Chương 43: Uống và ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thứ luôn thành công trong việc khiến Chuuya thư giãn đó là rượu. Dù ghét phải thừa nhận điều đó nhưng, Chuuya cũng hiểu rõ tửu lượng của bản thân mình thấp đến mức nào, nếu anh cảm thấy căng thẳng, anh chỉ cần uống một ly rượu và sẽ cảm thấy mọi thứ tốt hơn. Tuy nhiên, anh không phải là một tên ngốc, và cũng không hẳn là người nghiện rượu - anh nhận thức rõ rằng uống rượu sẽ không giải quyết được vấn đề của mình, chỉ là đặt chúng ở 'chế độ chờ' cho đến khi anh tỉnh táo trở lại. Dù vậy, anh vẫn khao khát được giải toả căng thẳng của mình, anh thực sự cần được nghỉ ngơi - anh không thể đối phó với nó nữa.

[Tên] biết điều này, tất nhiên là cô ấy biết, cô ấy hiểu Chuuya hơn bất kì ai - cô ấy đã phần nào thuyết phục anh uống rượu. Thật ra thì anh cũng không cần phải được thuyết phục quá nhiều, nhưng theo một lý nào đó anh có chút sợ hãi. Anh biết rằng [Tên] cũng dễ say như anh vậy. Nếu cả hai người họ đều say thì không thể ngờ tới chuyện gì sẽ xảy ra. Bên cạnh đó, nếu Dazai đột ngột xuất hiện tấn công họ trong lúc họ đang say thì Chuuya khó mà có thể bảo vệ [Tên] hay ngay cả chính bản thân anh.

Cuối cùng thì anh quyết định sẽ không bận tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Lúc này anh chẳng còn quan tâm sự sống của mình sẽ ra sao nữa- thứ duy nhất anh để tâm đó là [Tên], miễn là có thể giữ cô ấy được an toàn anh có thể bất chấp mọi thứ. Và nếu như anh chẳng thể làm điều đó, có lẽ anh sẽ tự kết liễu mình, sẽ chẳng còn thứ gì khiến anh lưu luyến cuộc sống này cả.

Sẽ chẳng có cách nào để bảo vệ [Tên] mà không phải phạm tội. Tội lỗi ở đây anh muốn nhắc đến đó là giết người - cách duy nhất để ngăn chặn Dazai đó là giết hắn. Chuuya không muốn trở thành một kẻ sát nhân, đặc biệt là để giết người đàn ông mà [Tên] yêu. Tuy nhiên, nếu anh thực sự muốn bảo vệ cô ấy, anh phải trở nên ích kỷ.

Chuuya chẳng chút nghi ngại, hoặc là chỉ là do anh nghĩ vậy. Anh biết rằng một ngày nào đó anh sẽ chết dưới tay Dazai, đó là điều khó tránh khỏi- chẳng có gì có thể thay đổi sự thật rằng: Anh chẳng thể giết Dazai. Anh mừng rằng ít nhất mình cũng đã bảo vệ người con gái ấy bằng tất cả khả năng của mình, và ở bên cô như một người bạn ngang hàng không hơn không kém. Việc được uống rượu cùng cô ấy sau một quãng thời gian dài cũng đã giúp anh trở nên phấn chấn hơn phần nào.

Chuuya tiến tới chiếc bàn, và đặt hai ly rượu trên đó. Anh ngồi đối diện với [Tên], nở một nụ cười chớp nhoáng rồi lại chợt nhận ra mình chẳng có lý do gì để cười cả.

"Chuuya, tôi có một điều muốn hỏi, hãy trả lời tôi một cách thật lòng." Cô nói, đưa tay về phía trước để cầm lên một ly rượu, đưa nó gần về phía mình.

"Dĩ nhiên rồi." Chuuya nói, nhấp một ngụm rượu và chờ đợi câu hỏi.

"Tất cả là do tôi mới khiến cho Mafia Cảng và cơ quan Thám Tử giải thể phải không?" Cô nói khẽ.

"Không đâu. Nếu ngày ấy Dazai không đưa nhưng ý niệm đó vào đầu em, sẽ chẳng ai phải hứng chịu những thứ đang diễn ra. Em đã sẽ chẳng rời Mafia Cảng ngay từ đầu nếu không phải vì hắn ta." Chuuya thì thầm.

"Ngay cả như nếu đó là sự thật, thì mọi thứ vẫn sẽ tốt hơn nếu tôi không gia nhập Mafia Cảng. Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như tôi chẳng bỏ đi. Nếu như tôi chẳng rời đi thì mọi thứ đã không sai lệch như bây giờ." Cô nói nhỏ cùng lúc nhấp một ngụm rượu.

"Đừng nói như vậy- Tôi rất vui vì có em còn sống, cả những người khác nữa. Tôi muốn em tiếp tục sốn-" Chuuya nói khẽ sau đó liền nhanh chóng đổi chủ đề. "Dù thế nào đi nữa, em chẳng có lỗi gì cả. Dù sao thì họ vẫn sẽ chết vì Akutagawa và Atsushi. Hai người họ đã hợp tác với nhau lâu hơn chúng ta nghĩ."

"Bao lâu cơ?" Cô thắc mắc.

"Họ bắt đầu gặp gỡ nhau chỉ sau một tuần Dazai nhận Atsushi làm cấp dưới của mình." Chuuya nói. "Lúc đó em vẫn còn là thành viên của Mafia Cảng."

"Vậy là đã rất lâu rồi..." cô lẩm bẩm. "...tội nghiệp Atsushi."

"Tôi thực sự rất để tâm đến Atsushi. Những lần gặp mặt cậu ta rất ngắn ngủi, nhưng đó là người thuần khiết nhất mà tôi từng gặp. Cậu ta thật sự tin vào việc mình làm là đúng - Giá như tôi hay ai đó có thể cứu cậu ta. Cậu ta có thể thật sự giúp ích được gì đó cho cái thế giới hỗn độn kinh tởm này-" Chuuya nói, có chút căng thẳng dồn nén trong đó.

"Anh đã không giết cậu ấy. Lần này tôi chắc chắn tin anh, Chuuya. Cái chết của cậu ấy hoàn toàn không liên quan gì đến anh." Cô đáp lại, cúi người sát với Chuuya.

Có chút bất ngờ thoáng qua trong đôi mắt của Chuuya. "E-em tin sao?" Anh mấp máy.

"Tôi tin vậy. Xin lỗi vì lúc trước tôi đã không tin tưởng anh." [Tên] nói.

"U-uh- tôi, um, cảm ơn em- [Tên]..." Chuuya lắp bắp, một nét ửng hồng hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy, sau đó anh liền gục đầu xuống bàn.

"C-Chuuya?" Cô lo lắng hỏi. "Anh không sao chứ?"

"...ừm." Chuuya đáp lại nhỏ nhẹ như một lời thì thầm. "Tôi không xứng với em, [Tên]..."

"Đừng nói như vậy! Tôi mới không xứng với anh- Anh đã phải gánh chịu quá nhiều thứ, tôi thậm chí chưa từng trả ơn anh cái gì, chưa từng-" cô nói.

"Tôi không quan tâm điều đó. Tôi chưa bao giờ quan tâm. Em đang trả ơn tôi ngay lúc này đây, như vậy là quá đủ rồi..." Chuuya nói, bằng một giọng nhỏ nhẹ đến mức như chỉ đủ cho mình anh nghe.

"...anh ngủ rồi sao?" [Tên] hỏi, khẽ đưa tay đặt lên đầu Chuuya.

"...à- không..." Chuuya lẩm bẩm. "Còn nhớ... hai năm trước, em ngủ trong lòng tôi..."

"Anh có muốn-?" Cô nói.

"Không- không... Không hề, ý tôi không phải vậy..." Chuuya thều thào. "Tôi kiệt sức rồi, xin lỗi... Có lẽ tôi nên ngủ một chút... tôi sẽ ngủ trên ghế... em có thể dùng giường của tôi..."

"Anh chắc chứ? Tôi không ngại ngủ chun-" Cô mở lời.

"Không!... Không, tôi không thể - tôi thực sự không thể..." Chuuya lẩm bẩm, đứng dậy chao đảo thiếu điều thì vấp ngã khi tiến về phía chiếc ghế sofa.

"...được rồi." Cô khẽ đáp lại. "Nếu anh thấy lạnh hoặc có chuyện gì muốn nói, bất cứ thứ gì... tôi thực sẽ không thấy phiền..."

Chuuya không đáp lại mà chỉ thả người xuống chiếc ghế sofa. Anh nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, chờ cho đến khi [Tên] rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net