Yokohama và『 thư 』.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dazai: Bình thường.

"Nói": Nói chuyện.

"Nói": Nội dung phim.

[Dazai]: If tuyến.

Dazai: Nói về nhân vật trong phim.

------------------------------------------------------------

Khi tất cả ngồi xong, cuối cùng im lặng, màn hình bắt đầu sáng lên.

Dần dần, một dòng chữ hiện lên trước mặt mọi người.

〖 Thế giới S-004 〗

------------------------------------------------------------

Vạn vật có linh.

Điều đó ứng nghiệm cho mọi thứ.

Thế nên cây cối có linh hồn, động vật có linh hồn, con người cũng có linh hồn.

Điều đó, cũng khiến các thành thị có linh hồn.

Cuối cùng,『 thư 』cũng có linh hồn.

Màn hình dần hiện ra những chữ đó, đồng thời có một giọng máy móc tự thuật theo.

"Vạn vật có linh sao?"

Mori Ogai lẩm bẩm.

[Dazai] rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua [Atsushi].

Hóa ra là thế giới đó....

"Thành thị? Thế thì Yokohama cũng vậy sao?"

[Mori] tò mò.

So với cùng vị thể, với tư cách là Thủ lĩnh đã về hưu, [Mori] càng quan tâm hơn về Yokohama.

Cả hai Chuuya đồng thời nắm chặt tay.

Vạn vật có linh? Nếu vậy, hắn có phải....

"Nghe....nghe không hiểu...."

Atsushi và cả hai Kenji mắt quay vòng vòng nói.

[Atsushi] nghe cùng vị thể nói, đưa mắt nhìn qua.

Cái này là cùng vị thể của mình? Sao có vẻ ngốc ngốc vậy?

Fyodor càng chú ý câu cuối cùng.

『 Thư 』cũng có linh hồn?

Thật là có ý tứ đâu~.

Ango, cả hai Kunikida và [Gin] im lặng lấy giấy bút ra, ghi chép lại.

------------------------------------------------------------

Màn hình bắt đầu có hình ảnh.

Bắt đầu hiện lên là thế giới, sau đó hình ảnh nhanh chóng di chuyển nhanh vượt qua một lớp kết giới vô hình, phóng đại chỗ nào đó của thế giới.

Theo hình ảnh càng gần, cả hai Mori đầu tiên nhận ra đó là nơi nào.

"Yokohama?"

Tuy rằng cái này Yokohama không giống bây giờ nhưng với tư cách Yokohama khống, Mori hoàn toàn có thể xác nhận nơi đó là Yokohama.

Đồng thời cũng phát hiện một điều.

Yokohama đó chưa có phố Suribachi.

------------------------------------------------------------

Nhẹ xoay chuyển, màn ảnh lướt qua Yokohama, sau đó vượt qua thứ gì đó, hình ảnh bắt đầu vỡ vụn.

Những mảnh tan vỡ kia đều hóa màu trắng, giống như những mảnh giấy bay múa.

Một đôi tử kim sắc đôi mắt hiện lên.

Đôi mắt đó?!

Tất cả mọi người nhìn về phía cả hai người có đôi mắt giống trên màn hình.

Atsushi bối rối trước cái nhìn, lúc hoảng loạn theo bản năng nắm góc áo Dazai.

Dazai nhận ra cử động của Atsushi, nhẹ xoa đầu tiểu đồ đệ, cười nói.

"Sao sao, đừng chỉ nhìn tiểu đồ đệ của ta như vậy, có lẽ sẽ nhanh chóng chiếu ra lí do đâu~."

[Atsushi] bên kia nhẹ rũ mắt tiếp thu ánh mắt của mọi người, nghe tiếng Dazai liền hơi sửng sốt.

Nhìn qua, cậu đúng lúc thấy tay Dazai mới rời khỏi đầu cùng vị thể của cậu.

Trong mắt [Atsushi] không cấm hiện lên sự hâm mộ.

[Dazai] nhẹ nhìn thoáng qua [Atsushi], như lơ đãng đưa tay ra vỗ nhẹ đầu cậu.

Cả hai Odasaku thu hết tất cả vào mắt.

Odasaku vui mừng nghĩ Dazai rốt cuộc có người để quan tâm.

[Oda Sakunosuke] thì nghĩ có lẽ vị Mafia thủ lĩnh này cũng không tệ lắm, tâm tình không khỏi sinh ra muốn kết bạn với vị này.

Cả hai Ango im lặng nhìn tất cả.

Ango đưa mắt xuống che dấu cảm xúc, tiếp tục ghi chép tất cả.

[Ango] vẫn mặt vô biểu tình nhìn, nhưng trong lòng không hiểu sao hơi rung động.

------------------------------------------------------------

Đôi tử kim sắc dần lùi xa, hiện lên toàn cảnh.

Một nho nhỏ Atsushi đang ngẩn người nhìn bầu trời, trên người mặc một kiện y phục sang trọng nhưng tiện cử động.

Màu đen chiếm chủ đạo, màu trắng làm hoa văn điểm xuyết đảo ngược với mái tóc trắng tuyết với màu đen nổi bật trên nền trắng.

"Hợp với em lắm đó, Atsushi."

Kenji hồn nhiên khen nói.

Xác thật, tuy rằng màu sắc chỉ có hai màu nhưng lại làm nổi bật lên chính Atsushi, màu sắc tương phản càng dễ thu hút tầm mắt hơn.

Nhất là, hoa văn của y phục đó là từng đạo hoa văn rất hợp với Atsushi nhưng theo cách nào đó lại có vẻ quen thuộc.

Trinh thám xã và Akutagawa lâm vào suy tư.

Tại sao lại có cảm giác quen thuộc?

[Dazai] bình tĩnh vò đầu [Atsushi], tâm đưa ra đáp án.

Bởi vì, nếu để những hoa văn đó thẳng đi và thay đổi chút, nó sẽ rất giống hoa văn của Atsushi khi biến thành hổ.

------------------------------------------------------------

Màn ảnh chuyển dời, trên một thảm cỏ, một người mà tất cả quen thuộc đang say ngủ, trong tay ôm một quyển sách đen.

"Dazai/Dazai-san!?"

Những người quen thuộc Dazai kinh ngạc kêu lên.

Người đó mặc một bộ yutaka màu tím rộng, trên y phục là những hoa văn màu vàng phức tạp tinh xảo.

Trên y phục và mái tóc cũng kẹp những phục sức trang nghiêm điển nhã.

Nhưng quen thuộc nhất vẫn là những băng vải bao vây lấy người này, đến cả đầu ngón tay cũng bọc lại.

"Dazai-san, đẹp quá...."

Cả hai Atsushi buộc miệng thốt ra.

"Ara ara, cảm ơn vì đã khen, Atsushi-kun~."

"A! D-Dazai-san!!! Ý, ý em không phải...."

Atsushi đỏ mặt lên, lắp bắp ý đồ giải thích.

[Atsushi] xấu hổ vùi mặt sâu hơn vào cổ áo.

[Dazai] định trêu chọc thêm đội du kích trường nhà mình thì nghe thấy [Odasaku] bên cạnh thản nhiên khen.

"Đúng vậy, Dazai thật sự rất đẹp a."

Thực hảo, giờ chúng ta có một con chưng hồng thủ lĩnh Zai.

[Chuuya] nhìn đến, kinh thường suy một tiếng.

Thế mà bảo không có gian tình? Ai mà tin!

------------------------------------------------------------

"Bất quá cái này là chuyện gì đây?"

Nhìn màn ảnh dừng lại khi họ bắt đầu nói chuyện, Tanizaki không khỏi nói.

Hình ảnh này là chuyện gì?

Đó là Dazai và Atsushi sao?

"Uy! Thanh hoa cá, ngươi biết chuyện này là ra sao sao?!"

Chuuya bất mãn nói.

"Sao, ai mà biết được."

Dazai cười tủm tỉm nói.

[Chuuya] nhìn [Dazai], chỉ tiếp nhận vẻ mặt bình tĩnh cười của người đó.

[Chuuya] bất mãn thích một tiếng, tâm lại trầm xuống.

Tên thủ lĩnh này, chắc chắn biết điều gì đó.

------------------------------------------------------------

Dazai mới nói xong thì màn ảnh lại tiếp tục chuyển.

Thiếu niên nhíu mày, đột nhiên nắm chặt một chỗ, ho ra máu.

Cuốn sách trong lòng tiếp xúc máu của thiếu niên, dần hấp thu chất lỏng.

"Dazai/Dazai-san!!!"

Mọi người trong Võ Trinh thám xã và [Atsushi] lo lắng kêu.

Cả hai Port Mafia cùng nhíu mày.

[Trinh thám xã] hơi lo lắng nhìn người trên màn hình.

Tuy rằng phía trên là thủ lĩnh Mafia cùng vị thể, nhưng họ lại không thể không quan tâm khi thấy thiếu niên bị thương.

[Odasaku] lại nhìn về phía [Dazai], trong mắt cũng nổi lên sự lo lắng.

Hắn mới nhận ra, vị thủ lĩnh nào đó ốm yếu như thế nào.

Giống như một không chú ý, sẽ chết đi trong góc tiểu miêu.

Thiếu niên ho một lúc lâu, mở mắt ra.

Ôm chặt cuốn sách, thiếu niên vẻ mặt phiền muộn lẩm bẩm.

"Tch, rốt cuộc là ai...."

Vừa nói thiếu niên vừa đưa tay vạch qua trước mặt mình.

Một màn ảnh xuất hiện, trong đó hiện lên một màu đỏ đen.

"Ân?"

Chuuya và Dazai nhìn màu sắc đó thấy quen thuộc.

Chuuya nhíu mày, còn chưa nghĩ ra tại sao lại quen thuộc.

[Dazai] thay đổi sắc mặt.

Màu sắc này là....

------------------------------------------------------------

Thiếu niên vẻ mặt phiền phức, nhanh chóng thu nhỏ lại hình ảnh.

Theo hình ảnh thu nhỏ, một viên cầu hiện lên, phá hủy một khu vực.

Trước khu vực đó là hải dương.

Thiếu niên nhìn quả cầu dần thu nhỏ lại, lẩm bẩm "Phiền toái."

Quả nhiên....

Dazai rũ mắt xuống, nhìn về phía Chuuya.

Hai bên Chuuya cùng thay đổi sắc mặt.

Đó là!!!

"Ngô, đó chính là Suribachi nha."

Ranpo nói.

------------------------------------------------------------

Thiếu niên nhìn tinh trạng thảm thiết đang diễn ra ở Yokohama, nhíu mày, lấy tay che đi miệng vẫn ho ra máu.

Cuốn sách trong lòng thiếu niên hấp thu tất cả máu chảy ra.

"Arahabaki? Thật là gan lớn a, con người."

Cười lạnh, thiếu niên nhìn một lúc, đến khi quả bóng biến mất, thiếu niên phóng to màn hình.

Những cái xác khắp nơi, bóc lên khói đen, nhưng thiếu niên lại không chú ý đến điều đó.

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé ở trung tâm, thiếu niên thở dài, động động tay, đứa trẻ bị dịch chuyển sang chỗ khác, khi xác định để đó đứa trẻ sẽ không chết mới đóng lại màn ảnh.

Từ khi nhìn thấy mái tóc màu cam đỏ quen thuộc kia, tầm mắt mọi người liền nhìn về phía cả hai Chuuya, ánh mắt khác nhau lại phức tạp lên.

[Chuuya] đè mũ xuống, không nói gì.

Chuuya bất an động đậy, sau đó đã bị một giọng nói làm quên mất sự bất an, nắm tay cứng lại.

"Y! Tại sao lại chiếu con sên trần truồng? Thật ghê tởm!"

Thực hảo, săn giết thời khắc thức tỉnh.

"Dazai!!!"

------------------------------------------------------------

Trong góc, mắt [Dazai] ám xuống, nắm chặt lấy tay.

Hắn biết, nếu điều này cứ tiếp diễn, bí mật lớn nhất của thế giới sẽ tiếp lộ.

Hắn chỉ có thể cầu mong người ở thế giới đó nhanh chóng phát hiện, ngừng tiếp tục tiết lộ.

[Atsushi] lo lắng nhìn [Dazai].

[Dazai-san]....

[Chuuya] nhíu mày.

Thanh hoa cá quả nhiên che dấu điều gì đó.

Dazai sau khi bị tẩn một trận ai u kêu đau trở lại chỗ ngồi, thân thể thói quen nghiêng về phía Atsushi.

"Yoko-san, ngài lại chảy máu...."

Tóc bạc hài đồng đi đến bên cạnh thiếu niên, ôm lấy mặt thiếu niên, nghiêm túc...đưa lưỡi ra liếm máu trên mặt thiếu niên?!

"Khụ!"

"Phụt!"

"****!" (Yokohama thô cục.)

Kể trên là phản ứng của mọi người khi chưa kịp dự phòng nhìn thấy cảnh này.

Thậm chí bởi vì cảnh này nên không ai chú ý đến xưng hô của hài tử đối với thiếu niên.

Mọi người đỉnh ánh mắt dần trở nên không đúng nhìn bốn vị đương sự.

Nhất là phần Akutagawa và Chuuya.

Chuuya: Đầu tiên tai họa Akutagawa, bây giờ lại thêm đứa nữa?!

[Chuuya]: Không thể nào? Chẳng lẽ tên này ăn trong chén nhìn trong nồi?!

Nắm tay lại cứng lại.

Akutagawa âm trầm trầm nhìn về phía Atsushi, cảm giác nếu dị năng không bị cấm thì đã có một phát Rashomon được bắn ra.

Akutagawa: Jinko dám liếm Dazai-san! Đáng giận, ta cũng....

Hình như mới suy nghĩ cái gì nguy hiểm sự đâu, Akutagawa.

(Dazai + Chuuya: Không, ngươi không nghĩ.)

------------------------------------------------------------

Dazai cứng người lại, thân thể đang nghiêng về phía Atsushi nháy mắt nghiêng nhanh về phía Odasaku, đồng thời trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm.

"Ta không có hứng thú với con trai, đừng nhìn ta!"

Tuy rằng cảm giác như là đang tự mình thuyết phục đâu, Dazai.

Atsushi đang trong tình trạng đơ máy, hoàn toàn ngơ ngác nhìn màn hình.

[Atsushi] hơi hoang mang nhìn phía mọi người.

Sao vậy, bị thương liếm miệng vết thương bình thường mà?

Tuy rằng người trên màn hình liếm vị trí sai tí nhưng cũng giống nhau mà nhỉ?

Thủ lĩnh Zai khụ một chút, xoa đầu [Atsushi], tỏ vẻ đừng có bắt chước người trên màn hình.

[Atsushi] bé ngoan gật đầu.

Dazai-san luôn đúng!

(Akutagawa điểm tán.)

Do mọi người lo nhìn bốn người mà không ra tiếng nên màn hình tiếp tục truyền phát tin.

------------------------------------------------------------

"Hon-chan, ta thật sự đã khỏi rồi, không cần tiếp tục liếm nữa."

Thiếu niên bất đắt dĩ ngăn lại đứa trẻ, nói dối nhanh chóng tuôn ra.

Nếu không nhìn máu vẫn tiếp tục chảy ra từ miệng thì lời này sẽ rất thuyết phục.

Chuuya kinh thường cười nhạo.

Bất quá, hiện giờ mọi người chú ý đến xưng hô của thiếu niên đối với đứa trẻ.

Hon?

『 Thư 』?

Mấy kịch bản tinh đầu óc bắt đầu gió lốc.

Luôn tìm thư Fyodor ý vị thâm tường nhìn Atsushi.

Al tinh Mori suy tư nhìn Atsushi.

Nhìn thấu hết thảy Ranpo chỉ nhìn Atsushi một chút đã rời mắt, tiếp tục ăn đồ ăn vặt.

Bùn đen tinh Dazai tỏ vẻ, đừng tưởng, nhà ta.

------------------------------------------------------------

Hon nửa tin nửa ngờ nhìn thiếu niên, như đang đáng giá mức độ chân thật.

Cuối cùng chỉ thở dài, chấp nhận lời nói dối này.

"Yoko-san thật sự quá ôn nhu."

Chủ thế giới người thật sự không dám nhìn thẳng lời này.

Dazai? Ôn nhu?

Tuy rằng những lúc nguy cấp sẽ rất đáng tin cậy nhưng ôn nhu? Emmm....

Port Mafia và [Chuuya] nhớ thành tích huyết tinh tàn bạo của Dazai trầm mặc.

[Võ trang Trinh thám xã] nhớ về lời đồn về [Dazai] và cả Yokohama là như thế nào biến thành thành phố Mafia, im lặng.

Akutagawa nhớ hồi xưa Dazai dạy dỗ như thế nào cũng im lặng.

Port Mafia nhìn thủ lĩnh Zai càng trầm mặc hơn.

Chỉ có Odasaku và cả hai Atsushi tán đồng.

Đúng vậy, Dazai/Dazai-san rất ôn nhu a!

(Atsushi: Tuy rằng đôi lúc tính cách hơi...nhưng thật sự ôn nhu a!)

[Odasaku] nhìn Thủ lĩnh Zai như suy tư gì, sau đó cũng tán đồng gật đầu.

Là đánh giá thâm giao bằng hữu đâu.

Mềm mục nãi âm nhanh chóng đâm trúng thiếu niên.

"Gì ra lời này đâu, Hon-chan?"

Thiếu niên ôm lên đứa trẻ, cười tủm tỉm hỏi, che dấu hạ đáy mắt tràn đầy âm u.

Đứa trẻ không nhận thấy, nghiêm túc đưa ngón tay ra đến.

"Luôn không thể mặc kệ người dân tổn thương, nếu có nguy hiểm từ ngoài đến sẽ buông xuống thế giới loài người giúp đỡ mọi người vượt qua nguy cơ, bị thương cũng sẽ không oán trách người khác,...."

"Và quan trọng nhất, tiếp nhận và bảo vệ Hon!"

Đứa trẻ nói xong, nhìn về phía Yokohama ý thức thể, hài đồng trên mặt tràn đầy nghiêm túc.

"Thế nên Hon muốn bảo vệ ôn nhu Yoko-san!"

"Hon muốn mãi mãi bảo vệ Yokohama!"

[Atsushi] hài lòng gật đầu.

Đúng vậy, phải mãi mãi bảo vệ ôn nhu Dazai-san!

[Dazai] im lặng che mặt.

Thật sự hảo phạm vi a....

Nhất là khi [Dazai] biết mình đã làm gì với đứa nhỏ đó cùng vị thể.

Khác với ôn hòa kiên nhẫn nuôi nấng người kia, hắn chính là hoàn toàn cưỡng ép đứa trẻ đó lớn lên a....

Và đứa trẻ đó thực hiện lời hứa của mình, luôn bảo vệ hắn....

------------------------------------------------------------

Trừ hai vị thủ lĩnh và đội du kích trường bên If tuyến, mọi người cảm giác có cái gì vỡ ra.

Nga, là tiếng tam quan bị vỡ ra thành tra.

Bé con giống Atsushi mới kêu thiếu niên giống Dazai là gì tới?

Yokohama?

Dazai?

Trước có hư hư thực thực『 thư 』ý thức thể là Atsushi sau có Yokohama ý thức thể là Dazai.

Mori • Yokohama khống • Ougai thâm chịu bị đánh sâu vào nhất.

Nếu chuyện này là thật nói....

Luôn miệng nói yêu thích Yokohama đến có thể hi sinh tất cả thậm chí chính mình Mori Ougai.

Kết quả: Làm Yokohama ý thức thể có bóng ma, đuổi Yokohama ý thức thể ra Mafia, làm Yokohama ý thức thể hận thượng chính mình,....

Nếu nói hồi xưa được hỏi là từng có hối hận việc mình làm không, Mori chắc chắn sẽ đạm nhiên bảo không.

Hiện giờ...đừng hỏi, hỏi là hối đến ruột thanh.

------------------------------------------------------------

Võ trang trinh thám xã liên tưởng đến Dazai hàng ngày chạy đi tự sát, chạy đi làm điều nguy hiểm,....

Đột nhiên lo lắng cho việc tương lai khả năng Dazai tìm đường chết xong, Yokohama cũng xong đời đâu....

Fyodor nhớ việc hắn từng ám sát Dazai bắn một phát vào bụng...im lặng che khẩn áo choàng.

Ha hả, nếu biết việc hắn làm, đám Yokohama khống kia chắc chắn sẽ tạc.

Nhất là khi『 thư 』ý thức thể cũng trong nhóm đó.

Bên If tuyến, mọi người đều im lặng nhìn về phía hai đương sự đồng thời suy nghĩ về thế giới họ.

Hèm gì Yokohama số lượng Mafia đông nhất, cả hai người quan trọng đều ở Mafia, không khiến Yokohama thành Mafia thánh địa liền cảm ơn trời đất.

(Tuy rằng theo cách nào đó, [Yokohama] thật sự đã biến thành Mafia thánh địa đâu.

Dàn người mặc áo đen, coi Mafia là công việc bình thường ở [Yokohama]: Trách chúng ta lâu?)

------------------------------------------------------------

Điều ngăn cản tam quan họ toái tiếp vẫn là nhờ ơn Ranpo.

"Đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là thế giới song song, không cần thật sự mang nhập vào thế giới chúng ta."

Tuy nhiên, Ranpo nhìn lướt qua If tuyến, bên kia thì không chắc nha.

Mọi người vẫn bình tĩnh lại, nhưng lại âm thầm ghi nhớ hết.

Liền, lỡ đâu?

Bên If tuyến, [Chuuya] âm trầm nhìn [Dazai].

Nơi mà "Dazai" sắp xếp "Chuuya" ở kia, tình cờ là nơi mà điều đầu tiên [Chuuya] thấy khi mở mắt ra lần đầu.

Nói không trùng hợp, ai mà tin?

Tuy nhiên, Chuuya nhịn xuống, hiện giờ không thích hợp để dò hỏi.

------------------------------------------------------------

Khi mọi người định đợi thêm thông tin kính bạo nữa thì màn ảnh chợt biến đổi.

Yokohama ánh mắt nhu hòa, định mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát hiện gì đó, đôi mắt trở nên sắc bén lên, nhìn về phía họ.

"Người nào!"

Màn ảnh tối đi, đồng thời hiện lên dòng chữ:

《 Kết thúc quan khán〖 Thế giới S-004 〗》


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net