mừng vì nó vẫn ở đó, nếu không, sẽ khó mà có thể vào căn hộ của anh. Gin lấy chìa khóa từ tay Chuuya và mở cửa, bước vào trong và nhẹ nhàng đặt Chuuya xuống chiếc ghế dài.

"Tôi sẽ rửa sạch vết thương cho anh nhưng tôi-" Gin bắt đầu.

"Không, được rồi - tôi sẽ ổn thôi." Chuuya ngắt lời, thay đổi vị trí của mình một chút để dựa vào thành của chiếc ghế. "Tôi xin lỗi vì đã hỏi trong tình hình này, nhưng cô có thể giải thích mọi thứ không?" Rồi anh thều thào.

Gin hơi quay mặt đi sau đó di chuyển đến chiếc ghế nhỏ hơn và ngồi xuống đó. "Ờ." Cô nói. "Tôi và Tachihara đã đi điều tra căn hộ của Dazai như anh đã yêu cầu. Chúng tôi thấy rằng [Tên] không có ở đó nên chúng tôi đã cố gắng liên lạc lại với anh càng sớm càng tốt. Thấy anh không trả lời, chúng tôi quyết định đi tìm cô ấy. Đúng như những gì anh nghi ngờ, cô ấy đã được Atsushi giải cứu. Chúng tôi theo đến căn hộ của cậu ấy, tôi ở bên ngoài để canh chừng trong khi Tachihara đi vào trong." Cô dừng lại một chút. "Tuy nhiên, khi chúng tôi đến nơi, Dazai đã ở đó. Tachihara đi vào nhưng không tìm thấy cô ấy, chỉ có Dazai và Atsushi. Tachihara trốn đi và cả hai chúng tôi đã chứng kiến Dazai đâm Atsushi."

"Dazai đâm Atsushi?" Chuuya lặp lại để xác nhận. "Atsushi là một người tốt bụng, ngay cả vậy Dazai cũng không-"

"Anh ta đã làm vậy. Sau đó, anh ấy phát hiện ra Tachihara, và nói điều gì đó về việc cậu ta ở đó thuận lợi như thế nào - sau đó không một lời nói trước mà đâm cậu ấy một nhát. Tôi ở bên ngoài, anh ấy đã không nhìn thấy tôi. Tôi đã rời đi ngay để tìm anh- tôi xin lỗi tôi không thể giúp họ-" Gin lẩm bẩm.

"Đừng xin lỗi Gin." Chuuya lầm vầm. "Tôi biết Dazai là người như thế....nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng hắn ta sẽ sa đọa đến mức đó. Atsushi không đáng phải chết, Atsushi luôn là người vô tội-"

"Atsushi là người tốt. Cậu ấy là người duy nhất giữ anh trai tôi tỉnh táo. Tôi nghĩ, cùng nhau họ có thể làm được những điều tuyệt vời." Gin nói.

"Về anh trai của cô, tôi-"

"Đó không phải là lỗi của anh, đừng cứ mãi đổ lỗi cho mình như thế." Gin ngắt lời. "Mọi thứ đều là lỗi của Dazai, anh ta thao túng mọi thứ."

"Cô nói đúng." Chuuya trả lời. "Cảm ơn Gin. Tôi sẽ làm gì đó với việc này- Tôi cần giúp [Tên], nếu cô ấy vẫn ở bên Dazai, thì-"

"Tôi sẽ giúp anh Chuuya-san. Chúng ta sẽ giúp cô ấy." Gin nói với một nụ cười kèm theo.

"Cô có thể bình tĩnh như vậy hay thật." Chuuya nhận xét. "Nhưng đúng, chúng ta sẽ giúp cô ấy. Cứ để tôi một mình không sao đâu, cô có thể quay lại nơi Dazai đang ở và kiểm tra hắn ta không - tôi sẽ hành động một khi hắn có động thái lạ."

Gin gật đầu. "Anh có muốn tôi giúp anh chữa trị vết thương không?" Cô hỏi.

"Không, tôi sẽ ổn thôi." Chuuya trả lời, ngồi dậy dựa vào lưng ghế.

"Tôi sẽ đi ngay Chuuya-san." Gin nói cùng một cái gật đầu kèm theo, rồi rời khỏi căn hộ, nhẹ nhàng đóng cánh cửa đằng sau lại.

Khi Gin đi rồi, Chuuya thở dài. Anh không thể tin rằng mình đã để [Tên] vào vị trí dễ gặp nguy hiểm như vậy với Dazai. Anh cần phải đưa cô ra khỏi hắn ta càng sớm càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net