Chương 32. Một thám tử khác (Ngày 4: Thứ Tư) (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các học sinh nhìn xung quanh, ánh mắt đầy tò mò khi họ đợi tàu đến ở sân ga tàu điện ngầm. Thật không may vì đó là ngày làm việc và họ đến đúng giờ cao điểm nên nơi này đã chật cứng.

Rất may, Mafia Cảng đã xem xét tình huống đó và sắp xếp một khoang riêng ở cuối tàu dành riêng cho họ.

Các thiếu niên đứng hoặc ngồi trong tàu, nhìn xung quanh nhưng nhanh chóng trở nên buồn chán và thấy sự im lặng có chút gì đó khó xử. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi một trong số họ lên tiếng, và Uraraka quyết định đi trước.

"Tanizaki-san."

Tanizaki nhìn lên từ chỗ anh đang ngồi và nghịch điện thoại.

"Công ty thám tử kia như thế nào ạ? Có lớn như Công ty Thám tử Vũ trang không ạ? "

"Không, nơi đó chỉ do một người điều hành," Tanizaki trả lời.

"Anh ấy là người như thế nào ạ?" Ashido tò mò hỏi.

"Anh ta -" Tanizaki dừng lại, đột nhiên trông như thể sắp nôn ra.

"Anh ổn chứ?" Kirishima thò tay vào túi để đưa chai nước cho cậu.

"Tôi ổn, cảm ơn." Tanizaki lịch sự từ chối lời đề nghị của cậu trai tóc đỏ. "Chỉ là... một số chuyện đã xảy ra lúc lần đầu tôi gặp anh ta."

"Anh ấy đã làm gì thế ạ?" Kaminari hỏi, không thể che giấu sự tò mò của mình.

"Ugh... Tôi không muốn nói," Tanizaki lẩm bẩm, mặt tái xanh khi nhớ lại điều đó. Thấy vậy, tất cả đều bỏ chủ đề, biết rõ hơn là không nên tiếp tục tọc mạch.

"Vì mọi người sẽ ở lại với chúng tôi ... mọi người nên biết rằng từ giờ trở đi sẽ phải tuân theo kế hoạch của Mafia Cảng. Mọi người sẽ gặp nhiều tình huống nguy hiểm hơn như ngày hôm qua ".

"Nhưng chúng ta sẽ được trị thương phải không?" Sato chỉ ra.

"Với sức mạnh của Yosano-san, chúng ta sẽ không có vấn đề gì!" Hagakure hoan hô.

"... Mọi người rất lạc quan nhỉ," Tanizaki nói với vẻ ngạc nhiên nhẹ. Cậu nhìn xung quanh các thiếu niên và thu mình lại một chút khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Aizawa. "À... tôi cho rằng đó là một điều tốt."

"Tanizaki-san," Midoriya lên tiếng, thu hút sự chú ý của cậu trai lớn hơn. "Khi Chủ tịch Công ty Thám tử Vũ trang bị tấn công bởi sức mạnh ăn thịt người... tại sao mọi người lại chọn truy lùng Điều hành viên của Mafia Cảng?"

Điều đó đã thu hút sự chú ý của các học sinh còn lại. Họ vẫn còn rất nhiều câu hỏi về điều đó.

"Mọi người đã được kể rồi còn gì?" Tanizaki cau mày. "Chúng tôi phải làm gì khác?"

"Nhưng không phải cái đó sẽ nằm trong mục đích của kẻ địch sao ạ?" Kirishima chỉ ra.

"Chẳng lẽ chúng tôi không biết điều đó chắc?" Tanizaki nheo mắt về phía cậu trai tóc đỏ kia, có vẻ rất khó chịu trước lời nhận xét của cậu ta. "Vậy để tôi hỏi. Làm thế nào mà cậu có kế hoạch tìm kiếm một tên mà không biết hắn trông như thế nào hoặc ở đâu? "

"Nhưng ta có nhiều thời gian mà, phải không?" Yaoyorozu hỏi. "Yokohama được bao bọc như thế, mọi người có thể dễ dàng ..."

" Dễ dàng? "Tanizaki nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hoài nghi trước khi gục đầu vào tay phải. Lòng bàn tay của cậu trải rộng trên khuôn mặt, hoàn toàn che giấu cảm xúc hiện tại của mình. "Aaah, tôi hiểu rồi... vậy đây là lý do tại sao..."

Mọi người nhìn chằm chằm vào Tanizaki, không biết mình có nên nói gì hay không.

"Mọi người có thực sự nghĩ rằng sẽ dễ dàng tìm thấy ai đó trong vòng bốn mươi tám giờ không?"

"Vâng," Iida trả lời chắc chắn. "Nếu cố gắng—"

"Cố gắng?" Tanizaki rút đầu ra khỏi tay và nhìn về phía học sinh. "Mạng sống của Thống đốc chúng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, cố gắng thôi vẫn chưa đủ! Chỉ cần sức mạnh là có thể có tác dụng trong thế giới của mọi người, nhưng những thứ như thế không có nghĩa là tất cả ở Yokohama!"

"Anh đang cố nói điều gì vậy?!" Bakugou gầm gừ. Cậu sẽ không im lặng nếu cậu trai lớn hơn bắt đầu xúc phạm họ.

Thay vì lùi lại, Tanizaki đứng dậy và nhìn ánh mắt của Bakugou.

Và nếu xét về người chiến thắng khi trở thành người đáng sợ nhất trong cuộc thi này, thì Tanizaki đã vượt xa Bakugou. Lúc này, anh ta trông rất khác một người nhu mì lúc trước.

Nếu Midoriya phải tìm cách diễn tả cảm giác mà Tanizaki đang mang lại lúc này, thì điều đó cũng tương tự như Yosano khi cô bước ra khỏi xe đêm qua.

"Nhóc không biết gì cả! Đừng nói như thể đó là một điều gì đó dễ dàng! Nhóc nghĩ rằng chúng tôi không biết chúng tôi đang bị gài bẫy? Chúng tôi có lựa chọn nào khác sao?! Tôi không quan tâm mình phải giết ai miễn là cứu được Thống đốc! "

Câu nói cuối cùng đó khiến họ bàng hoàng. Họ tròn xoe mắt nhìn cậu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Ngay cả Aizawa, người đã im lặng suốt thời gian qua, cũng cau mày.

Sau một lúc im lặng và thấy không đứa nào có ý định lên tiếng, Tanizaki ngồi lại chỗ của mình và rút điện thoại ra.

Không ai nói chuyện trong suốt quãng đường còn lại.

Cuộc hành trình của họ mất khoảng một giờ. Khi họ ra khỏi tàu điện ngầm, Tanizaki trông không còn tức giận nữa. Nhưng dù vậy, không ai trong số họ lên tiếng. Những lời cuối cùng của cậu vẫn vang lên rõ ràng trong đầu họ, khiến họ phải duy trì khoảng cách giữa họ và cậu trai lớn hơn.

"Từ đây trở đi, mọi người đừng nói gì hết." Tanizaki đột nhiên nói, quay sang nhóm. "Và đi lại gần phía sau tôi."

"Tại sao ạ?" Tokoyami hỏi, cảm thấy căng thẳng tràn ra từ vị thám tử.

"Tôi sẽ kích hoạt Dị năng của mình để khiến cho tất cả chúng ta trở nên vô hình."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Aizawa cau mày. Có vẻ như cậu ta đang ngụ ý họ lẻn vào công ty thám tử khác.

"Nếu chúng ta bị chú ý, thì sẽ bị mấy tên bắn tỉa nhắm."

"Bắn tỉa á?!" Aoyama gằn giọng.

"Kích hoạt năng lực..."

"Chờ đã-!"

"Mong Manh Hoa Tuyết!"

Các học sinh nhìn xung quanh khi ánh sáng xanh quen thuộc bao quanh họ với những hạt ánh sáng nhẹ nhàng bay xuống từ bầu trời.

"Hiện tại chúng ta đang ... vô hình sao?" Uraraka nhìn xuống bàn tay và cơ thể của mình, sau đó nhìn đến các bạn cùng lớp. Dường như không có bất kỳ sự khác biệt nào.

"Ừ... bám sát vào tôi. Cẩn thận tránh va vào bất kỳ người nào trên đường, vì không ai có thể nhìn thấy chúng ta."

Sau đó, Tanizaki đi cùng Lớp 1-A và giáo viên chủ nhiệm của họ ở ngay sau cậu. May mắn thay, đường phố ở khu vực này ít đông đúc hơn các đường phố gần Công ty Thám tử Vũ trang. Họ càng đi xa, càng ít người.

Trong khi đi theo Tanizaki, bọn trẻ dành phần lớn thời gian quan sát xung quanh, cố gắng tìm những tay súng bắn tỉa mà cậu trai kia đã cảnh báo. Dù muốn hỏi thêm nhiều câu hỏi nữa, Tanizaki đã bảo họ không được nói nên họ chỉ có thể im lặng.

"Chúng tôi ở đây," Tanizaki nói nhỏ trong hơi thở.

Họ nhìn lên và tất cả đều bị sốc bởi tòa nhà mà công ty thám tử khác được cho là ở đó.

Xuống cấp là cách nói chính xác để mô tả tòa nhà này.

Nếu Tanizaki không đưa họ đến đây, họ sẽ nghĩ rằng đó là một tòa nhà trống đang chờ phá dỡ. Các bức tường trông cực kỳ đáng lo ngại và một số cửa sổ thậm chí còn bị nứt.

Tanizaki nắm lấy tay nắm cửa trước và kéo nó ra. Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, mọi người nhìn thấy hình ảnh chồng chéo của hai cánh cửa giống hệt nhau - một cánh cửa đang được mở bởi Tanizaki, cánh cửa còn lại đóng và chặn đường đi của họ. Trong một tia sáng xanh le lói, cánh cửa vẫn đóng chặt biến mất.

"Nào!" Tanizaki vẫy tay, ra hiệu cho họ vào.

Các học sinh đã làm như đã nói, nhưng Aizawa vẫn đứng yên. Dù không thể hiện ra trên khuôn mặt nhưng anh vẫn bị sốc trước những gì mình đã thấy. Cậu bé đã tạo ra một hình ảnh giả về cánh cửa cho thấy nó đang đóng trong khi cánh cửa thật đã mở.

Đối với bất kỳ ai đi ngang qua, Aizawa chắc chắn rằng tất cả những gì họ sẽ thấy là một tòa nhà bình thường không có bất cứ điều gì xảy ra. Từ thực tế là họ phải tránh bị nhìn thấy khi đi vào tòa nhà này có nghĩa là những tay súng bắn tỉa mà cậu bé được đề cập đang canh gác tòa nhà này.

Aizawa đã biết sức mạnh tạo ảo ảnh của cậu trai này mạnh đến mức nào — hoặc anh nghĩ vậy.

Điều này ... mọi thứ đang diễn ra trước mắt anh đã hoàn toàn lật đổ định nghĩa về sức mạnh . Nó không còn là thứ có thể được mô tả bằng những từ đơn giản nữa. Nếu có những tay súng bắn tỉa vây quanh tòa nhà này và theo dõi nó, thì cửa trước chắc chắn sẽ là thứ mà chúng để mắt tới.

Để tái tạo hoàn toàn hình ảnh của cánh cửa đến từng chi tiết tốt nhất để ngay cả những người nhìn chằm chằm vào nó cũng không nhận ra rằng cánh cửa là giả ... đó không còn là chuyện đơn giản của ảo ảnh nữa.

Aizawa đi về phía trước khi nhìn thấy những học sinh cuối cùng của mình đang đi vào trong.

Con rồng khổng lồ đã chiếm toàn bộ thành phố.

Lực hấp dẫn có thể nâng cả một tòa nhà chọc trời.

Ảo ảnh mà ngay cả các chuyên gia không thể phân biệt thực và ảo.

Khả năng trị thương có thể cung cấp khả năng phục hồi tức thì mà không có bất kỳ nhược điểm nào.

Chính xác thì có bao nhiêu con quái vật như thế này đang sống ở Yokohama?

Nếu những kẻ này trở thành kẻ thù của họ ... liệu Nhật Bản có cơ hội không?

Sau khi họ bước qua cửa, Tanizaki dẫn họ lên một đoạn cầu thang ngắn để đến phía sau của tòa nhà và dừng lại trước một cặp cửa gỗ với tấm biển bên cạnh ghi rằng, Trụ sở Thám tử Ayatsuji .

"Ugh..." Tanizaki đứng sững trước cửa. Bất cứ ai cũng có thể nói rằng cậu ta đang đổ mồ hôi và quyết định xem có nên mở nó hay không.

"Anh đang làm gì thế?" Bakugou khịt mũi, nhưng Tanizaki hoặc không nghe thấy cậu hoặc chỉ quyết định phớt lờ cậu.

Hít một hơi thật sâu, Tanizaki ấn tay vào cặp cửa và đẩy . Giống như trước đó, tất cả đều nhìn thấy hình ảnh một dãy cửa đóng khác xuất hiện và biến mất trong tích tắc sau đó.

Họ hồi hộp nhìn chằm chằm vào các cánh cửa, nhìn khe hở giữa các cánh cửa ngày càng lớn với ánh sáng tràn ra.

Khi Tanizaki mở cửa hoàn toàn, các học sinh được chào đón bởi cảnh tượng một văn phòng được trang trí tinh xảo trông không có gì giống với vẻ ngoài xuống cấp. So với Công ty Thám tử Vũ trang trông giống như một văn phòng tiêu chuẩn, công ty thám tử này được bài trí cực kỳ tốt mang lại cảm giác cổ điển. Không gian văn phòng rộng lớn với sàn trải thảm đỏ và cửa sổ lớn đón ánh nắng ban mai mang hơi ấm vào phòng.

Khi họ nhìn vào bên trong, điều đầu tiên mà mọi ánh mắt họ đổ dồn vào là một người đàn ông tóc vàng đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ.

Người đàn ông trông rất trẻ - khoảng cuối hai mươi - đội một chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo một cặp kính râm. Anh ta đang cầm một tờ báo trên tay phải trong khi tay trái cầm một cái tẩu thuốc có khói bốc lên từ nó.

Anh ta thở ra một hơi khói và gõ cái tẩu của mình vào cái gạt tàn bằng thủy tinh.

"Mời vào." Anh đột ngột nói, khiến tất cả mọi người nhảy dựng lên - bao gồm cả Tanizaki.

"A-anh ấy có thể nhìn thấy chúng ta sao? - Ashido thì thầm

"Nhưng sức mạnh của Tanizaki-san vẫn còn hoạt động." Asui chỉ ra, ánh sáng màu xanh lá cây vẫn đang bao lấy họ.

"Nào, vào trong đi." Tanizaki vội vã dẫn họ vào. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Tanizaki ngừng kích hoạt Năng lực của mình và để lộ họ ra trước gã tóc vàng.

Người đàn ông chỉ ngước mắt lên nhìn họ trước khi đặt ống tẩu xuống. "À, Tanizaki-kun. Đã lâu rồi nhỉ. Tôi đã tự hỏi khi nào cậu quay lại để chúng ta có thể tiếp tục."

"Urk...!" Tanizaki vội vàng lùi lại vài bước và nấp sau đứa trẻ cao nhất lớp là Shouji.

"Đùa thôi," người đàn ông nói, giọng thờ ơ và đều. Khó ai có thể biết được anh ta đang nói đùa hay không.

"Sao anh biết chúng tôi ở đây?" Tanizaki thận trọng hỏi.

"Bởi vì chỉ còn nửa tiếng nữa là lũ chó bảo vệ đến. Nếu mấy người mà đến, thì sẽ là lúc này. " Anh gấp tờ báo lại, mắt uể oải quét qua đám trẻ trước khi đáp xuống Aizawa. Không nói lời nào, anh đưa một bàn tay ra, như thể đang chờ đợi một thứ gì đó được đưa cho anh.

Thấy vậy, Aizawa vừa đi về phía trước vừa lấy ra lá thư mà Fukuzawa đã đưa cho họ. "Tôi là Aizawa Shouta, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-A của trường trung học UA. Chúng tôi được yêu cầu đến văn phòng của anh và đưa cho anh bức thư này. "

"Tôi biết anh là ai," gã tóc vàng nói, nhận bức thư được đề nghị đưa cho anh ta. Anh lật bức thư xung quanh, nhìn một lượt vào con dấu sáp trước khi đôi lá thư.

"A-anh đang làm gì thế ?!" Iida hét lên, nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy và tiếp tục xé lá thư thành nhiều mảnh nhỏ hơn.

"Có ổn không khi không đọc nó ạ?" Yaoyorozu lo lắng hỏi.

"Có gì để đọc à?" Người đàn ông hỏi ngược lại, giọng nói vẫn không có chút cảm xúc nào. Anh vứt phần còn lại của bức thư lên bàn của mình. "Đó là một bức thư trắng."

"Gì ạ?" Midoriya ngạc nhiên nhìn bức thư. Cậu nhìn kỹ những mảnh giấy vụn và nhận ra rằng không có một chữ nào trên đó.

Tất cả đều là màu trắng.

Một bức thư trống, nhưng tại sao?

Aizawa quay lại nhìn Tanizaki đang luống cuống lắc đầu.

"Tôi không biết gì cả!" Cậu ta bắn tung tóe.

"Nhìn vào cậu ấy không có tác dụng gì đâu, Anh hùng." Người đàn ông tóc vàng hất mảnh giấy cuối cùng lên đống giấy mà anh ta tạo ra. "Người gửi bức thư này biết rằng tôi biết họ muốn tôi làm gì khi gặp mọi người và biết rằng tôi sẽ làm theo kế hoạch của họ. Trong trường hợp đó, viết ra thì được cái gì không?"

"Chờ đã, vậy anh biết chúng em sẽ đến và chúng em là ai ạ?" Kirishima hỏi.

"Không khó để đoán." Người đàn ông nhặt tẩu thuốc của mình. "Khi Trận chiến Tuyển cử bắt đầu, việc mấy người đến Yokohama là điều tự nhiên."

"Anh đang nói về cái gì vậy?" Aizawa hỏi, mắt nheo lại.

"Mấy người có thực sự nghĩ chỉ là trùng hợp khi đến Yokohama vào thời điểm như thế này sao?" Người đàn ông bình tĩnh nhìn về phía họ. "Sự sụp đổ của Anh hùng số 1 và All For One. Liên minh Tội phạm. Trận chiến Tuyển cử. Việc mấy người đến thành phố này đã được lên kế hoạch từ rất lâu".

Ánh mắt của người đàn ông chuyển hướng và Midoriya sững người khi mắt họ chạm nhau. "Chào mừng đến với Yokohama, thế hệ thứ chín."

Midoriya cảm thấy toàn bộ máu chảy ra khỏi cơ thể mình. Trong khi các bạn cùng lớp không biết người đàn ông đang nói về điều gì, thì một mình cậu ấy hiểu được ý nghĩa đằng sau bốn từ đó.

Thế hệ thứ chín.

Không có gì nhầm lẫn... người đàn ông này biết về sức mạnh của mình! Không chỉ cậu, mà còn All Might!

Nhưng bằng cách nào?

Làm sao một người nào đó ở Yokohama biết về One for All ?!

"Nhưng ... em nghĩ hiệu trưởng Nedzu đã lên kế hoạch cho chuyến đi này cho chúng em. Tất cả những thứ đó có liên quan gì? " Kirishima hỏi.

"Tôi chắc rằng hiệu trưởng của cậu cũng tin rằng ông ấy đã lên kế hoạch cho việc này, chứ không phải ngược lại," gã tóc vàng nói với giọng gần như mỉa mai. "Và cách duy nhất để thế giới của mấy người cảm thấy an toàn khi để mấy nhóc vào một thành phố đầy rẫy tội phạm là Mafia Cảng đảm bảo sự an toàn cho những Anh hùng trẻ tuổi trong tương lai. Tuy nhiên, nếu chúng hứa như vậy mà không kèm theo một điều kiện nào đó, thì điều đó sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ. "Anh nhìn sang bọn trẻ, phớt lờ ánh nhìn đen kịt của giáo viên.

"Vì vậy, thỏa thuận của mấy người phải là thế này: miễn là không sử dụng Quirks của mình trong Yokohama, sự an toàn của mấy nhóc sẽ được đảm bảo."

Nếu như trước đây bọn trẻ còn ngạc nhiên thì những gì gã tóc vàng nói đã khiến tất cả bình tĩnh trở lại. Lý do rất đơn giản. Không có cách nào để bất cứ ai có thể đưa ra một dự đoán chính xác như vậy, hoặc có thể dự đoán tương lai như chàng trai tóc vàng đã làm.

Điều này chỉ có thể có nghĩa là ...

"Anh đã nghe tất cả những điều này từ Mafia Cảng, phải không ạ?" Hagakure nói với vẻ chắc chắn.

"Đúng rồi! Đừng làm bọn em sợ hãi như thế! " Aoyama nói trong khi tạo dáng.

Các học sinh khác cũng tham gia, tất cả đều đồng ý rằng đây là tất cả đều được dàn dựng. Mafia Cảng hẳn đã nói với người đàn ông này mọi thứ về họ. Cách duy nhất mà người đàn ông này có thể biết là liệu anh ta có đủ khả năng để nhìn thấy tương lai mà họ chắc chắn rằng anh ta không. Nếu anh ta có sức mạnh như vậy, tại sao anh ta không chỉ nói ra thay vì giả vờ đoán mọi thứ?

Thực tế là bức thư mà họ chuyển đến để trống chứng tỏ rằng Mafia Cảng đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này. Về việc tại sao Mafia Cảng lại làm chuyện vô nghĩa như vậy, chẳng ai thèm nghĩ tới vì họ không nghĩ ra được lý lẽ nào hay ho hơn.

Midoriya cũng nghĩ như vậy, đoán rằng Mafia Cảng hẳn là đã nói với thám tử này về One For All. Nếu họ không được giao nhiệm vụ, cậu sẽ đưa tất cả trở lại Công ty Thám tử Vũ trang để thông báo cho người cố vấn của mình về việc này.

Làm thế nào mà Mafia Cảng biết về One For All?

Có liên quan gì đến All for One không?

Không ai thấy Midoriya đã giấu miệng sau bàn tay của mình như thế nào và bắt đầu một chuỗi những lời lẩm bẩm không mạch lạc.

Đứng ở phía trước, Aizawa ít nhiều cũng có chung ý tưởng với các học trò của mình. Đây chỉ có thể là một trong những kế hoạch của Mafia Cảng. Câu hỏi đặt ra là chúng cố gắng đạt được điều gì khi làm việc này?

Sự sụp đổ của All Might and All for One, cùng với Liên minh Tội phạm, có liên quan gì?

Ở thành phố này càng lâu, anh càng có nhiều câu hỏi, nhưng Aizawa không nói thành tiếng. Anh nghĩ chắc người đàn ông này sẽ nói với họ bất cứ điều gì. Aizawa không biết liệu người đàn ông này có phải là một phần của Mafia Cảng hay không, nhưng hiện tại, người đàn ông này đang làm việc với họ giống như Công ty Thám tử Vũ trang.

Người đàn ông không trả lời họ ngay lập tức. Anh ta nhấp một ngụm thuốc dài và từ từ thở ra một vệt khói.

Sau cả phút, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng. "Chán thật, não mấy đứa cứ như casu marzu ấy."

"Casu...marzu?" Uraraka bối rối vang lên. Các thiếu niên nhìn nhau, không ai trong số họ có bất kỳ ý tưởng nào về những gì người đàn ông đang nói.

Ở phía sau nhóm, Tanizaki rút điện thoại thông minh của mình ra. Cậu ấy gõ từ và cho bọn trẻ xem kết quả.

Một nửa khuôn mặt của họ tái xanh khi họ nhìn thấy casu marzu là gì và nó trông như thế nào.

"CÁI MẸ GÌ CƠ?! NÓ PHỦ ĐẦY GIÒI KÌA?!! " Bakugou bùng nổ với hơi nước bốc ra từ khuôn mặt cháy bừng của mình. "ANH ĐANG NÓI NÃO BỌN TÔI CHỈ CÓ GIÒI Á?!!"

"Tôi không thể tin sao chuyện này lại có thể. Ngay cả người giúp việc của tôi còn hơn mấy nhóc". Chàng trai tóc vàng tặc lưỡi và gõ mạnh chiếc tẩu của mình vào gạt tàn. "Có lẽ tôi nên huấn luyện cô ấy để không trở nên hoàn toàn tuyệt vọng như nhóc"

"Ừm ... Tôi nghĩ anh ta đang nói rằng não mọi người đang thối nát." Tanizaki giúp đỡ. "Casu marzu có nghĩa là pho mát thối ."

"THỐI?!"

"Cảm ơn, Tanizaki-kun." Chàng trai tóc vàng gật đầu về phía thám tử kia, người không cảm thấy mình được cảm ơn chút nào. Tanizaki có cảm giác rằng người đàn ông đã bao gồm cả cậu trong mấy lời xúc phạm đó. "Làm thế nào thế giới bên ngoài vẫn chưa bị chi phối là một điều kỳ diệu. Điều duy nhất tôi có thể nói là lũ Villian phải có milbenkase trong não."

Tất cả cùng một lúc, các học sinh và giáo viên của họ liếc nhìn Tanizaki đầy mong đợi.

Thả vai xuống, thành viên Công ty Thám tử Vũ trang gõ từ và quay điện thoại lại để cho họ xem.

"Cmn cái này không phải cùng một thứ à?" Bakugou cáu kỉnh khi nhìn thấy một hình ảnh ghê tởm khác về pho mát đầy bọ. "Vậy thì sao, anh đang nói rằng tất cả não của bọn tôi đều bị thối rữa? Là thế ấy hả?!"

"Nếu nhóc hiểu thế thì bên trong nhóc không còn thứ gì để mà thối rữa nữa. Xin chúc mừng."

"CHẾT ĐI!"

"Bakugou!" Kirishima và Sato vội vàng khống chế thủ khoa của lớp trước khi cậu làm bất cứ điều gì mà sau này họ sẽ hối hận.

"... Tôi nghĩ anh ấy đang nói não của lũ Villain bị nhiễm bọ ve. Milbenkase có nghĩa là pho mát mạt. "Tanizaki một lần nữa dịch cho họ.

Hoàn toàn không quan tâm đến những lời đe dọa về cái chết của Bakugou, vị thám tử đứng dậy và đi quanh bàn của mình.

"Dẫn đường đi, Tanizaki-kun."

"Huh?" Tanizaki trố mắt. "Tôi phải đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net