Sometimes, goodbye is another chance - viết cho iamduongle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận

Pairing: Jungkook x Jimin

Rating: K

Categories: fantasy

Word count: 15 036 từ

Summary: Jimin là thiên sứ đến từ vì sao, có nghĩa vụ tìm ra chủ nhân, được công nhận và giúp chủ nhân phát huy được sức mạnh của mình.

Jungkook là một phù thủy thời gian, nhưng vòng thời gian cậu cai quản lại là hai thiên niên kỉ từ năm 2000 đến 4000. Thế nên cho đến khi cậu nhận ra Jimin, vòng thời gian cai trị của Jungkook mới được mở ra và cả hai sẽ cùng bắt đầu một cuộc đời mới ở đó.

Thông tin: Sao chổi Halley, tên chính thức là 1P/Halley được đặt theo nhà vật lý thiên văn học người Anh. Nó là sao chổi nổi tiếng nhất có thể nhìn thấy cứ mỗi 75 đến 76 năm. Dù trong mỗi thế kỷ, vô số loại sao chổi có chu kỳ dài xuất hiện với độ sáng ngoạn mục hơn nhưng Halley lại là một ngôi sao chổi chu kỳ ngắn có thể thấy rõ bằng mắt thường, cũng do đó nó chắc chắn có thể sẽ trở lại trong một đời người. Sao chổi Halley xuất hiện lần cuối vào năm 1986, và sẽ xuất hiện trở lại vào giữa năm 2061.

***

Sống bao nhiêu đời người, gặp vô vàn điều đẹp đẽ lại chẳng màng động lòng, không ngờ rằng chỉ cần thấy đôi mắt kia đầy những u uất lại cảm thấy đau đớn không nguôi.

Ở thung lũng này, tuyệt nhất là nằm ngắm sao trên cỏ đẫm sương đêm, hơn nữa lại có thể tạm xa rời linh hồn con người phức tạp. Từ thuở xa xưa nào đó, tôi mất đi cả khái niệm thời gian, chỉ còn nhận ra nắng chính là ngày, sao chính là đêm, ngoài ra, day dứt bị chôn giấu trong tiềm thức. Dường như có một mấu nối bị đứt ở đâu đó xa xôi lắm, nơi mà tôi chẳng còn nuôi hy vọng tìm ra nữa. Đành phải chờ thời gian khiến nó lu mờ đi, hoặc chờ cho đến khi trí óc tôi bắt nó phải ẩn mình.

"Trời hôm nay thật đẹp phải không?"

Không có gì đáp lại. Chỉ có gió thổi trên lá cây xào xạc. Công việc hôm nay chẳng dám gọi là hoàn thành, nhưng lại có gì đó thôi thúc tôi đến nằm ở đây từ lúc vầng dương kia vừa biến mất khỏi đường chân trời. Thời gian trôi tuột trên bờ vai, áo cũng đã thấm đẫm sương, tôi cứ mãi ngồi đây để chờ đợi điều gì ấy nhỉ?

Có tiếng cáo kêu gào ở phía bìa rừng, chim chóc cũng bay tán loạn cả lên, trời đột nhiên ngưng gió. Bên kia đồi, dân làng đang thực hiện một lễ tế. Những dáng hình nhảy múa của con người, những câu từ được lặp đi lặp lại cách lạ lẫm. Lửa bùng lên lách tách mỗi lúc một to, họ di chuyển xung quanh nó, nom có chút hối hả xen lẫn sợ hãi.

Trước mắt tôi, bầu trời bỗng sáng bừng lên một mảng như vừa có kẻ nào cầm gươm rạch ngang đêm đen.

Sao băng. Lần thứ mười một trong cuộc đời đằng đẵng này, nó lại xuất hiện. Halley.

_____

Jungkook nhắm nghiền đôi mắt lại, giấu đi những ánh sao đang sáng rực nơi đáy mắt không kém vì tinh tú đang rạng rỡ kia. Trong phút chốc, từng câu từng chữ của điều ước năm bảy tuổi kháo nhau hiện về.

"Bé con muốn nhận được quà gì vào ngày sinh nhật lần này?"

"Um... Một ngôi sao ạ. Kookie muốn sở hữu một ngôi sao sáng nhất trời đêm. Một ngôi sao mà dù Kookie đứng ở nơi tối tăm nhất vẫn có thể nhìn thấy được."

"Hừm. Thế thì bé con có muốn gặp ngôi sao ấy không?"

"Nhất định rồi. Mong rằng em sẽ được gặp nó một lần, Kookie tin chắc nó sẽ rất đáng yêu."

Và huynh trưởng đã không trở lại, biến mất hoàn toàn chẳng để lại chút dấu vết.

Sau đêm sinh nhật lần thứ bảy của Jungkook, sau một cơn địa chấn làm rung lắc những bức tường kiên cố, sau lúc cánh cổng thời gian được mở ra, sau khi tận mắt chứng kiến nơi tối tăm ấy tàn bạo hút huynh trưởng Seokjin của mình vào khối hỗn mang lạ hoắc, đứa trẻ bảy tuổi bỗng chốc như bị ném vào khoảng không tăm tối nhất của vũ trụ. Jungkook còn nhớ trước khi mình kịp ngất đi vì lóa mắt, giọng nói của người anh lớn vẫn rất rõ ràng.

"Anh sẽ trở về, hãy bảo vệ học viện của chúng ta, toàn bộ kết nối của thời gian phải được giữ vững. Jungkook, em không được ... từ bỏ."

Ngay sau đó, phần đông pháp sư ở học viện đồn thổi cùng nhau rằng chính Jungkook là nguyên nhân gây nên cái chết của Seokjin.

Phải rồi, một đứa trẻ có xuất thân không rõ ràng, lại còn hiện diện sau cơn dư chấn của sao chổi Halley, nếu không dè chừng điềm gở của nó thì quả thật sai sót. Ấy thế mà Seokjin lại mang nhóc con về nuôi dưỡng tận tình, dạy bảo nó mọi loại phép thuật, rồi nhanh chóng trở thành pháp sư tập sự. Việc Jungkook xuất hiện đã thu hút hết mọi mối quan tâm của huynh trưởng. Dù lớn lên trong sự chiều chuộng hết mực của chủ học viện, nhưng cậu bé con với đôi mắt hai màu đã trưởng thành cùng những đức tính tốt đẹp, tài giỏi và gan dạ. Hoặc giả như ông trời ban cho cậu những thứ ấy, âu là để chuẩn bị cho một cuộc chiến đơn độc sau này. Một trận chiến mà nếu như Jungkook tồn tại dẫu chỉ một tia yếu ớt, cũng có thể thất bại thảm hại.

Rất ít người còn ở lại học viện, hầu hết là thân cận của Seokjin. Các pháp sư đều sợ rằng sự biến mất của Seokjin mới chỉ là bắt đầu của những thảm họa về sau. Bởi một khi người nắm giữ bí mật của thời gian biến mất, những vùng không gian khác chắc chắn cũng sẽ bị đảo lộn, thế giới hiển nhiên sẽ mất đi sự cân bằng vốn có.

Tất thảy có chín người ở lại, tính cả Jungkook. Các buổi thiền phải kéo dài hơn thường lệ để có thể duy trì được mấu nối thời gian. Ngoại trừ Yoongi khá ít nói ra, các anh lớn còn lại vẫn thường xuyên hỏi han và trò chuyện cùng Jungkook.

Thời gian bên trong thung lũng chợt trở nên chậm rãi, các dòng chảy đột ngột rời rạc hơn so với lúc trước. Có thể mới thấy sáng đó, tối đây, nhưng bước qua bên kia cánh cổng rời khỏi thung lũng, đã rất nhiều, rất nhiều năm trôi qua. Khung cảnh thay đổi, nhiều mối liên lạc biến mất, kẻ ở lại chỉ còn biết đau lòng. Lâu dần, pháp sư bên trong chẳng thể phân biệt được thời gian nếu thiếu đi lăng kính mặt trời, một thứ được sử dụng để đo thời gian mà thế giới bên ngoài đã trôi qua, đấy là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng bởi đường sức từ lạ lùng của nơi này. Lúc đầu, những con số chỉ dừng ở ba hay bốn ngày, thế rồi lại chuyển thành ba đến bốn tháng, tiếp đến ba rồi bốn năm. Cũng chính vì vậy, các pháp sư rất hiếm khi nói chuyện về thế giới bên ngoài. Vì nhỡ có mang lòng ưa thích cảnh sắc nào, trong chớp mắt cảnh sắc đã thay đổi, nhỡ đem lòng yêu thương bóng hình nào, trong chốc lát bóng hình đã biến tan.

Thế nên Taehyung Kim, chủ cửa hàng Magic Shop vẫn hay đùa rằng, chỉ khi huynh trưởng Seokjin trở về, may ra anh ta mới tin rằng ánh sáng trên đầu là mặt trời ban ngày, sương ướt bờ vai chính là nước mắt của mặt trăng ban đêm.

Nhắc đến cửa hàng ma thuật, bên hông học viện vài năm trước xuất hiện một túp lều nhỏ nhắn với tấm bảng gỗ đề tên "Magic Shop", tiện thể ở đó chẳng phải bán đũa thần hay sách vở về lời nguyền lẫn cú đưa thư. Magic Shop có bán một thứ nước uống khiến cho người ta có cảm giác tê rần ở lưỡi nhưng lại ngọt mát ở đầu môi, Taehyung bảo gọi nó là Caco cho tiện. Ngoài thức uống lạ lùng đó, cửa hàng còn có vài món ăn chế biến cách lạ lùng, bù lại được khoản mùi vị rất ổn nếu không muốn thốt ra lời khen ngợi, dù cho vẻ ngoài nhìn ngốc nghếch rất "Taehyung", Hoseok nhận xét. Lại còn có thêm những thứ được chế tạo khi con người ta vận dụng nguồn kiến thức khổng lồ kết hợp với một cái đầu với IQ cao ngất ngưỡng như máy ra đa dò quặng khoáng sản hay bộ cảm biến định vị có bán kính hơn năm mươi mét. Sau cùng là thứ thủy tinh cường lực cứng như pha lê dùng để đựng vài loại kí ức hay chất độc chết người.

Khác với các pháp sư còn ở lại, Kim Taehyung, là một người thường thứ thiệt. Một kẻ phàm trần may mắn không già đi khi tồn tại ở thung lũng thời gian này. Chắc bởi vì huynh trưởng Seokjin đã mang hắn về sau một cú va chạm giữa hai khoảng không thời gian, hoặc đây chính là kẻ duy nhất may mắn trong hàng triệu người ngoài kia không bị đánh bật vào "Miền đau đớn". Bất kể kẻ phàm trần nào khi bước qua cánh cổng nối liền giữa thung lũng và bên ngoài, tất cả đều bị hút vào chiều không gian thứ ba, nơi các pháp sư gọi tên "Miền đau đớn". Người anh lớn Namjoon đã từng ở đó một khoảng thời gian ngắn, sống trong thể xác của chính mình ở vùng thời gian ấy, anh cũng chỉ biết miêu tả gói gọn trong vài từ "khó mà sinh tồn nổi nếu thiếu đi sự kiên cường".

Về phần Jungkook đã không còn là cậu bé mang nhiều lo sợ. Dẫu thế, cuộc sống của cậu cũng chẳng thể mang tên an yên. Mỗi sớm vầng dương réo gọi thức giấc, Jungkook đều mang hy vọng được nhìn thấy huynh trưởng, hy vọng anh sẽ tìm ra cách điều chỉnh vòng thời gian quay trở về. "Jungkook à, anh về rồi đây", thứ Jungkook thực sự cần bây giờ chỉ là sự xuất hiện của giọng nói thân thương ấy, như thế cậu sẽ cảm thấy lòng mình được thanh thản biết bao, hạnh phúc biết bao. Tiếc rằng lại chẳng hề dễ dàng.

Có những ngày nắng gắt đến khô khốc, dẫu cho đêm về chẳng còn bất cứ giọt nắng le lói nào, người ta vẫn cảm tưởng được thân xác mình đang bị vắt cạn kiệt. Jungkook luôn ghét cái nắng của mùa hè, ghét luôn cả cái chói chang khắc nghiệt của ban ngày, nhưng có sao đâu khi tất cả vẫn còn dễ chịu chán so với mọi biến cố trong cuộc đời cậu. Nếu có huynh trưởng Seokjin ở đây, anh ấy sẽ đùa rằng há chẳng phải ông trời đã đổi lấy cho Jungkook một khuôn mặt điển trai kèm theo tài năng toàn diện hay sao. Jungkook vẫn luôn cười mỗi khi nghe những câu đùa sến súa ấy của anh lớn, nó mang đầy chân thành và yêu thương.

Con đường trưởng thành phải chống chọi với mọi ghen ghét, đố kị, và lẫn cả nhiều trận tấn công không thành của các pháp sư trở mặt, Jungkook hình thành bản chất lạnh nhạt với mọi thứ, không vướng bận, không mang lòng yêu thương. Sợ hãi cô độc là chuyện có thể chịu đựng được, nhưng việc mọi thứ quay lưng, chỉa mũi gươm về hết phía mình, đó mới là điều tồi tệ hơn thảy.

Sau lần xuất hiện của Halley tối qua, Jungkook quyết định sẽ ra khỏi thung lũng một chuyến vào sáng hôm sau. Còn về phần đã bao lâu trôi qua ở bên ngoài thì phải ngủ một giấc lấy sức đã rồi tính tiếp. Vì những lần sao rơi luôn ảnh hưởng ít nhiều đến Jungkook. Cảm giác bức rức lạ kì nơi tâm trí, đau xót khôn nguôi ở lồng ngực, tất cả đều chẳng rõ lí do. Đặc biệt hơn cả, Jungkook sẽ luôn quên sạch mọi chuyện đã xảy ra trong chuyến du ngoạn bên ngoài thung lũng.

Mười một lần sao rơi, mười một lần thắc mắc chuyện xảy ra, nhưng đến cuối cùng, chỉ có nỗi khắc khoải trống hoác trong lòng ngày càng lớn dần.

----

Năm 1682. Sao chổi Halley hiện diện.

Chỉnh trang trang phục cả buổi sáng, đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn, ngắm nhìn mình trước tấm gương vàng đục, Jungkook nhận ra tóc mình đã hơi dài, những lọn tóc nâu xoăn nhẹ nơi đôi mắt sáng rực, lấp lánh tia hy vọng. Khi mọi thứ đã xong xuôi, Jungkook túm lấy áo choàng khoác vào người rồi yên tâm đi. Hoseok nhún vai.

"Đi cẩn thận đó nhóc con, nhớ cư xử như một con người, vẻ đẹp trai của nhóc không giống người đâu."

Lối mòn dẫn vào làng cây cối đã từ mọc um tùm chuyển sang quang đãng, nhà cửa không còn thưa thớt nữa mà trở nên đông đúc. Hẳn là đã rất nhiều năm trôi qua, Jungkook mới bước chân ra bên ngoài. Việc không có mối liên kết nào với những người nơi đây khiến cậu trở nên dè chừng hơn hẳn. Pháp sư dù sao cũng vẫn mang tâm tư của một con người, vẫn có yếu đuối và sợ hãi, vẫn gục ngã trước một vài thời điểm khốn khó trong cuộc đời. Jungkook kéo cao tấm mũ của áo choàng để tránh ánh nhìn của người dân trong vùng.

Cẩn thận đặt bộ ấm trà cổ với những hình vẽ tỉ mỉ vừa mua được nằm gọn trong chiếc túi vải đeo chéo , cậu vẫn không rõ mục đích mà tâm trí thôi thúc nhất định phải đi ra khỏi thung lũng là để làm gì. La cà chán chê trong chợ phiên của ngôi làng, vẫn chưa qua hết một buổi sáng, Jungkook quyết định quay trở về thung lũng để vùi đầu vào đám sách cổ có khi lại thích thú hơn. Được vài bước chân rồi chợt dừng hẳn, Jungkook nhìn về phía chân trời xác định hướng đi của Halley, lại một lần nữa cậu nghĩ về sao rơi. Qua một lúc chần chừ, cuối cùng cậu cũng quyết định đi về hướng Halley thử một lần, phía rừng già không một bóng người kia, vì dẫu sao, nơi rừng cây vẫn dễ chịu hơn hẳn nơi dân cư đông đúc. Việc tránh khỏi được những ánh nhìn tò mò, lại còn được thăm thú thêm nhiều điều mới lạ, Jungkook nhoẻn miệng cười, bất giác cậu huýt sáo một giai điệu đã cũ, thứ giai điệu đã nằm dưới tầng tầng lớp lớp bụi thời gian. Vài thứ bị lu mờ, trong phút chốc bỗng trở nên rõ ràng, ví như cảm giác khoan khoái này đây, cùng với âm thanh trong trí nhớ hiện tại.

Trông thấy một cỗ xe kéo bằng bạch mã ở phía xa nơi gần bìa rừng, Jungkook đánh bạo đến gần hơn để thỏa trí tò mò. Vài ba sợi tóc xoăn lưa thưa trước trán cũng không thể khiến tầm nhìn của cậu bị che mờ, cậu nhìn ngắm từng đường nét trang trí lạ mắt của cỗ xe kéo, những hình thù đẽo gọt tinh xảo và sáng bóng mà cậu có thể kết luận chắc chắn được rằng kẻ này không phải cư dân trong vùng. Vẫn tính cẩn trọng đã âm thầm cản chân Jungkook, cảm xúc cứ chênh vênh giữa hai bờ vực, đi thì tiếc nuối nhưng đến gần lại run sợ, tại sao cảm giác lại trở nên kì quặc đến thế?

Gió thổi mạnh đẩy thân hình cao lớn dợm bước về phía trước vì mất cân bằng khi đang mải mê suy nghĩ, chưa kịp quay đi thì vừa vặn lúc chủ nhân của cỗ xe ngựa bước ra ngoài. Một thiếu niên tóc vàng giấu mình trong tấm áo choàng đen to lớn, cậu ta vừa vỗ về con ngựa vừa thì thầm nho nhỏ. Có nắng màu mật ong tan chảy trên đôi mắt cậu, một đôi mắt cười long lanh. Bỗng nhiên Jungkook thấy lồng ngực bên trái nhói lên như bị kẻ dã tâm nào đó đay nghiến bóp nghẹt, cậu dùng tay bấu lấy ngực áo, lưng nép vào một gốc đại thụ to lớn để tránh ai đó sẽ phát hiện ra mình.

"Sao... sao lại bỗng dưng lại đau đớn đến thế?"

Con bạch mã nghe tiếng động lạ liền hí vang, cơn gió to lại xuất hiện không đúng lúc hất tung vạt áo choàng của Jungkook như muốn đánh động cho kẻ kia biết.

Đoạn, tiếng gươm rút ra khỏi chui vang lên sắt bén, hẳn là đã phát hiện ra Jungkook, giọng kẻ kia vang lên không chút e dè.

"Ai?"

"Ta không có ý gây nguy hiểm cho ngươi, ta chỉ là khách qua đường." Jungkook chậm rãi đáp.

"Làm sao ta có thể tin rằng ngươi không phải kẻ xấu? Tại sao phải lẩn trốn? Ra đây đi!"

Một lát sau, Jungkook quyết định kéo mũ áo choàng xuống, hít sâu một hơn, lấy thêm chút dũng khí, cuối cùng bước ra ngoài với vẻ mặt vờ ung dung. Ngay khi vừa chạm ánh mắt nhau, rõ ràng trước mắt kẻ pháp sư, ánh sáng Halley hiện lên rõ mồn một tựa đang đứng giữa đêm đen, Jungkook thấy nhiều dòng điện di chuyển cực độ trong não mình, để nhắc nhở? để khơi gợi? hay đơn giản chỉ để đớn đau?

"Em đến rồi sao?" người kia run rẩy nói, thanh gươm trong tay rơi xuống đất.

"Ai?" Jungkook bừng tỉnh, vội vã quay sang hai bên quan sát xem kẻ nào vừa xuất hiện.

Chẳng có ai cả, ngoại trừ cậu và thiếu niên tóc vàng kia.

"Ta đang nói em, là em. Jungkook à." Người kia chỉ ngón trỏ về phía Jungkook đang đứng với vẻ mặt không thể nào bàng hoàng hơn, còn Jungkook thì tuyệt nhiên chẳng thể nào tiêu hóa nổi chuyện quái quỉ gì đang xảy ra lúc này, cậu càng sợ hãi hơn nên bước lui về phía sau. Chuyện có người ở thế giới bên ngoài nhận ra pháp sư là rất hiếm, nhận ra cậu lại càng thêm khó tin. Vốn dĩ Jungkook chỉ ra ngoài sau đêm mà ngôi sao băng mang cậu đến với thế giới xuất hiện, có nghĩa tầm hơn 80 năm đời người, Jungkook mới rời vùng không gian của thung lũng chỉ để làm dịu đi sự thôi thúc trong lòng. Tận cùng của lí trí thúc giục cậu phải ra bên ngoài để tìm kiếm thứ gì đó, thứ mà chỉ đến sau khi cậu tận mắt nhìn thấy vì tinh tú rực rỡ bản thân đem lòng yêu mến.

Cử động của Jungkook vẫn cứng đờ từ lúc bắt đầu, giờ lại thêm nét ngỡ ngàng khó tả, đợi đến cuối cùng khi đã có thể lấy lại được bình tĩnh, Jungkook lên tiếng.

"Ngươi biết ta? Ngươi là ai?"

"Jungkook, em là Jeon Jungkook. Xin em, xin em bình tĩnh, hãy nghe anh giải thích đã."

"Ngươi là ai? Nói mau?" Jungkook từ từ đặt tay lên chuôi kiếm trong tư thế sẵn sàng để chiến đấu.

"Jungkook, anh đã rất khó khăn mới tìm được đến đây. Em không biết được lời nói của em mang sức mạnh khủng khiếp đến thế nào đâu, một lần này thôi, em hãy bình tĩnh nghe anh giải thích được không?"

Ý chí chiến đấu của một pháp sư đã lên dây cót cho việc phòng vệ và nhận biết rằng đây là một mối nguy hại cần phải nhanh chóng tiêu diệt, ấy thế mà mỗi khi chạm phải nét óng ánh nơi đáy mắt kia, tim cậu lại nhói lên đau đớn.

"Một mắt xanh, một mắt vàng ư? Trả lời ta, ngươi là ai?" Jungkook khá bối rối bởi kẻ này có đôi mắt hệt như mình.

"Phải, đó chính là điều ước của em? Nhớ chứ? Điều ước sinh nhật năm 7 tuổi"

"Gì đây chứ?"

"Chẳng phải em ước được sở hữu một vì tinh tú?"

"Sao ngươi lại biết việc đó? Sao lại liên tục đặt câu hỏi trong kia vẫn chưa nói ngươi là ai?" Sống lưng cậu lạnh toát, nhưng vẫn cố giữ âm giọng thật bình tĩnh.

"Pháp sư Seokjin đã triệu..."

Chẳng biết chắc đây có phải mối nguy hại hay không, nhưng nếu có kẻ biết về bí mật bên trong thung lũng thì ắt hẳn không hề an toàn. Jungkook nhanh chóng dùng phép tốc biến để thoát thân giữa thực tại quái gở. Chỉ để lại một đốm lửa đỏ tía trước mặt người kia, trước khi tiếng van xin từ phía đối diện lại kịp vang lên lần nữa.

Jungkook chạy nhanh về phía bìa rừng, chạy cho đến khi cả hai chân rã rời, cho đến khi nhận ra trước mặt chính là cánh cổng vào bên trong thung lũng. Ngoái đầu lại nhìn về phía mình vừa chạy thoát khỏi, tâm trí của vị pháp sư trẻ tuổi vẫn tồn tại một khối hỗn độn không rõ đầu đuôi, vì lí gì mà ta ại chạy trốn? Muốn thoát khỏi nguy hiểm hay thực chất chỉ để muốn trốn khỏi thực tại?

Tiếng thở dài khó có thể nén lại trong lồng ngực đang bị đè nặng, Jungkook chẳng rõ cảm giác bức rức này có thể gọi đơn giản là chưa có được câu trả lời thỏa đáng hay không.

"Ta không hề quen biết kẻ đó, mọi chuyện rốt cuộc thế nào, đôi mắt hai màu y hệt ấy là sao?"

Rừng cây khuất bóng sau lưng cậu khi vừa qua khỏi cánh cổng của thung lũng. Thật lạ, sợi dây leo kì quặc nào đó còn vương trên vạt áo níu kéo bước chân nôn nóng chạy trốn khỏi thực tại, Jungkook chẳng buồn nhìn kĩ nó bèn nắm lấy giật phăng sợi vướng bận phiền nhiễu kia. Chẳng ngờ rằng thứ dây leo kia lại có gai độc, cùng một lúc, toàn thân cậu lập tức cảm thấy bị thiêu cháy bởi axit và bỏng rát tột độ vì độc tố được giải phóng cực mạnh. Tâm trí mờ nhạt dần, rồi tầm mắt bị bao trùm bởi bóng tối, Jungkook không thể gắng gượng thêm một li nào cả, liền đổ sập xuống nền cỏ xanh ngát.

----

"Tốt rồi, bé con tỉnh dậy rồi!" Taehyung nhoài người ra phía cửa sổ Magic Shop gào to.

Jungkook ngồi bật dậy nhăn nhó, định đưa tay cài lại cúc áo thì liền thấy toàn thân đau nhói, đầu ngón tay tê rần như có kim châm. Bất lực cắn môi, cậu quay sang phía Taehyung cằn nhằn.

"Taehyung, em không phải bé con!"

"Chịu thôi, ai bảo em nhỏ hơn anh?" Taehyung nhún vai thản nhiên.

Cánh cửa phòng mở ra, Namjoon vội vã bước vào, không chần chừ đặt tay lên trán Jungkook. Sau một hồi quan sát những ngón tay đã chuyển tím vì tác động của gai độc, anh chép miệng.

"Những lúc anh bảo đi theo anh để chỉ cho mấy loại cây độc mọc ở rìa thung lũng thì cứ cứng đầu chẳng chịu xem đâu, suốt ngày chúi đầu vào mấy thứ thần chú cổ mà thôi, rồi bị như thế này thần chú có cứu mạng em được không?"

"Namjoon, thằng bé đang mệt, để lúc khác hãy nói!" Hoseok lo lắng can ngăn.

"Nhóc thấy thế nào trong người rồi?" Yoongi tiếp lời.

"Em... chẳng thể suy nghĩ được gì cả, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Vì em hiếm khi ra ngoài nên không nhận ra vài thứ cây cỏ nguy hiểm thôi." Taehyung vuốt nhẹ lên mái tóc Jungkook. "May mắn cho nhóc là ta đây phát hiện được sớm, bằng không thì ở đây chẳng đủ thuốc men để chữa cho nhóc đâu."

"Em đã đi đâu thế?" Yoongi tò mò hỏi.

"Em hả?... Em gặp phải một ..."

Từ ngữ chợt biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net